Ngược Thiếp

Quyển 1 - Chương 4: Xa lạ



Ta nhìn hắn, sắc mặt không chút thay đổi, bởi vì ta không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với hắn.

Hắn cũng nhìn ta, không còn vẻ khiếp sợ như lúc trước, mà đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

Sau đó, sự hoảng loạn biến mất, cảm giác lo lắng biến mất, sự đau đớn trong lòng cũng dần biến mất.

Chỉ có giọng nói lạnh lùng của hắn khiến người ta đau lòng, hơi run run: "Tốt lắm, vừa mới ra ngoài mà đã bắt đầu gạt ta. Thật sự tốt lắm!"

Ta thấy hai bàn tay ở thắt lưng hắn chậm rãi nắm chặt lại, tạo ra tiếng kêu kẽo kẹt, âm thanh xương cốt ma sát khiến ta nhịn không được rùng mình một cái.

Ta hơi nhíu mày, chú tâm đánh giá hắn.

Dung mạo tuấn tú cương nghị, đường nét cứng rắn, mày rậm tăng thêm phần anh khí, mi tâm nhăn thành chữ xuyên (川), ánh mắt lãnh khốc có thể làm cho người ta đông lạnh thành băng.

Dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi mỏng, lúc này đang mím thành một đường thẳng tắp, giống như đang cố kìm nén sự tức giận xuống.

Thân hình cao lớn rắn chắc mà thon dài bị trường bào màu tím bao lấy, ánh mắt lóe lên, dường như ta đã nhìn thấy hắn ở đâu rồi.

Thấy ta tự ý đánh giá hắn, khiến hắn hết sức tức giận, một phen kéo lấy cánh tay của ta, rồi phẫn nộ gầm nhẹ:

"Ngươi xem đủ chưa?! Rốt cuộc đang muốn đùa cợt gì đây?!"

Ta chớp chớp mi, lạnh lùng nhìn hắn một cái, ta không thích người này!

Cả người hắn đều lộ ra một cỗ hàn khí, không chút ấm áp.

Khi còn bị giam cầm, ta đã phải trải qua bao ngày giá lạnh lắm rồi, không muốn phải chịu rét nữa đâu.

Ta biết rõ mình đã thay đổi, ta của hiện tại không còn giống như trước kia.

Trước kia ta ngây thơ, vui vẻ, mà hiện tại, giống như có chút hận đời.

Bị nhốt lâu như vậy, ta vẫn bình thường, mới thực sự có vấn đề.

Ta dùng hết khí lực toàn thân rút lại bàn tay đang bị hắn cầm, nhẹ nhàng xoa. Chỗ bị hắn nắm đều lộ ra hàn khí.

Cổ tay hơi xanh tím, đúng là nam nhân thô lỗ, Lăng ca ca sẽ không làm như vậy.

"Ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi lại bắt ta, ta đã làm sai cái gì?"

Hắn như thể nghe được chuyện cười, bỗng cười phá lên.

Ta giật mình nhìn hắn, hắn bị điên rồi.

"Ngươi làm sai cái gì? Vì sao ta lại bắt ngươi? Ha ha...... Mộc Thanh Thương, ngươi rốt cuộc đã làm gì, hẳn là so với ta phải rõ ràng hơn! Ta đã sớm nói rồi, ta sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho những người đã phản bội ta, nhất là ngươi!"

Ta nhịn không được có chút sợ hãi, bị bộ dáng điên cuồng của hắn dọa sợ, ta lặng lẽ lui về phía sau.

Ta bình tĩnh lại, nội tâm có chút hoảng loạn, tiếp tục hỏi: "Làm sao ngươi lại biết ta là Mộc Thanh Thương?! Còn có, nếu ta biết ta đã làm gì, thì còn phải hỏi ngươi sao?"

Bỗng hắn dừng lại, cười bi thương, kinh ngạc nhìn ta.

Đôi con ngươi bị rét lạnh bao trùm, giống như muốn xuyên thấu ta.

"Mộc Thanh Thương...... Ngươi rốt cuộc muốn giả bộ bao lâu? Hai năm, hai năm giam cầm này đối với ngươi còn chưa đủ sao? Ngươi rốt cuộc muốn giả bộ bao lâu?!"

Hắn bước tới gần ta, cười lạnh, hai tròng mắt sung huyết, tràn đầy sự phẫn nộ cùng hận ý.

Giả bộ? Hắn nói ta giả bộ?

Ta lắc đầu, thật sự không hiểu hắn đang nói cái gì.

Nam nhân kỳ quái này!

Ta xác định lại, đây đúng là lần đầu tiên ta thấy hắn......

Nhưng, không đúng!

Hai năm trước, ta nhớ rõ kí ức như giấc mộng đó.

Có một người hỏi ta, rốt cuộc còn muốn giả bộ bao lâu, sau đó, phẫn nộ đem ta nhốt lại, ngay tại vách tường nhỏ hẹp trong phòng, người kia là hắn!

"Không có giả bộ, ta thật sự không biết, cũng không biết ngươi, nhất định là ngươi tìm lầm người rồi!"

Ta nói thật. Bởi vì căn bản là trước kia ta chưa từng gặp hắn, càng không thể phản bội hắn được.

Nhất định là người có diện mạo giống ta, lại cùng danh cùng họ, người kia mới là người mà hắn muốn tìm.

Nghĩ mình vô duyên vô cớ làm kẻ chết thay, qua hai năm không thấy ánh mặt trời, ta muốn lớn tiếng thét chói tai, hung hăng đánh hắn mấy quyền.

Hai năm, hắn giam giữ ta hai năm......

Lăng ca ca tìm không thấy ta, nhất định phát điên rồi.

Ta bỗng khóc lớn tiếng, cảm thấy mình thực oan.

Hắn chỉ đứng ở đó, lạnh lùng nhìn ta.

"Đây là trả thù ta sao? Trả thù ta đã đối đãi với ngươi như vậy, vẫn là trả thù ta vì đã chia rẽ ngươi với Lăng ca ca của ngươi sao? Mộc Thanh Thương...... Ngươi chính là ngươi, cho dù ngươi thay đổi hình dáng khác, thì ngay ánh mắt đầu tiên ta cũng nhận ra ngươi. Cho nên, đừng lấy cớ này, giả bộ mất trí nhớ là có thể trốn khỏi ta sao? Nằm mơ đi!"

Lạnh lùng nói xong, hắn không hề ở lại, xoay người rời đi, bước chân hỗn độn.

Ta nhìn hắn, ánh mắt kia che dấu nỗi đau đớn sâu đậm.

Ta dừng khóc, ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn rời đi.

Hắn biết Lăng ca ca......

Nói như thế, hắn không có tìm lầm người, ta chính là Mộc Thanh Thương kia, phản bội hắn, xứng đáng bị hắn trả thù nhốt lại. Mộc Thanh Thương......

Nhưng, ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao ta không hề biết chuyện gì? Vì sao ta lại không biết hắn, vì sao cái gì ta cũng không biết?

Vì sao......

Ngơ ngác nằm ở trên giường, ngay cả lúc Nguyệt Kiến đi vào ta cũng không có cảm giác, cứ như vậy ngơ ngác nằm, đầu óc trống rỗng.

Ánh nắng ấm áp chậm rãi biến mất, bóng đêm âm u lạnh lẽo bắt đầu kéo tới, sắc trời u ám làm người ta nặng nề, nghẹn ngào một tiếng, ta vỗ ngực.

"Nhất định ta còn đang nằm mơ...... Bị nhốt cũng là mơ, vừa rồi cũng là mơ. Ta muốn ngủ, tỉnh dậy, tất cả mọi việc đều sẽ qua đi. Sau đó, Lăng ca ca sẽ ngồi ở cạnh giường ta, nói với ta rất nhiều chuyện thú vị, vẫn cười nói, bảo ta mau lớn lên đi...... Nhất định là mơ......"

Chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt không nghe lời chảy ra.

Trong lòng tràn ngập nỗi bi ai, như là mùa thu qua đi, chiếc lá cuối cùng cũng lìa cành, một loại tuyệt vọng lan tràn.

Nếu không có tìm lầm người, thì hắn vẫn sẽ không buông tha cho ta sao, có phải hay không, những ngày cô độc sẽ đến với ta mà không hề báo trước?

Có phải hay không, cả đời này ta sẽ phải sống trong tịch mịch hư không, sau đó phát điên lên, rồi chết đi......

Hắn cho ta một loại cảm giác, vừa xa lạ, lại vừa có chút quen thuộc.

Trong mắt hắn luôn ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, chôn dấu rất sâu, không dễ dàng thể hiện.

Có giận, có hận, có thương tích đau, còn có bi thương không thể né tránh......

Đây là sự trả thù với ta, trả thù ta đã phản bội hắn.

Ta dường như còn nhìn thấy, đôi mắt lạnh băng kia, không kịp che dấu yêu thương cùng lo lắng, ngay tại lúc ta tỉnh lại.

Như vậy, khi ta trúng độc hôn mê, giọt nước mắt kia là của hắn? Người đã lo lắng, sợ hãi ôm ta liều mạng chạy hôm đó cũng chính là hắn ư?

Nhưng, cơm canh trúng độc là do hắn làm sao?

Ta lắc đầu, không phải hắn, nếu hắn muốn ta chết, sẽ không phí tâm cứu ta, lại càng không gặp mặt ta như bây giờ.

Nơi này, còn có những người khác muốn ta chết.

Ta biết, nam nhân này, hắn vừa hận ta, cũng vừa yêu ta, nhưng ta lại không biết hắn là ai.

Hai năm trước, hắn bắt ta đến đây, ta lại cố ý bỏ trốn, nói không biết hắn, hắn cười thê lương, sau đó nhốt ta vào trong căn phòng ở sau vách tường.

Hắn nói, cho dù có phải nhốt ta, hắn cũng không cho ta rời khỏi cuộc đời hắn một lần nữa.

Đầu đau quá, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ta cuộn mình trong chăn, đầu không ngừng đau, vì sao ta không biết hắn là ai vậy? Vì sao ta lại không biết hắn? Ta phải biết, kí ức ta đã quên, rốt cuộc là gì?!

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!