Ngược Thiếp

Quyển 3 - Chương 5: Bỏ thiếp



Bây giờ đang vào tiểu tuyết*, bầu trời trong xanh quang đãng. Mặt trời rực rỡ treo lơ lửng giữa không trung tỏa ra những tia nắng ấm áp mà không chói mắt. Khóe môi ta vô thức mang theo ý cười nhàn nhạt, khẽ nheo mắt, tựa vào ghế dựa êm ái để trước cửa sổ, nơi ánh mặt trời có thể chiếu rọi khắp cả cơ thể.

*Tiểu tuyết: là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 tùy theo từng năm, khi kết thúc tiết lập đông và kết thúc vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 (dương lịch) khi tiết đại tuyết bắt đầu.

Suốt mấy tháng qua bầu trời lúc nào cũng mang một màu xám xịt, tuyết trên mặt đất cũng đủ để qua đầu gối. Mãi đến ngày hôm nay ánh mặt trời mới ló rạng gột sạch đi mọi thứ, khiến tâm trạng vốn đang chán nản của ta không còn cảm thấy nặng nề một chút nào nữa.

"Vương phi, Vương gia nói trưa nay ở Bách Hoàng Thính sẽ cử hành yến hội nghênh đón hoàng đế tới thăm vương phủ. Hỏi xem ngài có muốn tới đấy giải sầu hay không?"

Thị nữ Ôn Uyển đẩy cửa đi vào, phá tan sự yên tĩnh mà ta lưu luyến. Ta khẽ nhíu mày, vẫn lười biếng nghiêng người tựa vào ghế dựa như cũ.

"Không đi, hơn nữa ta không phải là Vương phi!"

"Nhưng Vương gia nói ngài chính là Vương phi mà......"

Ôn Uyển làm như không hiểu vì sao ta luôn cự tuyệt danh hiệu này. Ta không muốn nhiều lời, dù sao ta cũng là hưu thê của hắn, cùng lắm thì là Vương phi trước kia mà thôi. Nhưng bây giờ họ lại gọi ta là Vương phi như trước, thật sự có chút không ổn. Mà ta cũng không biết mình còn có thể ở nơi này đến bao lâu nữa.

Ôn Uyển thấy sắc mặt của ta không được tốt lắm, híp mắt không nói lời nào, nghĩ mình vừa không cẩn thận nói ra điều gì đó khiến ta không vui, dáng vẻ có hơi lúng túng mà thận trọng, nhỏ giọng nói: "Vương phi, không bằng ngài đi ra ngoài một chút. Cả ngày ngồi buồn trong phòng cũng không tốt cho cơ thể đâu. Lúc nãy Ôn Uyển vừa đi qua hoa viên, những bông hoa mai ở đó đang rộ lên rất đẹp."

Nói đến hoa mai, nàng lại ngây ra giống như nghĩ đến cảnh sắc lúc đó, trên mặt vừa có chút thất thần lại vừa mang vẻ phấn khích.

Ta mở to mắt, không phải lúc trước còn không cho phép ta rời khỏi phòng sao, sao bây giờ lại có thể được đi ra ngoài? Mấy ngày nay bị nhốt ở trong phòng, ta cũng buồn tẻ lắm rồi, suy nghĩ xong ta liền đứng dậy mặc quần áo rồi đi ngắm vườn hoa mai đang nở rộ kia.

Thời tiết vẫn u ám giống như trước, nhưng nhờ vào ánh mặt trời bầu không khí đã ấm lên được phần nào. Ta giẫm qua những lớp tuyết dày, trên chân đi một đôi ủng mềm mại làm bằng lông chồn, hạt tuyết không thể xuyên qua được. Đi được một lúc, cả cơ thể ta đều ấm áp dễ chịu hơn rất nhiều.

Gió vẫn còn hơi lạnh, ta quấn chặt bộ lông cừu vào người. Trâm cài tóc trên đầu đung đưa theo từng bước chân của ta, phát ra những âm thanh leng keng của kim loại.

Vừa vào hoa viên, ta đã ngửi thấy một mùi hương thơm mát. Toàn bộ khu vườn hơn phân nửa là trồng các loại hoa mai, hoa mai đỏ là chiếm đa số. Những gốc cây kia có hình thù rất kỳ dị, vừa uốn lượn vừa to lớn. Trên cành cây phủ kín những nụ hoa màu đỏ. Phóng mắt nhìn lại, thực sự là một biển hoa rực rỡ.

Ta xưa nay chỉ nhìn thấy mấy cây mai trồng ở cạnh nhau, cảnh tượng như vậy thật sự là hiếm có. tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn. Ôn Uyển thấy ta thích thú, cũng ngây ngô cười, theo ta đi sâu vào trong rừng hoa.

"Vương phi, ở vương phủ có trồng rất nhiều loại hoa, nhưng đang trong mùa đông khắc nghiệt, cũng chỉ có hoa mai đỏ là đẹp nhất. Nếu đợi đến mùa hè rồi thì nơi đây sẽ rất đẹp đó. Toàn bộ vương phủ đều tràn ngập mùi hương nồng nàn, hun cho mọi người choáng váng đầu óc luôn."

Nàng ở một bên hưng phấn nói, ta không trả lời, khẽ liếc mắt nhìn một cành cây đang nở đầy hoa mai. Gió lạnh thổi vào khiến những cánh hoa rụng xuống, ngay lập tức tuyết trắng lại phủ lên. Sự tương phản giữa màu trắng tinh khôi cùng sắc đỏ rực rỡ thực sự là một bức tranh tuyệt mỹ, nhưng cũng vô cùng chói mắt.

Ta lơ đãng chuyển tầm mắt sang chỗ khác, vô tình nhìn thấy một góc áo trắng như tuyết ẩn ở trong vườn hoa, đôi mắt phượng kia đã mất đi độ ấm. Ý cười cứng ngắc trên khóe môi, ta cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nơi đó.

"Vương phi, ở đây có đẹp không? Ơ? Vương phi, người đang nhìn cái gì vậy?"

Ôn Uyển thấy ta ngẩn người, khó hiểu nhìn theo tầm mắt của ta, nhưng ở nơi đó đã không còn bóng dáng kia nữa.

Ta giật mình thu hồi ánh mắt, cứng ngắc cười với Ôn Uyển, nhẹ giọng nói: "Ôn Uyển, ta thấy hơi lạnh, trở về giúp ta lấy áo choàng, với cả bếp sưởi nữa."

Ôn Uyển không hề nghi ngờ, dặn dò ta nhất định phải ở chỗ này chờ nàng, sau đó rời khỏi hoa viên, chạy tới lầu chính.

Ta hít một hơi thật sâu, nhíu mày đi tới chỗ bóng dáng kia vừa xuất hiện.

"Lăng ca ca......"

Ta gọi nhỏ, thấy hắn không còn vẻ ấm áp nữa mà lạnh lùng nhìn ta. Đôi mắt luôn dịu dàng ấy tựa như mũi tên nhọn đâm thẳng vào trái tim ta.

"Vì sao lúc trước rời đi, không đến tìm ta? Ta ở nơi đó đợi nàng nửa năm, ta nghĩ nàng sẽ đến tìm ta......"

Giọng nói của hắn đều đều, không có một chút sắc thái nào cả, khiến ta thấy hơi thất thần. Tuy hắn lạnh lùng nhưng hắn chưa từng đối xử với ta như vậy. Hắn lạnh nhạt không hề có cảm xúc như thế này trông vô cùng xa lạ.

Ta cúi đầu, cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào hắn. Cũng không biết nên nói từ đâu, liệu ta có thể nói, bởi vì ta phát hiện người mình yêu không phải là hắn, cho nên mới không tìm hắn hay không?

Ta biết hắn tình thâm ý trọng, mấy chuyện này cũng nên nói ra rõ ràng, nhưng lại nói không nên lời.

"Lăng ca ca, vì sao lại đuổi Cát Cánh tỷ tỷ đi? Thực ra tỷ ấy nói đúng mà. Huynh hãy đi tìm tỷ ấy đi. Không biết Niếp Khinh Phạm kia đã thả bọn họ ra chưa? Lăng ca ca, huynh hãy trở về vương phủ đi, chắc chắn Vương gia và Vương phi đang rất thương tâm, bọn họ chỉ có một người con mà thôi!"

Ta phải dùng rất nhiều dũng khí mới dám mở miệng nói tiếp, nhưng khi bắt gặp vẻ mặt ngày càng u ám của hắn, ta lại bất giác rùng mình. Hắn lạnh lùng tà ác như vậy khiến ta không hiểu tại sao lại thấy vô cùng sợ hãi, lòng bàn chân lạnh ngắt.

Ta biết hắn đang rất tức giận, nhưng có một số việc ta không thể tự lừa dối chính mình chứ đừng nói đến việc đi lừa dối hắn.

Hắn im lặng, sắc mặt không hề thay đổi, say sưa nhìn một bông hoa mai đang nở rộ ở bên cạnh mình, sau một lúc lâu mới nói: "Theo ta đi! Thứ mà nàng muốn, ta đều có thể cho nàng, ngay cả sự tự do mà nàng hằng mong muốn!"

Hắn đảo mắt, trong đôi mắt kia là ngọn lửa đang bừng cháy, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng tựa như khói sương khiến người ta say mê. Lông mày của hắn nhíu lại, ta biết hắn đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời của ta, nhưng ta chỉ còn cách im lặng.

Từng, ta từng kỳ vọng hắn có thể nói với ta những lời như này. Nếu không tỉnh lại sau cơn mê thì sẽ tuyệt biết bao, ta sẽ cười vui hạnh phúc, đặt tay mình vào lòng bàn tay của hắn, để hắn nắm lấy tay ta, du ngoạn khắp chân trời góc bể.

Ta đang đợi, đợi lời thề của người kia. Hắn nói chỉ cần thiên hạ yên ổn, hắn sẽ mang ta rời đi. Dẫu biết rằng sự chờ đợi này có thể biến thành hư không, nhưng có lẽ kiếp này của ta đã được định rồi.

"Thương Nhi, ta không cho phép mình bỏ lỡ, không cho phép mình bỏ lỡ lần thứ hai nữa đâu. Ở bên cạnh hắn, nàng sẽ hạnh phúc sao?! Hắn căn bản không hiểu thứ nàng muốn là cái gì!"

Giọng điệu của hắn âm trầm, nghiêm trọng đến dị thường. Sâu trong đó là sự tức giận đã bị hắn đè nén bằng một hơi thở hỗn loạn.

Ta im lặng nhìn hắn, đến bây giờ, ta vẫn không quen với con người khác của hắn.

Ta trầm mặc, trên mi tâm nhuốm một tia chua sót. Trong khoảng thời gian này, ta cảm thấy dường như luôn có một sợi dây vô hình trói buộc lấy mình, cả trái tim cũng đau nhói, không biết phải làm sao cả.

Nếu ta thông minh, ta sẽ đồng ý đi theo Lăng ca ca. Ta tin tưởng hắn, hắn nói được là làm được, hắn sẽ cho ta một cuộc sống mà ta muốn. Nhưng có lẽ ta thật sự điên rồi mới muốn ở bên cạnh nam nhân lúc thì độc ác lúc thì thâm tình kia. Ta thừa nhận, ta khao khát sự dịu dàng ít ỏi của hắn.

"Lăng ca ca, muội không biết mình đang nghĩ gì nữa, cũng biết rõ bản thân mình không nên ở lại đây, nhưng muội hy vọng hắn có thể hiểu được. Thực sự muội nên hận hắn, nhưng muội không thể hận được. Lăng ca ca, Thương Nhi phải làm sao đây?"

Nước mắt rơi theo cánh hoa, ta bất lực nức nở, rốt cuộc hắn vẫn mềm lòng với ta, nhẹ nhàng bước tới, ôm ta vào lòng rồi bất lực thở dài.

"Nha đầu ngốc, vì sao không đi theo ta? Theo ta đi, sẽ không đau khổ như vậy. Hắn khiến nàng tổn thương nhiều đến vậy, vậy mà nàng vẫn muốn ở lại, làm cho Lăng ca ca thấy mình thực sự là một kẻ thất bại."

Hắn cong môi giễu cợt, phóng tầm mắt nhìn về phương xa. Trong đôi mắt ấy tràn ngập sự dịu dàng, khiến ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Thương Nhi, ta chỉ muốn nàng được hạnh phúc, không bị tổn thương. Dù ta có làm gì đi chăng nữa cũng đều là vì tốt cho nàng. Còn nàng thật sự không theo ta sao?"

Sau một hồi lâu hắn mới hỏi lại, giọng điệu bình thản, như thể đây là câu hỏi cuối cùng. Ta hơi giật mình, nhìn hắn bằng ánh mắt áy náy, không nói nên lời.

Ta cho mình nửa năm, nếu nửa năm sau, sự chờ đợi của ta vẫn là thất vọng như trước, ta sẽ khiến bản thân mình hoàn toàn hết hy vọng, thật sự từ bỏ, sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Hai mắt hắn lóe lên, có một tia sáng đỏ chợt hiện lên, trong chốc lát liền biến mất.

"Được, ta sẽ chờ nàng hết hy vọng, ta tin tưởng, ngày đó sẽ không quá xa......"

Hắn buông ta ra, quay đầu cười khẽ, mang theo chút u ám, không hề lưu luyến biến mất khỏi rừng hoa.

Ta sững sờ, bỗng thấy bất an trước tiếng cười vừa rồi của hắn.

Ta chờ một lúc lâu vẫn không thấy Ôn Uyển đâu, trong lòng ta loạn thành một đống, sớm không còn tâm tình để xem hoa nữa, liền xoay người định rời khỏi hoa viên. Nhưng ai ngờ chưa kịp ra khỏi cửa, thì ta đã nghe thấy tiếng bước chân cùng âm thanh cười đùa từ phía xa, nơi đó đang có một đoàn người hùng hổ đi tới hoa viên.

Liên Thành Chích cười cười, thỉnh thoảng lại nói gì đó với người công tử tuấn tú đứng ở bên cạnh. Nhìn ánh mắt của tiểu công tử ẩn chứa sự không kiên nhẫn, nhưng vẫn làm ra vẻ thuận theo. Xem ra cũng có thể đoán được thân phận của người này, hắn chính là tên hoàng đế bù nhìn vừa mới tới vương phủ hôm nay!

Liên Thành Tuyền cũng đi bên cạnh hắn. Tiểu hoàng đế kia có vẻ rất thích nàng, thỉnh thoảng lại quay đầu sang đánh giá Liên Thành Tuyền. Tia sáng trong ánh mắt kia khiến ta không dám gật bừa, lựa chọn người như vậy làm hoàng đế, thật không hiểu trong lòng Liên Thành Chích đang nghĩ cái quái gì nữa.

Ta đang định quay lại vườn hoa, nhưng đã có vài người nhìn thấy ta rồi, vẻ mặt ai cũng khác lạ. Liên Thành Chích thì cau mày nhìn ta, giống như thắc mắc tại sao ta lại ở đây. Còn Liên Thành Tuyền thì lại cười dịu dàng như một tiểu thư khuê các, nhưng ta vẫn có thể thấy được sự hả hê ẩn sâu trong đáy mắt nàng. Phiền toái nhất chính là tiểu hoàng đế kia, hắn trợn mắt nhìn vào ta chằm chằm, khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu tựa như có vô số con kiến bò trên lưng mình. Nghĩ lại càng thấy hối hận, tại sao ta không mang khăn che mặt khi đi ra ngoài cơ chứ?

Nhưng chẳng cần lo lắng, tên tiểu hoàng đế kia không dám có ý gì khác với ta. Có thể thấy sắc mặt của Liên Thành Chích đang dần tái đi. Đâm lao thì phải theo lao, ta chỉ còn cách bất chấp khó khăn mà nghênh đón đám người đó. Lạc Vân và Thính Phong cũng đi theo để hộ giá, thấy ta vẻ mặt của hai người đó cũng rất kỳ quái làm ta khó hiểu vô cùng.

Đột nhiên ta hiểu ra, với thân phận xấu hổ của ta, thấy tiểu hoàng đế này, Liên Thành Chích chỉ sợ cũng khó mà giải thích được. Ta là Vương phi trước kia? Hay là Vương phi giả mạo? Dù sao cũng không phải là thê tử hiện tại của hắn, đúng là thân phận này vô cùng khó xử, nhưng không vội, hắn nên phân biệt rõ ràng, ta muốn biết hắn sẽ cho ta một thân phận gì.

Ta hành lễ xong, tiểu hoàng đế kia liền không để ý đến sắc mặt tối sầm Liên Thành Chích mà cười tủm tỉm xông lên, nhìn ta từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Ngươi là tiểu thư nhà nào? Vì sao lại xuất hiện ở trong này? Mau mau đứng dậy, trẫm không quá thích mấy nghi thức xã giao này đâu. Tiểu mỹ nhân yếu ớt đứng trong trời đông giá rét như vậy thật khiến cho trẫm đau lòng."

Ta cúi đầu, đứng dậy lui sang một bên, không dám nhìn vào sắc mặt của Liên Thành Chích. Trong lòng thấy hơi phiền chán trước thái độ lỗ mãng của tên tiểu hoàng đế. Mặc dù ta đã sớm nghe qua, Liên Thành Cẩm là một tên công tử bột, nhưng không ngờ hắn sẽ làm vậy. Không có một chút uy nghi của đế vương, bị Liên Thành Chích khống chế cũng không phải là không có nguyên nhân.

Mắt thấy tiểu hoàng đế sắp động tay động chân khi đang nói chuyện, Liên Thành Chích ho khan một tiếng, khiến cho tiểu hoàng đế kia sợ tới mức đột nhiên run lên, biết mình đã làm mất mặt hoàng thất, liền vội thu tay lại, lui ra ngoài làm bộ ra bộ dáng uy nghiêm.

"Không phải Hoàng Thượng nói muốn xem hoa mai sao?"

"À, đúng đúng đúng, xem hoa mai đỏ, xem hoa mai đỏ!"

Ta nhịn không được mà cong môi, có thể khiến Liên Thành Chích tức đến mức này, xem ra không đơn giản đâu. Tiểu hoàng đế một bên vẫn gật đầu ồn ào nói muốn xem hoa, một bên vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào ta. Trong lòng ta không khỏi oán trách, xem ra dung mạo này chính là mầm tai họa của ta rồi.

Liên Thành Tuyền cười quỷ dị, trong ánh mắt xẹt qua một tia hả hê khi đã trả được thù. Ta khẽ nhíu mày, đại khái hiểu được một số chuyện, chỉ sợ người muốn xem hoa mai không phải là tên tiểu hoàng đế, mà là người có dã tâm trước mắt, có vẻ hành tung của ta đã sớm bị nàng theo dõi rồi.

Liên Thành Chích nhìn chằm chằm vào ta. Còn tiểu hoàng đế hì vừa bất đắc dĩ vừa không cam lòng lướt qua ta mà đi vào trong vườn hoa. Đúng lúc Liên Thành Tuyền đi ngang qua ta, bỗng có một tiếng nói thì thầm truyền đến. Nàng giống như vô tình ghé vào tai ta mà nhẹ giọng nói: "Phải cẩn thận đấy, trò hay sắp bắt đầu rồi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Ta ngẩng đầu lên thì đã thấy nàng đứng thẳng, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, tiếp tục đi về phía trước, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Liên Thành Chích bước nhanh tới chỗ ta, sau đó nắm lấy cổ tay ta, lực mạnh đến mức làm ta đau đến nhíu mày, có chút phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn. Thấy ta trừng mắt, sắc mặt hắn càng thêm u ám, tức giận nói: "Sao nàng lại ở đây?! Vì sao không ở yên trong Noãn Các?"

Ta cong môi cười khẩy, dùng sức lôi đang bàn tay đang bị hắn nắm ra, cau mày xoa xoa cổ tay bị đau, dần dần cảm thấy thật oan ức.

"Tại sao ta không thể ở đây? Ta không phải là sủng vật bị nuôi dưỡng trong lồng. Chẳng lẽ quyền tự do đi lại cũng không có sao?"

"Ta không có ý đó, nàng nên để hạ nhân thông báo cho ta biết, cũng tốt hơn......"

Đôi mắt như chim ưng của hắn nhìn vào tên tiểu hoàng đế cứ đi được một lúc lại quay đầu lại, vẻ mặt không còn kiên nhẫn được nữa. Ta biết hắn vẫn còn để ý, nhưng ta không thể lường trước chuyện này. Muốn trách thì trách kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là hắn, nếu không phải vì hắn, Liên Thành Tuyền sẽ không ghét ta đến mức gài bẫy thế này.

Tuy ta không biết Liên Thành Tuyền đang có chủ ý gì, nhưng chắc chắn tên tiểu hoàng đế kia không thoát khỏi âm mưu của nàng. Dường như hắn còn không biết ta là ai, chỉ sợ......

Trong lúc ta đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên hắn đưa tay ra giữ lấy đầu ta, bắt ta phải nhìn vào vẻ mặt nặng nề của hắn. Dường như hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Ta không trách nàng, chỉ là ta không thích bất kì kẻ nào dùng ánh mắt đánh giá nàng như vậy! "

Ta thích cách hắn quan tâm đến ta. Ta không biết mình còn có thể an ổn ở bên cạnh hắn được bao lâu nữa, nhưng ta rất muốn hắn có thể nhớ về những ngày này.

Tình cảm là một thứ rất vi diệu. Ba năm trước, ta tuyệt đối sẽ không tin rằng mình sẽ có thể động tâm với hắn, nhưng trái tim ta đã rung động mất rồi, cho dù hắn rất xấu tính, rất đáng ghét, luôn khiến ta tổn thương, nhưng hắn cũng ngang ngược, cũng yếu ớt, cũng cô đơn. Có lẽ ta với hắn là một loại người, cả hai đều từng bị tổn thương, cho nên tâm hồn mới có thể tiến lại gần nhau như vậy.

"Tại sao nàng cứ ngẩn ngơ thế? Có tâm sự gì sao?"

Ta khẽ mỉm cười rồi lắc đầu, bỗng nhiên hắn ra vẻ thần bí nói với ta: "Nàng về Noãn Các chờ ta, ta có chuyện muốn nói với nàng!"

Nhìn bóng dáng của hắn xoay người rời đi, trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác rất lạ. Hắn không còn giống như ban đầu nữa, ta nhớ rõ lúc trước, hắn chưa từng hoà nhã với ta như vậy. Danh phù kỳ thực* đúng như lời đồn đãi bên ngoài, hắn chính là một tên nam nhân lòng dạ độc ác, tàn nhẫn vô tình, nhưng hắn đã thực sự học được cách để cười, cách để dịu dàng. Có lẽ việc ta ở lại cũng không có nghĩa là thất bại, mặc dù đây không phải đích đến mà ta muốn, nhưng ít nhất, hắn đã vì ta mà thay đổi rất nhiều, như vậy cũng là đủ rồi!

*Danh phù kỳ thực: Danh xứng với thực

Ta vươn đôi bàn tay lạnh ngắt chạm vào mấy lỗ kim nằm ở trên cổ. Dấu vết của những lỗ kim kia đã sắp biến mất nhưng trong lòng ta lại càng thêm sợ hãi, ta luôn cảm thấy những ngày tháng chờ hắn thực hiện lời hứa đã không còn nhiều nữa rồi.

Ở lại bên cạnh hắn, Phong Nguyên Hạo đã hạ cổ vào người ta, nhất định sẽ làm hắn bị thương, ta không muốn nghĩ, cũng không muốn rời đi, có lẽ đợi đến khi không thể chịu được nữa, ta sẽ chọn cách rời xa hắn, nhưng lần này, không phải là vì oán, mà là vì yêu.

Khi trở về Noãn Các, ta thấy có thứ gì đó hơi lộn xộn, vào phòng mới biết, trên đường về, Ôn Uyển không cẩn thận vấp ngã khiến mắt cá chân bị thương cho nên mới không mang đồ tới cho ta được.

Ta gọi đại phu đến khám chân cho nàng, sau đó bảo nàng nghỉ sớm, còn mình ngồi ở trên giường, nhất thời ngồi đến ngốc luôn.

Gần đây ta luôn ngẩn người, nhớ đến những chuyện của ba năm trước, cố tìm lấy một kỷ niệm đẹp, nhưng lại phát hiện mình chẳng có cái gì để đáng nhớ cả.

Hắn muốn ta ở đây chờ hắn, không biết sẽ có chuyện gì đây. Ta đứng dậy đi tới bàn viết, muốn tìm hai quyển sách đọc cho đỡ chán, nhưng lại phát hiện trên bàn có một phong thư gửi tới cho ta.

Ta nhíu mày mở lá thư, người kí tên đúng là Niếp Khinh Phạm!

Hai tay ta nắm chặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Tên khốn này vẫn chưa thả Cát Cánh tỷ tỷ và đám người Lãnh Địch kia ra. Lãnh Địch cứ cách bảy ngày lại dùng bồ câu đưa tin cho Vân Liêm báo cáo về tình hình của bọn ta gần đây, nhưng đã hơn nửa tháng trôi qua, chỉ e Vân Liêm đã sớm phát giác mọi chuyện không ổn, nếu để hắn biết ta đã trở lại vương phủ một lần nữa.....

Điều kiện duy nhất để hắn thả ta đi chính là ta không được phép dính líu đến Liên Thành Chích nữa. Ta biết hắn rất để tâm tới Liên Thành Chích, cũng rất hận hắn ta, cho nên ta mới không dám tưởng tượng sau khi hắn biết được mọi chuyện, thì tương lai sẽ như thế nào đây. Khó khăn lắm Thánh Viêm Hướng mới ổn định lại, liệu sắp có một cơn bão ập đến nữa chăng?

Niếp Khinh Phạm nói, đợi đến khi mọi chuyện yên ổn, ta không thể chạy trốn nữa, chọc giận Liên Thành Chích sau đó lại gây ra phiền toái cho Bắc Nguyên Quốc, đó mới là thời điểm hắn thả người!

Ta xé lá thư thành từng mảnh, lần đầu tiên ta giận đến thế, ta đã có lỗi gì với hắn mà hắn lại đối xử với ta như vậy?!

Từ ngày đến đêm, sân trước của vương phủ vẫn náo nhiệt đến dị thường. Để giảm bớt mệt mỏi cho tiểu hoàng đế mà vương phủ đã mời đoàn hí khúc tới hát, nhưng ta không có hứng thú với chuyện đó lắm. Chờ một lúc lâu vẫn không thấy Liên Thành Chích đâu, ta mất kiên nhẫn, tắt đèn đi ngủ sớm.

Ta đang ngủ mê man nhưng lúc nào cũng cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn vào mình khiến ta không thể ngủ yên. Mãi đến khi có một đôi tay đột nhiên chạm vào mặt mình, ta mới nửa tỉnh nửa mê thức dậy, mở to mắt lại phát hiện đó là Liên Thành Chích. Cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của ta cũng chậm rãi hạ xuống, khó chịu vỗ trán.

Vì sao gần đây luôn có cảm giác kỳ lạ này?!

"Làm sao vậy? Có phải thấy không thoải mái hay không?"

Dưới ánh nến dịu dàng, có một vầng hào quang chói mắt chiếu lên khuôn mặt tuấn tú có phần cương nghị của hắn. Trong mắt hắn ánh lên vẻ dịu dàng như nước. Thật ra chúng ta đều đang lừa dối nhau, dùng những cảm xúc giả dối để sống hòa thuận bên nhau, nhưng vết sẹo vẫn còn đó, nó chỉ được che đậy bởi một tấm lụa mỏng, chưa hề biến mất.

Ta lắc đầu, rồi ngồi dậy, vẫn không thể tập trung ánh mắt, nửa mê nửa tỉnh. Cảm giác kỳ quái kia không phải là một giấc mơ, cái cảm giác bị người khác rình rập theo dõi thật đáng sợ, ta không khỏi nghĩ đến Liên Thành Tuyền, bây giờ, người hận ta đến thấu xương chính là nàng.

Lời mà nàng nói rốt cuộc có ý tứ gì? Nàng muốn làm gì với ta?

"Thương Nhi, nàng có nghe thấy ta nói chuyện hay không?"

Giọng nói mang vẻ bất mãn của Liên Thành Chích truyền vào trong tai, ta chợt bừng tỉnh, thấy mày kiếm của hắn cau lại, ánh mắt dò xét trên mặt ta, tựa hồ như muốn nhìn thấu những gì ta đang suy nghĩ. Ta miễn cưỡng cười cười, nhẹ giọng hỏi: "Còn chưa tỉnh, vừa nãy ngươi nói cái gì?"

Hắn nhéo nhéo mặt ta, rồi bất lực thở dài, nhặt bộ quần áo đặt sang một bên định giúp ta mặc vào. Ta sợ tới mức lập tức đoạt lại bộ quần áo rồi quấn chặt chăn bông quanh người, bối rối nhìn hắn, hắn muốn làm gì?

"Bổn vương có ý tốt muốn giúp nàng mặc quần áo, vậy mà nàng không thích, thế thì tự mặc đi, nhanh lên, ta mang nàng tới một chỗ!"

Nhìn ánh mắt hưng phấn của hắn, ta cũng cười mỉm, mặc quần áo, chải đầu rồi chuẩn bị đi theo hắn. Nhưng vừa ra khỏi cửa, ta mới nhận ra bên ngoài đã lạnh tới mức khiến ta rét run cả người.

Một chiếc áo choàng ấm áp được khoác lên vai ta, ta ngoái đầu nhìn hắn, nhưng lại thấy hắn hơi lúng túng đảo mắt sang chỗ khác, miệng thì trách móc: "Trời về đêm lạnh lắm, không biết mặc thêm áo, đã yếu vậy rồi mà còn như thế, đáng đời!"

Ta ngơ ngác nhìn đôi tay xa lạ nhưng rất kiên trì muốn thắt dây ruy băng cho ta, trong lòng cảm thấy hơi cay cay. Có lẽ ta yêu cầu quá nhiều rồi, ta không nên đòi hỏi hắn nhiều như vậy, không nên yêu cầu hắn từ bỏ mọi thứ vì ta.

Ta tự nhủ với chính mình, có lẽ hắn thật sự yêu ta, thậm chí còn quan trọng hơn cả thiên hạ, cần gì phải so đo nhiều như thế......

"Đây là muốn đi đâu?"

Ta ngước mắt lên thì đã thấy hắn dẫn mình tới hậu viện của vương phủ. Ta khẽ nhíu mày, đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng, vừa muốn rút tay về, nhưng lại bị hắn giữ chặt.

Ta có chút giận dữ trừng mắt nhìn hắn. Ta không hiểu rốt cuộc hắn đang muốn làm cái gì đây. Đây là nơi ở của thê thiếp mà hắn đã nạp vào, hắn lại mang ta đến tận đây, rốt cuộc là muốn nói với ta điều gì?

Hắn thấy ta buồn bực, vừa có chút buồn cười vừa bất lực lắc đầu nhưng không hề buông tay, còn hung hăng kéo ta vào trong hậu viện.

Toàn bộ hậu viện không có lấy một tia sáng, tối đen như mực, không thấy đâu cả, im lặng tựa như không có người ở.

"Hôm nay tên tiểu hoàng đế chết tiệt kia luôn hỏi ta về nàng, ta liền nói cho hắn biết, nàng là Vương phi của bổn vương, khiến hắn không còn bất kỳ tâm tư nào nữa. Nhưng để xoa dịu hắn, bổn vương vẫn là người rộng lượng, thế mà tên tiểu hoàng đế kia lại bị dọa sợ rồi."

Chợt hắn cười đắc ý, vẻ mặt ấu trĩ, cúi đầu nhìn ta nói tiếp: "Bổn vương đem tất cả những nữ tử trong hậu viện này tặng cho tiểu hoàng đế. Dù là thê thiếp hay nô tỳ, đều do hắn làm chủ! Điều kiện là không được nghĩ đến nàng nữa, nếu để ta phát hiện có điều gì không ổn, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!"

Ta ngẩn ra, kinh ngạc nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, tặng tất cả thê thiếp của mình cho hoàng thượng? Điều này không phải là quá hoang đường sao?

Tuy sắc mặt của ta không hề thay đổi, nhưng đáy lòng lại bắt đầu vui sướng, điều này có nghĩa là hắn thực sự để ý tới ta, thực sự hứa hẹn chỉ có một mình ta?

Tuy nhiên, ta không đồng ý với cách làm này. Ta nghĩ những nữ tử đó có hơi đáng thương. Nhiều người trong số họ thực sự thích Liên Thành Chích, vậy mà giờ đây các nàng lại bị hắn đưa vào trong cung mà chẳng được hỏi ý kiến gì cả......

Ta thở dài, hắn làm như vậy, có phải do ta quá ích kỷ không? Chỉ là nữ nhân nào mà chẳng ích kỷ, ta không muốn chia sẻ tình yêu của mình cho người khác nhưng ta lại hủy hoại cuộc đời của những nữ tử kia......

"Sao vậy? Nàng không vui hả? Hay nàng không tin ta thật sự đuổi bọn họ đi? Ta thề, ta làm thật mà, nàng có thể hỏi hỏi Thính Phong, tiểu hoàng đế cũng đã đồng ý rồi. Nàng có tin ta không?"

Sự im lặng kéo dài của ta dường như đã khiến hắn hoảng loạn. Ta yên lặng nhìn vẻ mặt lo lắng cùng thất vọng của hắn, đột nhiên ta cảm thấy những vết thương đó đã không còn đau nữa, cảm thấy sau này cho dù vì hắn mà ta phải sống ở trong vương phủ này suốt quãng đời còn lại cũng không sao cả.

Nước mắt chảy xuống, rơi lên mu bàn tay của hắn, trong veo như tinh tú trên bầu trời đêm. Ta dịu dàng duỗi tay ra, ôm lấy eo hắn, sau đó vùi mặt vào trong lồng ngực ấy.

"Cám ơn chàng......"

Cả người hắn hơi cứng ngắc, nhưng sau đó ta lại nghe thấy tiếng cười. Hắn cũng dùng lực ôm chặt lấy ta. Đây là lần đầu tiên ta chủ động ôm hắn, cũng là lần đầu tiên ta thật sự cảm động trước hắn. Con người luôn không có nguyên tắc như vậy, chẳng sợ sẽ lại bị tổn thương, chỉ cần một ánh mắt dịu dàng của người đó thôi. Hắn đã thật sự vì ta mà từ bỏ thê thiếp của mình.

Chỉ là được một lúc cơ thể của hắn bỗng cứng đờ, cả người căng thẳng như một con sư tử đang chuẩn bị chiến đấu, ta muốn ngẩng đầu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến người vừa mới vui vẻ cười to như hắn lại tức giận đến vậy, nhưng ta vừa mới định ngước lên thì đã bị hắn ấn vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai ta:

"Không có gì đâu. Ta chỉ cần nàng nhớ, cho dù bất kể nàng muốn gì, ta cũng có thể cho nàng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cho nên, nàng hãy tin tưởng ta, hãy mở rộng trái tim mình, đừng trốn tránh, cũng đừng rời xa ta nữa, được không? "

Ta dựa vào trong lòng hắn, lắng nghe tiếng tim đập đều đều ấy, không tự chủ được mà nhẹ nhàng gật đầu. Thân thể đang căng cứng của hắn bỗng chốc dần thả lỏng, tiếng cười đắc ý ấy lại vang lên một lần nữa, lồng ngực chấn động.

"Thương Nhi yêu dấu của ta......"

Không chờ ta phản ứng thì hắn đã nâng đầu ta lên, đôi môi nóng ẩm kia hạ xuống. Ta muốn tránh né nhưng lại thôi, thở dài sau đó buông tay, thả lỏng cả người, từ từ nhắm mắt tiếp nhận sự dịu dàng của hắn.

Liên Thành Chích hướng ánh mắt kiêu ngạo lướt qua của bả vai của nàng, nhìn về phía nam tử mặc bạch y gần như đã bị bóng tối nuốt chửng. Vẻ mặt phẫn nộ cùng tàn nhẫn ấy khiến hắn thấy vô cùng hả hê. Hắn phải nói cho hắn ta biết, hắn nhất định sẽ có được toàn bộ cả thể xác lẫn tâm hồn của nàng, hắn sẽ khiến hắn ta chết tâm, không ai có thể cướp nàng đi nữa, hắn đã thề, không ai có thể!

Cho dù đó là người mà nàng quan tâm nhất, Mộc Thiệu Lăng!

Edit & Beta: Trangleo68