Ngược Thiếp

Quyển 1 - Chương 5: Ghê tởm



"Vương gia, đêm đã khuya rồi, để Tiêm Vũ hầu hạ ngài đi ngủ được không!"

Cơ thiếp Tiêm Vũ to gan tiến lên, thân mình mềm mại không xương chậm rãi tiến sát vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng vẽ vài loạn vài vòng lên ngực của hắn.

Hắn bắt lấy bàn tay của Nghiêm Tiêm Vũ, lực đạo cực lớn khiến Tiêm Vũ đau đớn nhịn không được thở ra tiếng.

"A! Gia...... Tiêm, Tiêm Vũ biết sai rồi!"

Tay phải thưởng thức chén rượu màu xanh, ngửa đầu uống cạn.

Hắn cười tà tứ, nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý cười, lạnh giọng hỏi:"Ồ? Nói ngươi sai ở chỗ nào."

Tiêm Vũ run rẩy, thấy hắn không có ý định đẩy nàng ra, liền đánh bạo, làm nũng khẽ cọ.

"Gia...... Tiêm Vũ sai ở chỗ không nên đối với gia rất si mê, sai là vì trong lòng tâm tâm niệm niệm đều là gia, trong đầu đều là hình ảnh của gia...... A!"

Hắn dùng sức kéo nàng vào trong lòng, mặt không biểu cảm, hung hăng bóp lấy cằm nàng, làm Tiêm Vũ đau đến nhíu mày, nhưng vẫn không dám giãy dụa.

Hắn luôn âm tình bất định*, không ai biết được sở thích của hắn, cũng chẳng ai dám đi đoán tâm tư của hắn.

*âm tình bất định: tâm tình luôn không ổn định

Chỉ có thể bị động thừa nhận, nguyện ý dâng tất cả cho hắn.

Ánh mắt Tiêm Vũ si mê nhìn khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị của hắn, trong lòng không khỏi kích động.

Mặc dù hôm nay nàng chủ động, nhưng gia không đẩy nàng ra, đây chẳng phải là đại điển sao, trong lòng gia đối với nàng cũng có chút đặc biệt ư?

Trong lòng nhịn không được mà vui sướng, trên gương mặt kiều mỵ của Tiêm Vũ ý cười càng đậm.

"Gia......"

Nàng ngọt ngào khẽ gọi, bàn tay đặt ở trên ngực hắn không ngừng tiến về phía trước, lướt qua yết hầu, rồi tiếp tục đi lên, cho đến khi sắp chạm tới mặt hắn, thì bỗng bị bắt lại.

"Tiêm Vũ, ngươi càng ngày càng to gan!"

Nghe tiếng nói lạnh như băng của hắn, Tiêm Vũ nhịn không được run run, nhưng vẫn đánh bạo.

Dù sao, trong hai năm nay, người hầu hạ hắn thị tẩm nhiều nhất là nàng, chúng tỷ muội yêu thích, ngưỡng mộ cùng ghen tị càng làm nàng đắc ý, nhịn không được mà ảo tưởng, nếu có một ngày nàng có thể trở thành Duệ Khâm vương phi thì tốt biết mấy.

Trong vương phủ này, người có tư cách trở thành Duệ Khâm vương phi chỉ có mình nàng, nàng là nữ nhi của Thượng Thư, tuy rằng là do thiếp thất sinh ra, nhưng so với thân phận của đám cơ thiếp kia thì vẫn cao quý hơn nhiều.

"Gia, Tiêm Vũ không phải to gan, mà là đau lòng thay cho gia. Đêm khuya lạnh lẽo, Vương gia một mình uống rượu, sẽ làm tổn hại đến thân thể."

Liên Thành Chích khẽ nhếch khóe môi, con ngươi âm trầm hiện lên sự trào phúng.

Đem chén rượu nhét vào tay Tiêm Vũ, hắn nói: "Nếu Tiêm Vũ sợ bổn vương độc ẩm tịch mịch, thì ngồi xuống đây, bồi bổn vương uống rượu."

Hắn nói xong, liền đem Tiêm Vũ đẩy sang một bên.

Tiêm Vũ nắm chén rượu trong tay hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ trấn tĩnh, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Trong lòng thầm nói, nàng điên rồi mới muốn bồi hắn uống rượu!

Mắt đẹp uyển chuyển, Tiêm Vũ cười khẽ.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, làm hắn quá chén, ngủ lại ở đây cũng tốt?

Chỉ cần hôm nay gia tiếp tục ngủ ở trong phòng nàng, thì sẽ là bảy ngày độc sủng liên tiếp, đây chính là ân sủng mà các cơ thiếp khác không có.

Sau này địa vị của nàng ở vương phủ, mặc dù Vương gia không nói, thì người khác cũng nên hiểu, nàng là đặc biệt, vị trí Vương phi tất là của nàng Nghiêm Tiêm Vũ!

Cười duyên một tiếng, thân mình mềm mại không xương cố ý ghé sát vào người Liên Thành Chích.

"Gia, một khi đã như vậy, Tiêm Vũ liền bồi gia cùng nhau uống rượu ngắm trăng."

Dưới áng trăng sáng tỏ, vầng sáng nhàn nhạt bao phủ toàn bộ hoa viên.

Liên Thành Chích cười giễu, bưng chén rượu lên, rồi uống một hơi cạn sạch.

Nữ nhân kia......

Nữ nhân không biết tốt xấu, nữ nhân chết tiệt!

Hắn sẽ không để ý, sẽ không cảm thấy đau khổ bởi vì lời nói của nàng đâu!

Hắn muốn nhìn nàng còn có thể giả bộ tới khi nào!

Không biết hắn, nàng dám nói không biết hắn, phản bội hắn xong liền nói câu không biết hắn để chấm dứt, đừng hòng!

Nghĩ nàng nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ, ngữ khí lạnh lùng, lửa giận như sóng kéo tới.

Tay nắm chén rượu dùng lực mạnh, "Choảng" một tiếng, Tiêm Vũ run rẩy cầm chén, mắt mở to, khó tin nhìn chén rượu biến thành bột phấn trong tay hắn.

Nhìn lửa giận thiêu đốt điên cuồng trên mặt hắn, Tiêm Vũ có cảm giác tai họa sắp đến.

Có chuyện gì?!

Nàng, có phải nàng đã dụ hoặc không đúng thời điểm rồi không?!

Nhìn bộ dáng như muốn giết người của Liên Thành Chích, Nghiêm Tiêm Vũ sợ hãi.

Nghĩ đến trước đó không lâu có một gã Bắc Phiên tiến cống mỹ nhân không biết vì nguyên nhân gì mà lại chọc giận Liên Thành Chích, bị hắn bóp chết luôn tại chỗ, khiến nàng vô cùng kinh hãi.

Chắc không phải là do nàng chứ?

Khuôn mặt lạnh lùng không chút thay đổi của hắn xuất hiện vẻ mặt này, chắc là bị chọc giận rồi, tay bưng chén rượu của nàng bắt đầu run run.

"Nữ nhân chết tiệt! Chết tiệt......"

Hắn cực kì chán ghét sự xa lạ mà nàng dành cho hắn, hai năm trước, sự xa lạ này đã làm cho hắn thiếu chút nữa thì phát điên, hắn phẫn nộ nhốt nàng lại, muốn giáo huấn nàng, cho nàng biết cái giá của việc lừa dối hắn.

Nhưng vì sao, hai năm rồi, vì sao nàng vẫn giữ biểu cảm ấy?

Thậm chí, càng thêm ác liệt!

Nàng rốt cuộc muốn giả bộ tới khi nào? Phản bội hắn xong, nghĩ rằng làm như vậy có thể thoát được sao?

Nữ nhân chết tiệt kia!

Giả bộ mất trí nhớ cũng nên diễn cho đúng, vì sao ngay cả mất trí nhớ cũng không quên Lăng ca ca của nàng chứ......

Ở khoảnh khắc sinh tử, nàng vẫn chỉ nhắc tới ba chữ kia, vì sao không phải là tên của hắn!

"A...."

Hắn hất chiếc bàn đá xuống, rượu và thức ăn rơi đầy đất, tạo ra tiếng động lớn, màn đêm yên tĩnh bị xé rách.

Tiêm Vũ sợ hãi kêu lên, xoay người bỏ trốn, nhưng lại bị hắn tức giận gọi lại: "Đứng lại cho bổn vương!"

Kinh hách nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, Nghiêm Tiêm Vũ như hóa đá đứng thẳng bất động.

"Ngươi cũng muốn trốn? Cũng muốn phản bội bổn vương sao? Hả?"

Tà mị nâng cằm nàng lên, ngón tay dùng sức bóp mạnh gần như là bóp nát.

"A...... Đau quá...... Không, không có, Tiêm Vũ tuyệt đối không có phản bội gia, không......"

"Không phải ngươi muốn câu dẫn bổn vương sao? Trốn cái gì? Nữ nhân, bổn vương rất hiếm khi có hứng, căn bản là sẽ không để ý chuyện đó đâu!"

Dứt lời, hắn kéo Tiêm Vũ tới, rồi xé rách quần áo của nàng ta ra. Sau đó đẩy nàng vào cột lớn, mãnh liệt tiến vào.

Nghiêm Tiêm Vũ sắc mặt trắng bệch, đau đến chết lặng, nàng cắn răng nhịn xuống, nhưng rất nhanh đã sinh ra phản ứng theo động tác thô lỗ vô tình của hắn, nhiệt liệt đáp lại.

"Gia...... A......!"

...................Ngược thiếp W-A-T-T-P-A-D...................

Đêm, quá mức im lặng, lăn qua lộn lại nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Đã quen ở vách tường thất nho nhỏ kia, cho nên ta vẫn không thể thích nghi được với khuê thất rộng rãi sáng ngời này.

Ngồi dậy, nhìn ánh trăng hắt xuống cửa sổ, ta phủ thêm áo khoác, lướt qua Nguyệt Kiến đang ngủ ở gian ngoài, cước bộ nhẹ nhàng mở cửa rời đi.

Phiêu đãng tựa như cô hồn, mọi thứ đều giống như giấc mộng vậy, rời khỏi vách tường thất nho nhỏ kia, ta cứ ngỡ mình đang nằm mơ, không hề chân thật.

Ban đêm hơi se se lạnh, ngay cả trái tim cũng trở nên mềm yếu, ta nhìn vách tường cao cao, lẳng lặng đến ngây ngốc.

Không có thủ vệ, ta cười khẽ, chẳng lẽ nam nhân kia không sợ ta đào tẩu sao?

Không phải vì muốn ngăn cản ta rời đi, đem ta nhốt lại hai năm, sao bây giờ sao lại yên tâm đến như thế?

Hay là, ở một góc mà ta không biết, lại đang có người giám sát ta?

Nở nụ cười, có chút bi thương.

Đi qua đình viện tinh xảo, ta tò mò đánh giá cảnh sắc dưới ánh trăng, nơi này cho ta cảm giác giống như hắn, vừa xa lạ, lại vừa có chút quen thuộc.

Ta đột nhiên dừng chân lại, nghiêng tai lắng nghe, như nghe thấy thanh âm kỳ quái nào đó.

Bị một cảm giác mơ hồ dẫn dắt, ta đi theo thanh âm đó, tới nơi trăm hoa đang nở rộ dưới ánh trăng.

Dựa vào bên tường, nhìn thấy bóng hình cao lớn kia, nhìn thấy hắn cùng với nử tử xa lạ kiều mị nóng bỏng đang dây dưa.

Ta hoàn toàn đứng hình, không biết nên phản ứng như thế nào, muốn xoay người rời đi, dưới chân lại như bị đông cứng, không thể nhúc nhích.

Tiếng rên rỉ sung sướng của nữ tử cùng tiếng gầm nhẹ khàn khàn trầm thấp của hắn kích động xoay quanh tai ta, chui vào đầu ta, xua thế nào cũng không biến mất.

Ta đứng ở đó lẳng lặng nhìn, không biết từ khi nào nước mắt đã rơi đầy khuôn mặt, trong lòng đau đến hít thở không thông.

Dạ dày không ngừng cuộn lên, làm ta nhịn không được muốn nôn mửa!

Ghê tởm!

Thật đáng ghét!

Thật đáng ghét!

Đau quá! Đầu đau quá! Trái tim cũng thật đau!

Rốt cuộc nhịn không được, dạ dày cuộn đến lợi hại, ta đỡ lấy sườn tường, nôn mửa.

Thanh âm nôn mửa của ta đã kinh động tới bọn họ, ta nghe thấy nữ tử kia giật mình hét lên, rồi bối rối mặc quần áo vào.

Giương mắt nhìn lên, quần áo hắn xộc xệch, kinh ngạc nhìn ta.

Trong lòng, còn ôm nữ tử vừa mới cùng hắn hoan ái.

Đau quá! Thật là khó chịu!

"Nôn......"

Lại một lần, nhịn không được dựa vào tường nôn mửa, nôn mãi không hết, chỉ cảm thấy, thật bẩn, thật bẩn!

Mất thăng bằng, ta té ngã, muốn bò dậy, muốn thoát khỏi nơi dơ bẩn này.

"Thương Nhi......"

Không biết từ khi nào, hắn đã đi đến trước mặt ta, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy thật bẩn, cả thanh âm đều thật bẩn!

Mà nữ tử kia lại ngây ngốc đứng một bên, nhìn ta giống gặp như quỷ, sắc mặt hoảng sợ.

"Thương Nhi......"

Hắn giữ chặt ống tay áo của ta, muốn nâng ta dậy, thanh âm run run, có ảo não cùng bối rối.

Ta cười khẽ, dùng sức đẩy hắn ra.

Nam nhân dơ bẩn như vậy, ta không cần hắn giúp!

"Tránh ra...... Thật bẩn......"

Bỗng hắn ngừng lại, đứng thẳng giống như một pho tượng.

Ta vất vả bò lên, nghiêng ngả lảo đảo rời đi.

Ta không cần phải ở lại nơi đó nữa, nơi đó khiến ta cảm thấy buồn nôn!

Trong trí nhớ từng đoạn ngắn hiện lên, đúng là tương tự như thế.

Ta cười lớn, có lẽ thật sự là ta đã quên, có lẽ ta thật sự biết hắn.

Nhưng ta phải làm thế nào đây? Thà rằng ta không hề quen biết nam nhân ghê tởm này.

"Mộc Thanh Thương!"

Hắn thô bạo rống giận ở phía sau như muốn bầm thây vạn đoạn ta ra.

Bất chấp hắn có muốn giết người hay không, ta vẫn vô thức va chạm xung quanh.

Nhưng ta lại quên mất đường đi, không tìm thấy chỗ cũ!

Lăng ca ca......

Rốt cuộc huynh đang ở đâu?

Có đang đi tìm Thương Nhi hay không?

Lăng ca ca, ta muốn về nhà, nơi này thật bẩn.....

"Mộc Thanh Thương! Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Ta cứ chạy, muốn rũ bỏ nỗi bi ai cùng đau xót bỗng dâng lên trong lòng.

Từng, giữa ta và hắn rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì, ta không muốn biết, một chút cũng không muốn biết, thà rằng coi như là ta không hề quen biết hắn.

"Mộc Thanh Thương! Thương Nhi, dừng lại...... Đừng......"

Hắn hoảng loạn hò hét ở phía sau, thanh âm có phẫn nộ, có hoảng sợ.

"A...."

Ta không nhìn kĩ đường, không biết mình chạy như thế nào, chỉ cảm thấy dưới chân vừa trật đi, toàn bộ cơ thể không thể khống chế, ngã văng ra ngoài.

Nước lạnh thấm vào cơ thể của ta, trầm xuống, trầm xuống......

Bao phủ cả tiếng kêu của hắn.

Bỗng nhiên ta cảm thấy, mọi thứ đều trở nên sạch sẽ, ở trong này, không còn cảm giác làm ta ghê tởm đến dơ bẩn.

Cho nên, ta để chính mình trầm xuống, trầm xuống......

"Thương Nhi --"

Hắn hò hét, trơ mắt nhìn nàng chìm xuống hồ sâu.

Tựa như ba năm trước đây, trơ mắt nhìn nàng đẩy tay hắn ra, rơi xuống vách núi đen như vậy.

Lại một lần......

Nàng muốn chạy trốn.....

Có điều, hắn không cho phép!

"Oành!"

Bọt nước văng khắp nơi, Liên Thành Chích phi thân nhảy vào thâm hồ, lúc này đây, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn nàng đẩy tay hắn ra, rời khỏi cuộc đời hắn!

"Vương...... Vương gia?! Người đâu mau tới..... Vương gia rơi xuống nước, mau tới....."

Theo sau tới đây, Tiêm Vũ không thể tin được, nhìn hắn nhảy vào hồ sâu, cũng nhìn thấy bóng dáng của Mộc Thanh Thương, kinh hách hô to.

Nữ nhân này...........

Không phải đã chết từ lâu rồi sao?

Ba năm trước đây, không phải đã chết rồi sao?

Vì sao lại xuất hiện ở đây?

Rốt cuộc, là người, hay là quỷ?!

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!