Ngược Thiếp

Quyển 2 - Chương 8: Hủy dung?



Tiếng thở dốc đầy thống khổ phát ra ở khoảng cách rất gần, dường như còn có thể cảm nhận được sự chấn động trong đáy lòng của người kia, bị một cơn đau như xé rách ruột gan quấn lấy. Bàn tay ta đã bị người này nắm đến ướt sũng mồ hôi lạnh, lúc thì buông lỏng lúc thì cầm chặt, truyền đến nỗi đau đớn của hắn.

Khép chặt đôi mắt, lông mi khẽ rung động, ta muốn mở mắt để biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng cả người giống như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, không có một chút sức lực nào cả, mồ hôi lạnh thấm ướt cơ thể, linh hồn chẳng biết đã lưu lạc tới phương trời nào.

"Ưm.... Khụ khụ....."

"Vương gia, hay là ngài về nghỉ ngơi trước đi, Vương phi ở đây đã có bọn nô tỳ chăm sóc rồi, không có việc gì đâu ạ!"

Mấy nha hoàn thấy không đành lòng nên nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn, nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy ai trả lời, chỉ loáng thoáng có tiếng ho vang lên.

Hắn rốt cuộc bị làm sao vậy? Dường như hắn rất đau khổ, là bị bệnh sao?

Sau một lúc lâu yên tĩnh, khi ta nghĩ tất cả mọi người đều đã đi ngủ hết rồi, thì lại có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, một nam nhân cố hạ thấp giọng khẽ nói: "Chủ tử, sứ thần Thiên Thục Quốc muốn được gặp Vương phi, sau đó mới rời đi!"

Là giọng của Thính Phong, thị vệ từng muốn lấy tính mạng của chính mình ra để cứu ta.

Điều khiến ta kinh ngạc là, theo như lời hắn nói thì sứ thần Thiên Thục Quốc đang muốn rời khỏi đây sao? Vậy bây giờ là lúc nào? Ta đã hôn mê bao lâu rồi?

Ta thấy hơi lo lắng, cố gắng giãy dụa, muốn tỉnh lại để đi tìm Yến Tây Ca, bảo hắn giúp ta mang một phong thư gửi cho Lăng ca ca, quyết không thể để hắn rời đi như vậy, bằng không, chẳng biết năm tháng nào mới ta được gặp lại người của Thiên Thục Quốc.

"Không cho gặp, cứ nói Vương phi bị bệnh, không tiện gặp khách, nếu còn không đi, khụ khụ....Bổn vương, bổn vương cũng không ngại để cho bọn họ vĩnh viễn ở lại Thánh Viêm Hướng đâu!"

Liên Thành Chích hừ lạnh, yếu ớt thở dốc, nhưng sự lạnh lùng bá đạo trong giọng nói vẫn không hề bị suy giảm.

Câu nói kia khiến ta toát mồ hôi lạnh, ý của hắn là, nếu Yến Tây Ca không chịu đi thì hắn sẽ nhốt bọn họ ở lại đây vĩnh viễn sao? Trong lúc ta ngất đi rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, quan hệ hai nước đã trở nên như thế nào rồi?

Ta cố hết sức nắm chặt hai tay, muốn tìm một chút khí lực, nhưng vì sao linh hồn cứ như đã rời khỏi thân xác, cái gì cũng không làm được, không có một chút sức lực nào hết vậy?

Thính Phong im lặng từ nãy giờ lại tiếp tục nói: "Thưa Chủ tử, về chuyện ở mật thất đã có chút tin tức, quả thật là do người trong phủ gây ra, có vẻ việc này liên quan đến......"

"Đợi đã, chuyện này ngươi phải cẩn thận điều tra trước, chờ khi mọi chuyện rõ ràng rồi hẵng tính!"

Liên Thành Chích vội vàng ngắt lời Thính Phong, dường như không muốn phải nghe tiếp nữa, có lẽ hắn đang định giấu diếm điều gì đó.

Bất tỉnh trong mật thất? Người ta đột nhiên lạnh toát, trong đầu nhất thời tràn ngập hình ảnh đã trải qua đêm đó, một màn máu chảy ghê rợn khủng khiếp đến vậy, đau đớn đến vậy...

Bọn họ đã điều tra chuyện này sao? Đã tìm ra nữ tử bắt cóc ta là ai sao? Nhưng tại sao Liên Thành Chích lại ngăn cản Thính Phong nói ra?

"Tiểu thư" mà nữ tử đó nhắc tới yêu hắn đến điên cuồng, chẳng lẽ hắn cũng biết rõ về vị tiểu thư đó, nên mới che chở cho nàng ta ư!

Trái tim có chút thê lương, ta đang mong muốn điều gì đây, tình yêu của hắn ư? Miệng hắn nói yêu ta, nhưng ngay cả một chút công bằng cũng không thể đòi lại giúp ta....

Ta cảm thấy mình thật ngốc, nghĩ rằng được hắn yêu thì giỏi lắm ư? Sẽ không bị tổn thương nữa ư? Cho dù hắn không làm tổn thương ta nữa, nhưng những người bên cạnh hắn thì sao?

Những nữ tử yêu hắn đến cuồng dại đâu chỉ có một người, hắn còn có rất nhiều thê thiếp và vô số những vị tiểu thư mà ta không biết tên, thậm chí, ngay cả Thái Hậu nương nương cũng không muốn gặp ta. Cho dù hắn có yêu ta thì cũng chẳng thể làm được gì cả.

Ta không thể ngăn cản được vô số ám tiễn bắn lén trong bóng tối, thân phận Duệ Khâm Vương phi này, đã định sẵn là kẻ địch của tất cả những nữ tử bên cạnh hắn. Trước khi gả tới đây ta đã biết sẽ có kết cục này, nhưng bản thân lại cứ sa vào bể khổ, vẫn ngày ngày tự nhấm nháp vết thương của mình!

Sao ta không thể chết đi ngay lúc này? Bị thương nặng như vậy, dư sức đoạt mạng ta rồi, hà cớ gì mà ý thức vẫn tỉnh táo?

Còn sống thật mệt mỏi, thật đau khổ, thật bi thương!

Nỗi bi ai nồng đậm xâm chiếm, ta khóc thầm trong lòng, chẳng biết từ bao giờ đã nấc lên thành tiếng, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.

Cả người ta cuốn đầy băng gạc, phía trên vẫn còn đọng lại vết máu, nhìn thật ghê người, nhưng ta không cảm thấy đau đớn một chút nào cả.

Ta đã chết lặng? Hay là hắn?

Bàn tay ta bỗng bị siết chặt, tiếng thở dốc nặng nề ngày càng sát lại gần, nhưng cũng không thể nào cứu vớt được người đã chìm sâu vào đáy biển của tuyệt vọng là ta đây.

Tại sao sau khi chịu nhiều tổn thương, nhiều đau khổ đến thế, mà ta vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ? Sao ta không chết đi, sao ta không thể thoát khỏi Vương phủ khát máu này?

Ta chán ghét chỗ này, nơi đây chỉ mang lại sự đau đớn cho ta. Ta chán ghét hắn, tất cả những gì hắn đem lại cho ta đều là tổn thương. Nếu có một ngày, nếu như có thể, ta rất muốn chạy trốn, mặc kệ chân trời góc biển, chẳng sợ khắp nơi đều xa lạ, dù chỉ đơn độc giữa biển người, ta cũng muốn trốn đi thật xa.

Nơi này thật xấu xa, quá nhiều thương đau, nếu có thể trốn thoát thì thật tốt biết bao.

Ta nức nở, không thể không đối mặt với sự thật là, một nữ tử nhu nhược như ta, làm sao có thể bỏ trốn được đây?

Đình viện rộng lớn, tuy không nghiêm ngặt như hoàng cung, nhưng khắp nơi đều có thủ vệ, một nữ tử như ta muốn thoát khỏi hắn, đúng là nói dễ hơn làm......

Trong lòng cảm thấy thật tuyệt vọng cùng chua xót, ta nghẹn ngào, những giọt nước mắt khổ sở không ngừng tuôn rơi. Nhưng nam nhân kia vẫn liên tục lau nước mắt cho ta, chỉ là hắn vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi bi ai của ta, vĩnh viễn không thể hiểu điều ta muốn là gì.

Ta muốn tự do, ta muốn một người thật lòng ở bên mình, cho dù chỉ là một ánh mắt chân tình cùng lời thăm hỏi ân cần, như thế thôi cũng đã khiến ta cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Ta biết mình không có tư cách cầu xin quá nhiều, nên ta tự nhủ mình đừng quá tham lam, chỉ cần một tia hạnh phúc thôi là đủ rồi. Nhưng vì sao ngay cả một khẩn cầu nhỏ bé như thế cũng khó hơn cả lên trời?!

Ở lại Vương phủ, những tổn thương đến bao giờ mới hết?

"Thương Nhi? Thương Nhi tỉnh lại đi?! Ngoan, đừng khóc, không sao đâu mà, mọi chuyện đã qua rồi, có ta ở bên cạnh nàng......"

Hắn vừa lau nước mắt cho ta, vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, để ta thả lỏng, thỉnh thoảng hắn lại không thể kiềm chế được mà ho lên từng hồi.

Là mơ sao? Không phải mơ, nhưng dù vậy thì có thể thế nào đây? Hắn dịu dàng, hắn thương tiếc, nhưng đã quá muộn rồi. Vết thương trên thân thể có thể từ từ khép lại, nhưng nỗi đau trong tim thì sao? Vẫn cứ chảy máu...

"Người đâu, mau đi truyền đại phu!"

Liên Thành Chích bỗng nhiên nổi giận quát to, liên tục ho khan, khiến tì nữ hầu hạ đứng bên sợ tới mức phải vội vàng chạy ra khỏi phòng, đi gọi đại phu luôn túc trực trong phủ.

Mấy ngày nay Vương gia có phần lãnh khốc hơn trước kia, tính tình càng thêm hung bạo, bọn nha hoàn biết, việc này có liên quan tới vị Vương phi đang hôn mê bất tỉnh. Vốn tưởng rằng vị vương phi này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng không ngờ Vương gia lại cực kỳ quan tâm tới nàng ấy.

Các thị thiếp nghe tin đều tới Thính Thủy Các đi qua đi lại, người nào người nấy đều thấp thỏm chờ đợi, trong lòng lo lắng không thôi, muốn dò xét xem sau tầng tầng lớp lớp thị vệ kia rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong đó. Chỉ biết là Vương phi bị bắt cóc, khi tìm về được, thì cả Vương gia và Vương phi đều bị thương rất nặng, thiếu chút nữa là mất mạng.

Đã nhiều ngày nay, thái độ của Vương gia đối với Vương phi đã hoàn toàn thay đổi, lúc trước luôn lạnh nhạt, ngày ngày căm hận tra tấn. Còn bây giờ lại quá đỗi cẩn thận, sợ vị Vương phi tuyệt sắc đang hôn mê này hương tiêu ngọc vẫn.

Điều ấy khiến cho vô số thị thiếp trong phủ cảm thấy lo sợ, sợ Vương gia thật sự động lòng với vị Vương phi được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân này, nếu vậy thì địa vị của bọn họ nhất định sẽ gặp nhiều ảnh hưởng.

Nhưng nghe nói, trong lúc bị bắt Vương phi đã bị hủy dung, điều này khiến các thị thiếp đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, một quận chúa đã mất đi dung mạo xinh đẹp, cho dù thân phận có cao quý đến mấy thì cũng chẳng thể làm được gì nữa.

Thánh Viêm Hướng ai mà không biết, ai mà không hiểu, Duệ Khâm Vương gia Liên Thành Chích lấy việc sưu tập mỹ nhân trong thiên hạ làm thú vui? Trong phủ có cơ thiếp đến từ khắp mọi miền đất nước, Trung Nguyên dị vực*, người nào mà chẳng có vài phần tư sắc?

*dị vực: cõi lạ, vùng đất lạ

Nếu việc hủy dung là thật thì tốt quá rồi, Vương gia yêu chuộng cái đẹp, sao có thể động lòng với một nữ tử đã mất đi dung mạo chứ?

Cho nên, các thị thiếp này dù đang đi tới đi lui, làm bộ lo lắng bên ngoài Thính Thủy Các, hay đang tránh trong sân viện của mình thắp hương niệm Phật, thì ai cũng đều mong rằng chuyện hủy dung là sự thật!

..................... Ngược thiếp.........................

"Tiểu thư, Li Nhi biết lỗi rồi, xin tiểu thư trách phạt!"

Bên trong căn phòng u ám, mùi thuốc tỏa ra nồng nặc, cùng với đó là tiếng ho yếu ớt của nữ tử.

Sau một hồi thở dốc, nữ tử đang nằm trên giường mới hô hấp bình thường trở lại, thở dài nói: "Li Nhi à, chuyện ngươi làm với ả nữ nhân kia là đúng.... Nhưng ngươi biết không, ngươi không nên làm Vương gia bị thương, ngươi không nên để cho Vân Ca đâm hắn, càng không nên để cho độc vật cắn hắn!"

Nàng thở gấp, đưa lưng về phía nữ tử vừa quỳ rạp xuống đất. Người đang quỳ gối cạnh giường, bộ dáng thấp thoáng có vài phần quen thuộc, nhưng không nhìn thấy rõ khuôn mặt.

"Tiểu thư, Li Nhi, Li Nhi nguyện lấy cái chết tạ tội, chỉ xin tiểu thư đừng đuổi Li Nhi đi, cho dù chết, Li Nhi cũng muốn được chết ở bên cạnh tiểu thư!"

Tấm màn buông xuống, nhẹ nhàng bay theo gió, thấp thoáng hiện ra thân hình mảnh khảnh của nữ tử đang nằm nghiêng trên giường, tao nhã mà cao quý, để lộ ra cỗ lạnh lẽo.

"Ta sao có thể bắt ngươi chết? Li Nhi ngốc, trên đời này chỉ có ngươi đối tốt với ta nhất, nhưng, nhưng ngươi lại làm hắn bị thương!!"

Nữ tử ấy cắn chặt răng, giọng nói đè nén, khuôn mặt hơi dữ tợn, khiến Li Nhi đang quỳ dưới đất cũng phải rùng mình.

"Làm hắn bị thương, ngươi dám làm hắn bị thương, không ai được phép làm hại đến hắn, không ai cả! Hắn bị thương ta sẽ đau lòng, nhưng ta cũng bị bệnh, sao hắn không tới thăm ta? Vì sao lại luôn túc trực bên cạnh nữ nhân kia? Không phải hắn hận ả ư? Vì sao lại yêu ả?!"

Nữ tử kia dường như không thể không chế được cảm xúc, dùng sức đánh lên chăn, oán hận đập mạnh vào tường, Li Nhi hoảng tới mức phải vội vàng xông lên, ôm lấy thân thể đang run rẩy không ngừng của nàng ta, đau khổ cầu xin:

"Tiểu thư, sẽ không sao đâu, đừng làm tổn thương mình nữa. Li Nhi đã hủy hoại nàng ta, Vương gia chỉ nhất thời trầm mê sắc đẹp, nàng ta bị hủy dung rồi, đã không còn gì để mê hoặc Vương gia nữa, Vương gia nhất định sẽ yêu tiểu thư, người đừng vội, nhất định sẽ là như vậy!"

Thân hình đang phản kháng dần dần bình tĩnh lại, sau đó ngả vào lòng Li Nhi, cười ngây ngốc hỏi: "Thật vậy sao? Li Nhi không gạt ta chứ? Hắn là của ta...."

"Vâng, đúng vậy, nhất định rồi!"Li Nhi nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng của nữ tử ấy, trong mắt hiện lên tia sáng sắc bén nham hiểm....

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!