Ngược Thiếp

Quyển 2 - Chương 3: Sứ thần



Cổng thành Viêm kinh vừa mở, người dân từ các con ngõ hẻm đã bắt đầu ùa ra đường, trong buổi trưa oi bức của tháng 7 này, dưới cái nắng như thiêu đốt, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Phía trên cổng thành, mái ngói lát bằng ngọc lưu ly lóe lên những tia sáng thật đẹp đẽ, phô trương khoe ra dáng vẻ hoa lệ, rực rỡ như ánh nắng, khiến đám người dưới lầu phải khó chịu nheo mắt, tiếng hoan hô cũng có chút khàn khàn mệt mỏi.

Ta một thân cung trang bằng vải sa mỏng trắng như tuyết, chiếc khăn lụa trên mặt đã che khuất đi dung nhan. Ta cứ lẳng lặng đứng ở trên cổng thành như không có chuyện gì, ở đằng sau Liên Thành Chích nhìn về phía xa xa kia.

Hắn cười như không cười, đôi mắt hàm chứa cảm xúc kỳ lạ thỉnh thoảng lại nhìn sang ta, không để ta kịp xem xét tỉ mỉ đã dời đi, ánh mắt nheo lại nhìn về phương xa.

Có điều ánh mắt tà mị kia lại lộ ra ý cười dịu dàng, khiến ta kinh hãi không thôi.

Ngoài mặt ta vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng chỉ ta mới biết rõ, thực ra lòng bàn tay ta đã thấm đẫm mồ hôi.

Vị sứ thần sắp tới, sẽ là ai đây?

Trong lòng ta hỗn loạn vô cùng, vừa hy vọng người đó là Lăng ca ca, vừa cầu mong không phải là hắn. Ta muốn gặp hắn, nhưng không biết khi gặp lại sẽ như thế nào đây...

Vật còn đây mà người đã mất, ý trời đã định, mọi thứ đều không thể quay trở lại như trước nữa.

Trái tim ta bỗng nhói đau, tình độc lại phát tác, dù biết rõ tất cả đã không thể xoay chuyển, nhưng tại sao vẫn thấy bi ai vô lực đến vậy.

Liên Thành Chích nhìn ta, tầm mắt dừng ở trên cổ, không biết đã là lần thứ mấy hắn nở nụ cười, âm thầm đắc ý, có lẽ là đang kiêu ngạo sau khi thực hiện được mưu kế, khiến ta bất đắc dĩ phải khuất phục.

Miếng bạch ngọc ôn nhuận tạc hình người ta đeo ở ngoài cung trang, dù cách một tầng vải lụa, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh thẩm thấu vào da thịt. Chắc chắn đây chính là bùa hộ mệnh của ta trong buổi trưa nóng nực như thế này. Nó làm giảm bớt phiền muộn, giúp ta tránh bị cảm nắng đến hoa mắt...

Rốt cuộc ta vẫn không có dũng khí vứt nó đi, vì ta biết mình không thể chịu nổi những cơn tức giận vô lý của hắn, ta từng trải qua đau đớn, nên càng sợ sự đau đớn...

Tự nhủ mình phải tạm thời khuất phục, nghe theo lời hắn, tốt nhất không nên quan tâm đến những thứ bên ngoài này nữa.

Sứ thần Thiên Thục Quốc tới Thánh Viêm Hướng, việc tẩy trần đương nhiên do Liên Thành Chích tiếp nhận, người đó sẽ nghỉ ngơi tại Vương phủ. Lần đi sứ này, trùng hợp lại gần với ngày sinh thứ năm mươi của Thái Hậu, cho nên ngày mai sứ thần sẽ vào cung, lưu lại đến sau ngày sinh nhật của Thái Hậu.

Những việc thế này chứa rất nhiều lợi ích quan hệ, vô cùng rắc rối phức tạp. Ta biết, tuy là lấy danh nghĩa tới thăm và chúc thọ Thái Hậu, nhưng cũng phần nào chứng tỏ sự khuất phục của Thiên Thục Quốc với Thánh Viêm Hướng.

Lăng ca ca dùng trăm phương ngàn kế, nghỉ ngơi dưỡng sức, tích tụ quốc lực, nhưng Thánh Viêm Hướng há có thể nhìn Thiên Thục Quốc bình an phát triển lớn mạnh?!

Tuy đã có một hòa thân quận chúa là ta, lấy thân phận con tin gả tới Thánh Viêm Hướng, nhưng ta lại không có quan hệ gì nhiều với vương thất ở Thiên Thục Quốc. Ta chỉ là một quận chúa, một dưỡng nữ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Dù sau này hai nước khai chiến, cũng sẽ không có ai quan tâm tới ta.

Mộc Dương Vương gia nghĩ rằng, chỉ cần ta gả tới Thánh Viêm Hướng, thì chí ít cũng có thể kéo dài thời gian đình chiến, nhưng ông ta lại không biết, Thánh Viêm Hướng tràn đầy tham vọng sao có thể vì vậy mà bỏ qua dã tâm thống nhất thiên hạ?

Tình hình lúc này, xem ra hy sinh một người như ta cũng chẳng có lợi ích gì, ngược lại khiến công việc tại nhiều biên quan bị Thánh Viêm Hướng áp chế, một số nơi còn dấy lên cảnh chiến hỏa...

Thánh Viêm Hướng giống như đang cố tình khiêu khích, liên tục chọc giận một Thiên Thục Quốc vốn muốn sống an ổn. Thiên Thục Quốc bị quấy nhiễu liên tiếp như vậy, liệu có thể giữ bình tĩnh được bao lâu nữa?

Đó là chuyện quốc gia đại sự, tạm thời không bàn đến. Nhưng thứ không rõ ràng nhất là tâm tư của Liên Thành Chích, sự dịu dàng kỳ lạ của hắn làm ta nhất thời không kịp đề phòng.

Hận thù giấu trong lòng hắn nhiều năm nay như được bao phủ trong một lớp băng tuyết dày, không biết khi nào sẽ lộ ra. Hắn bá đạo đến mức không cho phép ta thờ ơ, ta chỉ sợ khi hắn mất kiên nhẫn, sẽ lại trút giận lên ta, khiến ta thương tích đầy mình.

Sự căm hận của hắn quá mãnh liệt, không thể dễ dàng tiêu trừ. Tuy rằng hắn nói yêu ta đến mức không thể khống chế, nhưng yêu hận cứ quấn quít lấy nhau, chẳng thể nói rõ là yêu nhiều, hay là hận nhiều.

Dưới cổng thành bỗng truyền đến tiếng xôn xao, ta nhìn xuống, quả nhiên là đại tướng quân Vân Liêm đã hộ tống đoàn đưa dâu ngày ấy...

Dưới ánh mặt trời chói chang, hắn mặc một bộ y phục màu xanh, cưỡi trên lưng con tuấn mã đỏ thẫm, bảo kiếm bên hông tỏa ra hào quang chói mắt, lạnh lẽo đến thấu xương.

Thanh kiếm đó, không biết đã nhuộm bao nhiêu máu tươi?

Hắn mặt không chút thay đổi xoay người xuống ngựa, dáng vẻ tiêu sái thoát tục khiến bao cô nương phải thở dài, những ánh mắt ái mộ thủy chung cứ dõi theo từng bước chân hắn đi về phía cổng thành.

Binh lính hai bên cổng thành nhìn thấy hắn thì hai mắt tỏa sáng, tràn đầy sùng bái, kính cẩn khom mình hành lễ.

Liên Thành Chích và hắn đều tỏ vẻ bí hiểm, hai người họ ngầm trao đổi với nhau bằng một ánh mắt khó hiểu.

Tầm mắt Vân Liêm lạnh lùng ngừng trên người ta, hàng lông mày hơi nhíu lại, nhưng trong chớp mắt liền biến mất.

Hắn định hành lễ với ta, lại bị Liên Thành Chích cười ngăn cản: "Vân Liêm không cần đa lễ như vậy, ngươi và ta là huynh đệ, Thương Nhi là vương phi của bổn vương, hành lễ có vẻ khách khí quá."

Vân Liêm ngẩn ra, khóe miệng hơi cong lên, cười yếu ớt, hai tay ôm quyền coi như chào hỏi ta, sau đó liền xoay người nhìn đoàn người đang tới phía xa, im lặng không nói gì nữa.

Hắn vốn đã lạnh lùng, nụ cười kia thật sự không hợp với hắn, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng ta lại nảy sinh một cảm giác vô cùng quen thuộc với nam nhân xa lạ này.

Khi gặp nhau ở đám rước dâu ngày ấy, ta cũng có cảm giác như vậy. Điều này khiến ta chợt nghĩ rằng, trước đây mình đã từng gặp hắn, chẳng qua là cả hai chúng ta đều quên mất.

Mái tóc trắng muốt kia được cố định bởi một cây thanh ngọc, rủ xuống ở sau lưng, càng làm nổi bật màu trắng như thác nước.

Mái tóc kia, rốt cuộc tại sao lại có màu trắng?

Dưới cổng thành bỗng nhiên vang lên tiếng kèn đón khách khiến ta giật mình, âm điệu hùng hồn như phá tan cái nóng, truyền đi khắp toàn bộ Viêm kinh!

Cả một đoàn người dài dằng dặc từ phía xa chậm rãi lại gần, có binh sĩ của Thánh Viêm Hướng, cũng có cả sứ thần của Thiên Thục Quốc.

Liên Thành Chích đi đến bên cạnh ta, nắm chặt tay ta không cho phép phản kháng, thấp giọng nói: "Đi xuống đi, đợi lâu như vậy, chắc là phiền lòng lắm nhỉ? Thấy trán nàng đầy mồ hôi, thân thể này cần phải điều dưỡng tốt hơn, nhưng suýt chút nữa thì ta quên mất, nàng mong ngày này đến tới mức không thể ngủ được mà."

Ngữ điệu hắn trầm thấp, êm dịu mơ hồ, làm ta nhíu mày.

Ta hơi giãy dụa, muốn tránh khỏi tay hắn, trước mặt người ngoài mà lại thân mật với hắn như thế khiến ta cảm thấy không thoải mái.

"Vương gia, mạt tướng xin phép đi xuống trước."

Đang cùng hắn giằng co, Vân Liêm nãy giờ vẫn nghiêm mặt lạnh lùng đứng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, làm ta hoảng sợ.

Lòng ta chợt ảo não, không biết trong lúc dây dưa với Liên Thành Chích lại tạo ra khung cảnh ái muội này, ta lén đưa mắt lên nhìn về phía những người khác, thấy mọi người đều cúi đầu, mới thoáng yên lòng.

Liên Thành Chích khẽ gật đầu, ý bảo Vân Liêm đi trước, rồi hắn ghé sát bên tai ta, thì thào nóng bỏng:

"Bổn vương rất tò mò, Thương Nhi từ khi nào lại thấy hứng thú với Vân Liêm như thế? Không phải trên đường đón dâu đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Hắn nhìn như đang cười, nhưng sâu trong mắt là một mảnh lạnh như băng, cực kỳ phẫn nộ.

Ta dở khóc dở cười, phẫn nộ thoát khỏi tay hắn: "Đừng có xúc phạm ta, Vân Liêm tướng quân kia không phải là huynh đệ tốt của ngươi sao? Thì ra ngươi đối với huynh đệ tốt của mình cũng chỉ đến thế mà thôi, ta phải sớm hiểu được mới đúng, ngươi chính là một kẻ lòng dạ vừa hẹp hò vừa âm u kỳ quái!"

Áp lực khiến ta khó lòng chịu được, oán hận hừ lạnh, ta ngẩng đầu ưỡn thẳng lưng, kiêu ngạo mạnh mẽ xoay người đi xuống dưới thành.

Nhưng chỉ có ta mới biết được, thực ra cả hai chân ta đều đang run rẩy, ta lại dám nói như thế với hắn...

"Ha ha...Không hổ là Vương phi của bổn vương, có chí khí! Nàng nghe đây, về việc bổn vương là người như thế nào, chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận sau!"

Bỗng nhiên hắn cười to, khiến mọi người kinh ngạc, khó hiểu nhìn hắn. Vị Vương gia nổi tiếng tàn bạo này sao lại cười thoải mái đến vậy?

Nghe xong những lời hắn nói, ta nghiến răng nghiến lợi, không khỏi rùng mình một cái, rồi lại thương xót nhìn bản thân.

Ta quay lưng về phía hắn cười khổ, thực ra ta đã quen với bộ dạng hung ác nham hiểm của hắn, hắn cứ dịu dàng như thế này lại khiến lông tơ ta dựng đứng, cảm thấy thật quỷ dị, nhất định là có âm mưu!

Không biết, có phải ta bị ngược quá thành nghiện rồi không?

Ta cười nhạo bản thân, khẽ lắc đầu thở dài.

Vừa bước xuống thành, liền thấy Vân Liêm dẫn sứ thần Thiên Thục Quốc vào thành, nhìn thấy người đi bên cạnh Vân Liêm lòng ta chợt ta nao nao, lòng tràn đầy kinh ngạc.

Vì sao hắn lại là sứ thần?!

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!