Ngược Thiếp

Quyển 1 - Chương 36: Kinh sợ



Phượng Nghi Điện rộng mở sáng ngời, mỗi đồ vật bài trí đều là thượng đẳng tinh phẩm, bước vào trong điện là một tấm thảm sẫm màu được trải ngay ngắn, điện được trang trí bởi nhiều châu ngọc từ cổ xưa, xa hoa cao quý.

Tấm màn màu tím nhạt nhẹ tung bay, tấm màn lưu tô đen có vẻ nặng hơn, dù gió hiu hiu thổi vẫn không một ti gợn sóng.

Lòng ta hơi căng thẳng, cúi thấp đầu xuống, lặng lẽ đánh giá cách bố trí trong phòng. Cuối cùng tầm mắt ta ngừng ở người phụ nữ đang ngồi trên vị trí cao kia, người đó ung dung, đẹp đẽ và thật quý phái.

Thái Hậu mặc bộ phượng bào tím đậm, ngồi ngay ngắn trên phượng tháp bằng vàng, làn váy lay động bồng bềnh như những đám mây tím, phía sau dài đến nửa thước, khiến cho dáng vẻ càng thêm ung dung ôn nhu.

Thiên Phượng kế uy nghi đội trên đầu, thêm một chiếc trâm tạo hình phượng hoàng đang bay, những sợi châu ngọc buông xuống hai bên, đôi mắt nhu hoà tựa nước, nhưng cũng lạnh như băng, ẩn giấu một tia sắc bén.

Hai cung nữ đứng hầu phía sau nhẹ lay động cây quạt, chiếc cổ xinh đẽ cao quý kia giống như một tuyệt tác được ông trời ban tặng.

Ta không cẩn thận chạm phải ánh mắt lạnh lùng ấy, trong lòng rất căng thẳng, vội cúi đầu, kính cẩn nghiêm mình nép phía sau Liên Thành Chích, cùng hắn quỳ xuống hành lễ.

Chưa từng có người nào làm ta sợ hãi đến vậy, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến người ta hít thở không thông.

Cảm thấy tầm mắt Thái Hậu ngừng lại trên người mình, ta thực sự như đứng trên đống lửa.

Sau một hồi lâu lặng im, bà mới hơi mở miệng, miễn lễ: "Đứng lên đi!"

Ta lặng lẽ hít sâu, cố hết sức đứng dậy, nhưng đôi chân mềm rũ suýt nữa té ngã.

May mà Liên Thành Chích kịp thời đỡ được, ta cảm kích nhìn hắn, nhưng khi ngẩng đầu lên chỉ thấy một đôi mắt lạnh tựa băng tuyết, tràn ngập ý cảnh cáo ta.

Ta thuận thế giãy khỏi cánh tay của hắn, hốc mũi cay cay, cố nén sự đau khổ trong lòng, trầm mặc lui xuống phía sau.

Cánh tay lại âm ỉ đau, ta cười chua xót, miệng vết thương hẳn là lại nứt ra rồi......

"Thấy bộ dáng của nha đầu ngươi uất ức như thế, không phải là Chích Nhi bắt nạt ngươi chứ?"

Thái Hậu làm như vô tình hỏi, làm tim ta phút chốc ngưng đập, ta vội vàng lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười cứng ngắc, dịu dàng đáp: "Tạ Thái Hậu quan tâm, Vương gia đối với nô tì rất tốt."

Thoáng nhìn khoé môi Liên Thành Chích hiện lên ý cười trào phúng, ta vô lực thở dại, cứ phải sống cả đời như thế này, thực sự rất mệt mỏi.

Lời nói của Thái hậu có vẻ quan tâm, nhưng vẻ mặt không hề có biểu cảm gì, vẫn lạnh lùng, bâng quơ.

Đây quả nhiên là vị Thái Hậu lạnh lùng, xuống tay tàn nhẫn trong truyền thuyết, chỉ ở cùng bà ấy trong một gian phòng thôi mà đã cảm thấy cả người rét run, ngay cả vẻ mặt lơ đãng ấy cũng làm người ta kinh sợ không thôi.

Ta hiểu, một nữ tử muốn đạt tới quyền lực cao nhất, thì bộ dạng ôn hòa hiền lành cũng chỉ là dư thừa.

Một phi tử chốn thâm cung không nhận được sự sủng ái, chỉ có tâm cơ thâm sâu và tàn nhẫn máu lạnh mới có thể sống sót trong hoàng cung tràn ngập âm mưu này, hơn nữa còn sống rất sung túc, được sống hơn người.

Sau khi được ban ngồi, bà ấy hỏi một câu thì ta đáp một câu, dùng từ cũng thật cẩn thận, thái độ kính cẩn mà khiêm tốn.

Có lẽ từ rất lâu rồi ta đã đánh mất chính mình, từ khi bước vào Mộc Dương Vương phủ, ta đều sống theo cách mà người khác muốn.

Ở bên trong thâm cung này, ta cảm thấy linh hồn mình lại càng bị tàn phá.

Mỗi một câu nói đều sẽ quyết định việc Thái Hậu có ấn tượng với ta tốt hay không tốt, hay có thể nói là ấn tượng ra sao về Thiên Thục Quốc, lúc này ta không chỉ nói cho chính mình, mà còn đại diện cho Duệ Khâm Vương Phủ.

Ta hiện giờ vốn không có tư cách tức giận, điều duy nhất có thể làm đó là nhẫn nại, mà ta thì đã quá quen với việc nhẫn nại rồi.

Nhẹ lắc đầu, ta cười khẽ, xem ra đây cũng không phải là một thói quen tốt....

Thái Hậu hỏi tại sao ta lại mang khăn che mặt, không đợi ta trả lời, Liên Thành Chích đã mở miệng cười nói, bộ dáng có chút vô lại:

"Dì à, đây chính là dụng ý của Chích Nhi, chỉ mình con có thể nhìn thấy dáng vẻ tuyệt mỹ của Vương phi, không tiện để người khác chiêm ngưỡng"

Thái Hậu hơi hơi nhíu mày, nở nụ cười đầy ẩn ý, cũng không muốn ta cởi khăn che mặt ra nữa.

Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, ta lo sợ thầm nghĩ, nếu Thái Hậu thấy dáng vẻ của ta, thì thân phận thật sự của ta có lẽ cũng chẳng giấu được nữa, điều chờ đợi ta hẳn là một sự trừng phạt đáng sợ!

Ta nhìn Liên Thành Chích, không hiểu vì sao hắn lại giúp mình, tiết lộ thân phận của ta, không phải càng hợp ý hắn sao?

Từ đầu đến cuối, Liên Thành Chích đều giữ một nụ cười trào phúng, cùng ta làm ra vẻ vô cùng thân thiết, giả làm đôi phu thê ân ái.

Việc này cũng chẳng có gì hay, vì hành vi của hắn tràn ngập mùi vị mưu mô, càng khiến ta thêm bất an.

Ta cảm giác thân thể mình ngày càng khó chịu, lại rất buồn nôn, dần dần không thể chống đỡ được nữa, chỉ có thể siết chặt bàn tay, ép mình thanh tỉnh.

Mặt trời đã lên cao, sức nóng bên ngoài khiến người ta khiếp đảm, mà bên trong Phượng Nghi Điện hơi nóng cũng đã lan tràn, khiến người ta khó lòng hít thở.

Thái giám bên cạnh Hoàng Thượng bỗng dưng tới truyền lệnh, Hoàng Thượng đang ở ngự thư phòng, nói là có việc muốn cùng Liên Thành Chích thương thảo.

Được Thái Hậu đáp ứng, hắn liền theo thái giám rời khỏi, đầu óc ta rối loạn, chỉ thấy ánh mắt hắn đầy phức tạp trước khi rời đi.

Đối với tâm tư của hắn, ta mãi mãi cũng không hiểu, biết hắn hận ta, nhưng không hiểu sao khi hắn nhìn ta, ánh mắt luôn xen lẫn sự tức giận và day dứt.

Ở cùng với Thái Hậu, không còn nghi ngờ gì, chính là khổ hình lớn nhất đối với ta, sao có thể không sợ hãi.

Ánh mắt của bà ấy âm thầm dò xét ta, khi thì lại cúi đầu xuống, giống như cười mỉa mai.

Lồng ngực ta nghẹn lại, ý nghĩ bắt đầu mơ hồ dần, ta biết cơ thể mình đã tới cực hạn, liền thừa lúc điểm tâm bưng lên, bèn sử dụng Cách Trần hương.

Cách Trần hương, hương khí u đạm, mỗi lần hít thở đều cảm thấy một cỗ khí lạnh từ mũi xộc vào phế quản, tinh thần suy sụp cũng dần trở nên tỉnh táo.

Một lát sau, Thái Hậu được cung nữ đỡ bước xuống dưới.

Ta vừa định thả lỏng, chợt thấy sắc mặt Thái Hậu đại biến, bà cuống quít lấy tay áo bịt mũi, hoảng sợ lùi xa ta.

Sau đó bà ấy hét lên rồi ngã gục xuống ghế tựa, tạo ra một tiếng động lớn, Phượng Nghi Điện bỗng trở nên âm trầm, quỷ dị như sắp triệu hồi Tu La từ địa ngục.

Ta giật mình, tất cả các cung nữ thái giám cũng hốt hoảng nhìn vị thái hậu đã mất hết vẻ ung dung lúc thường.

Bà tức giận cực hạn chỉ thẳng vào ta, hai tròng mắt giống như mũi tên nhọn, tràn đầy hận thù, sắc mặt trắng bệch lớn tiếng quát: "Người đâu mau tới đây, lôi nha đầu này ra ngoài ngay cho ai gia! Lôi ra xa! Người đâu!"

Ta bối rối vô lực nhìn bà, không biết rốt cuộc mình đã làm gì khiến bà ta tức giận. Muốn giải thích, nhưng lại không nói nổi một từ nào.

Thị vệ canh giữ bên ngoài xông thẳng vào, bao vây lấy ta, một thanh trường kiếm lạnh lẽo chĩa thẳng vào ta, gương mặt vô cảm.

Bỗng ta nở nụ cười, ngăn không nổi những giọt lệ đang đua nhau rơi xuống, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều quá đỗi hoang đường, quá đỗi nực cười, còn ta thì quá đỗi bi ai...

Ta biết chuyện này rốt cục cũng đến, dự cảm bất an đã thành sự thật, tâm tình như rơi xuống hố băng.

Đã sớm biết, bọn họ sao có thể để ta an toàn rời khỏi......

"Mau lôi nó ra ngoài! Dùng nước ở Huyền Băng Trì tẩy rửa sạch cho ai gia, tẩy sạch cái mùi ghê tởm kia đi!"

Thái Hậu sống chết che mũi, tay áo bào rộng thùng thình ra sức quạt quạt trước mặt, giống như đang xua đuổi thứ đáng sợ nào đó.

Ta bị thị vệ giữ chặt, lôi khỏi Phượng Nghi Điện, tựa như một tội phạm, hết sức tủi hổ.

Khuỷu tay rất đau, bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào, rồi lại bị từng gáo nước lạnh đổ xuống đầu, đầu óc đang u mê nhất thời thanh tỉnh.

Huyệt thái dương giống như bị một cây ngân châm đâm thẳng vào, đau quá, đau quá......

Nước lạnh không ngừng trút xuống, cũng không ngăn được nụ cười ai oán của ta.

Thứ đang chảy xuôi kia...có phải là nước mắt...?

Mặc dù đứng dưới ánh mắt trời gay gắt, nhưng ta vẫn lạnh đến thấu xương.

Lạnh vì nước? Hay do trái tim đã lạnh cóng mất rồi?

Cách Trần hương......

Ta khuỵu xuống, cố gắng ôm lấy bản thân mình, nhưng vẫn không ngăn được nỗi đau đang lan khắp toàn thân.

Sương mù che mờ tầm mắt, gương mặt Liên Thành Chích không chút thay đổi nhìn ta đang chật vật, khoé môi hắn nhếch lên.

Người ta nói nam tử có môi mỏng thường vô tình, nay ta đã được lĩnh hội rồi...

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!