Ngược Thiếp

Quyển 3 - Chương 8: Người yêu, người ở nơi nào?



Trên bầu trời đêm đen kịt, tuyết bay tán loạn, gió thổi vù vù. Trong Duệ Khâm Vương phủ yên tĩnh, bọn hạ nhân ai nấy cũng thật thận trọng giống như đi trên băng mỏng. Ai ai cũng có cảm giác nơi đây sắp xảy ra biến lớn.

Đêm đông rõ ràng đã kết thúc, nhưng tiết trời vẫn vô cùng lạnh giá. Thính Phong đẩy cửa đi vào, cau mày nhìn Liên Thành Chích đang hôn mê, trầm mặc một lúc lâu rồi mới thở dài một tiếng.

Trong vương phủ, cho dù là dược liệu quý hiếm hay linh đan ngàn năm, hắn đều cho Vương gia uống. Nhưng chỉ mới vào miệng đã bị hắn phun ra, thân thể ngày một suy yếu, làm hắn không dám tùy tiện ép Vương gia uống thuốc gì nữa. Lực bất tòng tâm, cái cảm giác này thật khổ sở biết bao!

"Thính Phong thị vệ, mọi thứ đều đã sẵn sàng. Nhân mã ở Đông doanh đã tập hợp đầy đủ. Mật thám báo lại, tiểu hoàng đế đang rục rịch chuẩn bị, nếu không có gì bất ngờ, tối nay giờ tý chắc chắn sẽ phái người tấn công vương phủ!"

Thính Phong buông màn, phân phó tỳ nữ phải cẩn thận chú ý đến tình trạng của Vương gia, nếu có điều gì bất thường thì phải bẩm báo, sau đó hắn ra hiệu cho thủ lĩnh của Đông doanh ra bên ngoài nói chuyện.

Thính Phong thoáng trầm ngâm, đến bây giờ Vương gia vẫn hôn mê bất tỉnh, hắn đã mất đi ý thức, lúc nào cũng muốn buông tay. Nếu để tiểu hoàng đế thành công xuất kích, chỉ sợ Duệ Khâm Vương phủ không thể xoay sở được nữa, mà tên tiểu hoàng đế kia sẽ không buông tha cho Vương gia đâu. Với thực lực của Đông doanh, tạm thời chống đỡ trong một thời gian thì cũng không thành vấn đề, nhưng chỉ sợ thân thể Vương gia dần dần suy yếu, không ai có thể chữa trị được nữa.

"Lúc trước ta phân phó ngươi phát mật lệnh, đi tìm Thục Trung Dược vương, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì sao?"

"Đúng vậy, mật lệnh đã phát đi ba ngày, mật thám khắp nơi đều không ngừng tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thục Trung Dược vương. Thính Phong thị vệ, nếu cứ kéo dài thế này, chỉ sợ tình hình sẽ không lạc quan!"

Thính Phong nhíu mày, môi mỏng mím chặt, một lúc lâu sau mới nói: "Được rồi, trước tiên hãy kiểm tra sự sắp xếp của nhân mã. Mở hết cơ quan xung quanh vương phủ ra, nếu phát hiện ra điều dị thường, lập tức bẩm báo. Nếu ai dám xông vào vương phủ, giết không tha! "

"Vâng, thần lĩnh mệnh!"

Thủ lĩnh của đội ám vệ lui ra, trong đêm đông lạnh lẽo đột nhiên Thính Phong cảm thấy thật bức bối, dựa vào cửa liếc mắt một cái, một tia đau đớn lóe lên.

"Thính Phong thị vệ, Thính Phong thị vệ, Vương gia tỉnh lại rồi!"

Ơ trong lầu chính của Noãn Các, tỳ nữ kia hưng phấn kêu to, trái tim của Thính Phong bỗng rung lên, cuống quít đẩy cửa đi vào.

Trong Noãn Các đã không còn hương mai thơm ngát, thay vào đó là mùi thuốc nồng nặc khiến người ta nhịn không được mà nhíu mày. Hắn bước nhẹ, rồi đi vào, thoáng nhìn thấy Liên Thành Chích vẫn nhắm chặt hai mắt, khó hiểu nhìn tỳ nữ đứng ở một bên.

"Thính, Thính Phong......"

Tiếng gọi kia trầm thấp khàn khàn, không còn một chút sức lực nào, Thính Phong vội tiến lên, kính cẩn quỳ xuống.

"Vương gia, có Thính Phong!"

Liên Thành Chích từ từ mở mắt ra, mờ mịt mà vô vọng. Hắn nhếch khóe môi, cười tự giễu, sau đó nhìn sang Thính Phong, trầm mặc không nói gì nhưng lại giống như đang hỏi.

Thính Phong nhíu mày, lập tức trầm giọng đáp: "Lạc Vân cùng nhị tiểu thư, đều đã xử lý theo chỉ thị của Vương gia!"

Im lặng nửa ngày, rốt cuộc Liên Thành Chích cũng chịu đựng đau đớn mà hừ một tiếng, vẻ mặt u ám: "Nhớ kỹ, Duệ Khâm vương phủ chưa từng có nhị tiểu thư! Bổn vương hối hận, lúc trước không dùng một kiếm giết chết nàng!"

Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, khuôn mặt u ám của hắn bỗng trở nên yếu ớt, vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về buổi chiều hôm ấy, nàng mặc một bộ y phục làm bằng lông cừu trắng như tuyết, tóc đen xõa dài trên vai, một mình đứng dưới gốc mai đỏ rực.

Hắn hối hận rồi, ngày ấy vì sao không bước tới ôm nàng. Nếu hắn ôm nàng, có phải sẽ không có ngày hôm nay không?

Nước da tái nhợt càng khiến sắc mặt của hắn trở nên hung ác, hắn nhìn ra ngoài hồi lâu rồi mới quay đầu nhìn Thính Phong, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu hoàng đế kia có hành động rồi hả? Tối nay?"

Thính Phong ngẩn người, hơi mở miệng, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh, chỉ gật gật đầu. Liên Thành Chích mỉm cười rồi gật đầu, đôi mắt cụp xuống che đi mọi tâm tư của hắn.

"Thính Phong, ngươi có biết vì sao bổn vương lại chọn Liên Thành Cẩm làm hoàng đế không?"

Hắn giống như vô tình hỏi, lại tựa như đang rơi vào kí ức, thanh âm có chút mơ hồ. Thính Phong cúi đầu lắc lắc, khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

"Lần đầu tiên bổn vương nhìn thấy Liên Thành Cẩm, là khoảng chín năm trước. Khi đó hắn mới có sáu, bảy tuổi gì đó. Nam Liên Vương rất yêu quý người con trai này, người ngoài luôn nói Liên Thành Cẩm là một công tử ăn chơi trác táng. Nhưng chỉ với cái nhìn thoáng qua, bổn vương lại thấy vẻ âm trầm mà những đứa trẻ cùng tuổi khác không có được, so với Nam Liên Vương còn càng điềm tĩnh hơn! Khi đó bổn vương đã biết, người này sẽ là mối nguy trong tương lai!"

Thính Phong ngước mắt lên, khó hiểu nhìn Liên Thành Chích. Hắn không hiểu, đã là như vậy thì tại sao Vương gia lại đưa Liên Thành Cẩm lên làm hoàng đế, đây không phải tự chuốc lấy thất bại hay sao?!

Liên Thành Chích cười khẽ, sau đó không ngừng ho khan, trên chiếc khăn tay đã thấm đầy máu, lọt vào mắt hắn, lại thất thần một lúc, rồi mới nói tiếp:

"Ngay từ nhỏ phụ vương đã không cam tâm khi làm thần tử. Có lẽ, nếu không phải do Tuyết Thường cô cô, ông đã sớm lật đổ tiên hoàng, tự mình lên ngôi. Với thực lực của ông lúc đó, chuyện này cũng có khả năng. Từ lâu, bổn vương cũng nghĩ như cha mình, thiên hạ là thứ quan trọng nhất, nhất định phải thuộc về ta. Ngày xưa Thái Hậu từng nói, chỉ cần bổn vương cưới Liên Thành Tuyền, Liên Thành Phú sẽ không gây ra uy hiếp được nữa, thiên hạ này sẽ thuộc về bổn vương. Nhưng không biết từ khi nào, ta đã thay đổi suy nghĩ, thiên hạ này không phải là thứ mà bổn vương coi trọng.

Sau khi đuổi được Liên Thành Phú, bổn vương từng suy nghĩ cẩn thận, có nên lên ngôi hay không, nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định chọn Liên Thành Cẩm. Bổn vương biết, sau này chắc chắn hắn sẽ là một nguy cơ tiềm ẩn, nhưng ta vẫn làm thế. Có lẽ vào thời điểm ấy, trong tiềm thức của bổn vương đã nghĩ đến điều đó, không cần mọi thứ, không cần thiên hạ huy hoàng, mà ở bên nàng sống một cuộc sống mà nàng muốn......"

Ánh mắt của Thính Phong lóe lên, cúi đầu càng thấp hơn, không dám nhìn vào vẻ mặt lúc này của hắn.

"Bổn vương đã hứa với nàng, chờ đến khi Liên Thành Cẩm có thể hoàn toàn nắm được quyền lực của Thánh Viêm Hướng, ta sẽ cùng nàng rời đi. Chỉ là, bổn vương cứ nghĩ mọi hiểu lầm đã được giải quyết, chỉ cần chờ một chút, là có thể vứt bỏ hết những phiền não, cùng nàng ẩn cư. Chỉ nguyện làm đôi uyên ương không phải thần tiên, cùng nàng đi tới nơi mà nàng muốn......"

Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, rồi đột nhiên biến mất. Thính Phong giật mình ngẩng đầu lên, đã thấy hắn nhắm mắt lại, hầu kết lăn lộn, khóe môi cong lên, một dòng máu chảy xuống, hòa chung với nước mắt.

"Vương gia......Ngài yên tâm, nhất định thần sẽ tìm được Vương phi!"

Hắn khẽ lắc đầu, hơi thở có chút gấp gáp, một lúc lâu sau mới nói: "Thính Phong, hiện tại bổn vương chắc chắn hơn bao giờ hết. So với nàng, những thứ ở nơi này đều không đáng giá gì cả, không hề lưu luyến. Thân thể của bổn vương đang dần suy yếu, không biết còn chịu được bao lâu nữa. Thính Phong, bổn vương nguyện buông bỏ hết mọi thứ. Thứ mà Liên Thành Cẩm muốn, bổn vương đều đã cho hắn, thiên hạ này giao vào tay hắn, cũng yên tâm rồi. Cho nên, Thính Phong, lệnh cho nhân mã của đông doanh lui lại, không cần chống cự hắn nữa. Bổn vương phải rời khỏi nơi này, từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn Duệ Khâm Vương gia ta nữa!"

Thính Phong trầm mặc một hồi lâu, không biết là đang suy nghĩ cái gì, khô khốc hỏi: "Vương gia, ngài muốn đi đâu? Thân thể của ngài......"

"Chính vì biết rằng mình đã không còn thời gian, ta mới quyết định rời đi, đi đến những nơi mà nàng từng đến. Có lẽ, ta sẽ gặp được nàng, thấy nàng lần cuối. Ta muốn nói với nàng, ta không hề phản bội, chính tai nghe nàng nói từ 'tha thứ'......Thính Phong, ta chỉ muốn gặp nàng lần cuối, một lần cuối cùng, chết cũng không hối tiếc......"

Liên Thành Chích nâng tay phải lên, nhìn những móng tay màu xanh tím, hắn biết rất rõ tình trạng của mình, không ai có thể chữa cho hắn được, hắn không thể ngồi ngốc ở đây chờ nàng, chờ chết......

Hắn muốn đi tìm nàng, cho dù là tìm đến thời khắc cuối cùng, đến cuối đời, ít nhất còn có một tia hy vọng, có lẽ nàng vẫn đang chờ hắn!

Hắn không muốn, thật sự không muốn, nếu ngay cả đến lúc chết đi, hắn cũng không gặp được nàng lần cuối, không nhận được sự tha thứ của nàng. Chỉ cần nghĩ đến nó là hắn lại thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

Nhìn hắn cười yếu ớt, giây phút ấy, Thính Phong có một loại xúc động, muốn nói cho hắn biết sự thật, nhưng hắn không dám cũng không tàn nhẫn đến vậy, càng không ngờ tới, vị Duệ Khâm vương gia độc ác nham hiểm bấy lâu nay lại si tình với nàng như vậy. Dù là nợ hay yêu nàng, hắn cũng không đành lòng nói cho Vương gia biết.

Ít nhất là hiện tại, cho dù đến cuối cùng, hắn vẫn còn một tia hy vọng, nếu bây giờ nói cho Vương gia biết, chắc chắn hắn sẽ kết thúc con đường của mình.

"Được, Thính Phong đi chuẩn bị, trong đêm nay chúng ta sẽ ra khỏi thành!"

Hắn không rõ cảm giác xúc động tận đáy lòng mình. Vinh hoa phú quý, quả thực chỉ là mây khói. So với Duệ Khâm Vương gia bá chủ thiên hạ kia, Liên Thành Chích của lúc này càng khiến hắn kính nể hơn, một con người có máu có thịt, mới biết vì sao mình phải tiếp tục sống! Hắn đứng dậy cáo lui, phân phó hạ nhân chuẩn bị những thứ cần thiết, rồi ra lệnh cho thị vệ điều tra về tình hình ở cổng thành và hướng đi của Liên Thành Cẩm.

Hắn biết, Vương gia cũng biết, cho dù có vứt bỏ hết mọi thứ, huống hồ Liên Thành Cẩm còn đang hợp tác với Liên Thành Phú, bọn họ sẽ không bao giờ buông tha cho Vương gia. Hắn phải đảm bảo Vương gia được an toàn, hộ tống hắn an toàn ra khỏi thành!

Toàn bộ nhân mã của đông doanh đều rút lui, các cơ quan được bố trí ở Duệ Khâm Vương phủ cũng bị phá hủy hết. Hắn phụng theo mệnh của Vương gia, phân phát tài sản trong vương phủ, rồi đuổi hết hạ nhân đi, cho bọn họ chỗ ở. Đợi đến khi Liên Thành Cẩm đến, nơi đây cũng chỉ còn những oan hồn.

Cửa lớn mở rộng, một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi chạy ra, vài tên thị vệ của đông doanh cầm kiếm bảo vệ ở hai bên, Thính Phong đi trước, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua màn đêm hiện lên vẻ trào phúng.

"Vương gia, có thể xuất phát!"

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Thính Phong quay đầu nhìn Duệ Khâm vương phủ yên tĩnh. Phồn hoa kết thúc, mọi thứ đều trở thành giấc mơ, có lẽ nhiều năm sau, trong giấc mộng đêm khuya, ta sẽ lại thấy tất cả những câu chuyện năm xưa xảy ra trong tòa nhà này.

"Xuất phát......"

Trong chiếc xe ngựa hoa lệ vọng ra tiếng nói khàn khàn suy yếu của Liên Thành Chích. Xe ngựa chậm rãi chuyển động, bánh xe lăn trên tuyết, tạo ra những âm thanh kẽo kẹt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.

Một đại đội nhân mã lặng lẽ chuyển động, chẳng mấy chốc đã vây quanh xe ngựa. Đi đầu là hai con ngựa cao lớn có bờm màu đỏ, ánh lửa rực cháy chậm rãi hiện lên, chỉ trong chốc lát đã chiếu sáng cả con đường tối đen như mực, không khác gì là ban ngày cả. Những binh sĩ xếp thành vòng tròn, hết lớp này đến lớp khác, cầm cung tên nhắm về phía chiếc xe!

Thính Phong ghìm ngựa, cả người mang tư thế ngạo nghễ. Hắn mỉm cười với tiểu hoàng đế đang đắc ý, còn có cả Liên Thành Phú đang cười nhạt. Hai vị hoàng đế tụ lại cùng một chỗ, vậy mà có thể hòa bình sống chung.

"Không biết Hoàng Thượng đêm khuya đại giá đến vương phủ, ty chức không thể tiếp đón từ xa. Hoàng Thượng bày ra trận thế này là muốn tiễn Vương gia đi sao?"

Hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa không đi xuống hành lễ. Bây giờ đối với hắn mà nói, chủ nhân thực sự chỉ có Duệ Khâm Vương gia. Cho dù Liên Thành Chích đã từ bỏ tất cả thì ngài vẫn chủ nhân của hắn!

Tiểu hoàng đế tự đắc nhìn những binh lính tuân lệnh của mình, ánh mắt sắc bén liếc qua Thính Phong, nhìn thẳng vào xe ngựa, trầm giọng hỏi: "Không biết Duệ Khâm Vương gia đêm khuya lại muốn đi đâu? Ngài đang bị bệnh sao không ở trong phủ tĩnh dưỡng, như thế này làm sao mà khỏe được. Vương gia là trụ cột của nước nhà, là cánh tay phải đắc lực của trẫm. Nếu mất đi Vương gia, trẫm chẳng khác nào là mất đi cánh tay phải đắc lực. Trong cung ngự y y thuật cao siêu, trẫm ngày đêm lo lắng cho bệnh tình của Vương gia đến nỗi không ngủ được, cho nên đêm khuya mới chạy tới vương phủ, muốn mời Vương gia vào cung để cho ngự y của hoàng cung chẩn đoán và điều trị cẩn thận! Duệ Khâm Vương gia, ý ngài thế nào?"

Những thị vệ canh giữ ở hai bên càng tiến sát vào xe ngựa hơn, bảo vệ cho cỗ xe. Ai cũng mang khuôn mặt lạnh như băng khinh thường nhìn đám binh lính cầm cung kia. Những người của đông doanh, cho dù là những thị vệ kém nhất, khi đối phó với đám binh lính của hoàng cung, cũng có thể lấy một chọi ba, huống chi là những thủ lĩnh của đông doanh như bọn họ!

Thính Phong nở nụ cười, cúi đầu cung kính cảm tạ: "Tạ Hoàng Thượng, Vương gia của chúng ta đang bị bệnh nặng, mở miệng nói chuyện cũng cực kỳ khó khăn, nên ty chức xin thay Vương gia tạ ơn. Chẳng qua bệnh tình của Vương gia chỉ sợ ngự y trong cung cũng phải bó tay. Hoàng Thượng hẳn là đã biết, đại phu của Duệ Khâm Vương phủ cũng không hề thua kém những ngự y trong cung, quả thật là không cần phải vào trong cung, mong rằng Hoàng Thượng thứ cho Thính Phong vô tội."

Hắn nhếch môi cười nhạo, cũng gạt tính mạng của mình sang một bên. Nếu dám rời đi trong đêm khuya, hắn cũng lường trước được tình cảnh này, tiểu hoàng đế sẽ không bao giờ buông tha cho Vương gia.

Liên Thành Cẩm hơi nheo mắt lại, đôi mắt sắc bén chỉ chợt lóe ra một tia phẫn nộ, che giấu vô cùng tốt. Hắn cười lạnh, tàn khốc nói: "Duệ khâm Vương gia cũng nên biết được, trẫm cũng không hề cảm thấy yên tâm, ngày đêm lo lắng, Vương gia vừa ra khỏi thành, nếu một đi không trở về, trẫm phải ứng phó thế cục trong triều như thế nào đây? Cho nên, trẫm cũng là bất đắc dĩ!"

Hắn phất tay với đám binh lính, những tên lính cầm mũi tên kia càng tiến gần hơn, rất có ý khai chiến. Liên Thành Phú vẫn híp mắt lại, giữ nguyên dáng vẻ như cũ, cũng không mở miệng nói chuyện.

Thính Phong rút trường kiếm ra, hộ giá ở quanh xe ngựa, không hề có ý nhượng bộ.

"Duệ khâm Vương gia làm vậy là có ý gì? Công khai kháng chỉ sao?!"

Thính Phong liếc mắt một cái, lên tiếng đáp lại: "Hoàng Thượng, Vương gia của chúng ta đã quyết tâm từ bỏ tất cả, chẳng lẽ Hoàng Thượng không để lại một đường sống sao?!"

Liên Thành Cẩm cười lạnh, đang định phất tay bảo binh lính bắn tên, nhưng lại thoáng thấy ánh lửa ở phía cổng thành, thậm chí còn có thể lờ mờ nghe được tiếng binh khí giao tranh, sắc mặt hơi đổi.

Đám người Thính Phong thoáng nhìn qua động tĩnh ở phía cổng thành, trên mặt đều nở nụ cười đắc ý. Liên Thành Cẩm cười lạnh nói: "Người ngồi trong xe có thật là Duệ Khâm Vương gia không?! Tội khi quân không thể tha thứ! Bắn tên! Giết chết không tha!"

Liên Thành Phú dường như muốn nói gì đó, lại thoáng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của tiểu hoàng đế, nhún vai ngậm miệng, khẽ lắc đầu, rồi dẫn theo một đội nhân mã đi về phía cổng thành.

Mũi tên bắn như mưa, tiếng vù vù không dứt. Thính Phong bay lên, dùng kiếm chặn mũi tên lại, cỗ xe lộng lẫy chợt vỡ tung. Từ trong xe ngựa một nam nhân mặc áo giáp của đông doanh phi ra. Hai tay vung kiếm, chặn lại những mũi tên bắn về phía mình. Dưới chân cỗ xe ngựa đã sớm vỡ thành nhiều mảnh.

Liên Thành Cẩm được thị vệ hộ giá ở phía sau người, vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn cỗ xe ngựa, sau đó lại quay đầu nhìn về phía cổng thành, may mà hắn đã bày trọng binh ở trước cổng thành, muốn sống sốt rời đi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Hắn nhẫn nhục đến tận bây giờ, chính vì ngày hôm nay, hắn phải làm hoàng đế ở trên vạn người, không có ai áp chế hắn nữa, cho nên, Liên Thành Chích phải chết!

Máu nóng nổi lên, Thính Phong bay vào đám người, một kiếm lướt qua, bốn gã binh lính đều ngã xuống đất, những người khác cũng làm như hắn, chỉ trong nhất thời cả đội hình cung tiễn hoàn mỹ đã bị phá vỡ, không ngờ mười người này lại toàn là võ công cao thủ.

Một tiếng còi lớn vang lên, toàn bộ binh lính của đông doanh bỗng xông ra, xé xác và giết chết đám người của Liên Thành Cẩm. Thính Phong cười lạnh, như lời của Vương gia nói, nếu Liên Thành Cẩm để cho hắn an toàn rời khỏi nơi này thì không cần dùng tới binh lính của đông doanh, nếu không, thì cá chết lưới rách, ngăn cản nhuệ khí* của tiểu hoàng đế!

*nhuệ khí: lòng hăng hái

Hắn nhìn về phía cửa thành, khóe môi lộ ra một nụ cười châm chọc, chỉ sợ Liên Thành Phú kia tới đó phải thất vọng rồi, Duệ Khâm Vương gia vẫn là Duệ Khâm Vương gia, cho dù từ bỏ vương vị, bị mắc bệnh nặng, thì hắn vẫn như trước mà thôi.

Đường ra khỏi thành không chỉ một cái, tất cả những gì mà hắn và đội nhân mã ở đây phải làm là kéo dài thời gian, nhìn sắc trời, xem ra Vương gia đã vào mật đạo, an toàn rời đi rồi!

Lại chém chém giết giết một lúc, sắc mặt của tiểu hoàng đế dần dần tái mét. Nhân mã đẽ chết đến quá nửa, mà người của đông doanh lại chưa tổn thất được bao nhiêu, hắn sao có thể cam tâm!

Nếu hôm nay buông tha cho Liên Thành Chích, để hắn có một đội binh lính còn mạnh hơn cả quân đội hoàng gia như vậy, sao hắn có thể yên tâm!

"Tất cả đều giết cho trẫm! Không được bỏ sót bất kỳ ai trong số họ!"

Tiểu hoàng đế dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, không thể chịu được đả kích, mặc kệ lời khuyên của các tướng lĩnh.

Thính Phong nhìn xem canh giờ, xác định Vương gia đã an toàn rời đi. Hắn cũng chẳng ham chiến, thổi còi, nhân mã của đông doanh rút lui như thủy triều. Khói bay mờ mịt, tầng tầng lớp lớp dày đặc. Đợi đến khi sương khói tiêu tan, trên mặt đất chỉ còn những binh lính thảm bại của hoàng gia, còn đám người Thính Phong chẳng biết đã đi đâu!

"Chết tiệt! Đi tới cửa thành!"

Hắn không cam lòng, rõ ràng hắn đã thu hồi binh quyền của Liên Thành Chích, trong triều các đại thần tướng sĩ cũng đã quy thuận theo hắn, người nào không theo thì cũng xuống hoàng tuyền hết rồi, nhưng không ngờ hắn ta còn nuôi dưỡng một đội ngũ bí mật, khiến hắn thất bại thảm hại như vậy!

Cho dù hắn ta sống không được mấy ngày nữa, nhưng nếu không được tự tay giết chết Liên Thành Chích, hắn sao có thể can tâm!

Đám người Thính Phong đã rút lui vào lúc khói bay mịt mù. Người của Đông doanh có cách riêng để an toàn rút lui. Thính Phong dẫn theo vài tên thủ lĩnh, rút lui tới chỗ an toàn rồi mới bảo bọn họ quay trở về Đông doanh ở dưới lòng đất, không được hành động thiếu suy nghĩ, tất cả mọi chuyện đều phải đặt an nguy của Vương gia lên hàng đầu.

Sau đó, một mình hắn đi vào mật đạo ở trong vương phủ. Ngọn đuốc chiếu sáng con đường bí mật, hắn quay lại liếc nhìn lối vào của mật đạo, hít một hơi thật sâu, dùng kiếm chém nát chốt cửa trên tường, rồi nhanh chóng bay vào bên trong mật đạo.

Một lát sau, trong mật đạo vang lên một tiếng nổ lớn, như sóng biển ập tới hướng đi của Thính Phong, không ngừng sập xuống, vùi lấp mọi thứ.

Thính Phong mặc y phục màu đen, nhanh chóng lướt qua những tàng cây, đi vào sâu trong rừng rậm, ngay lập tức nhìn thấy xe ngựa đã dừng lại ở đây, thị vệ vội vàng chạy tới chào hỏi.

"Tình hình của Vương gia thế nào rồi?!"

"Không có gì nghiêm trọng, ngài ấy ngủ rồi. Thính Phong thị vệ, việc ở trong thành ra sao rồi?"

"Mọi thứ đều thuận lợi, mật đạo đã bị phá hủy, nhân mã của đông doanh cũng đã an toàn rút lui. Nhưng đừng xem nhẹ, nhanh chóng rút lui khỏi đây, tiểu hoàng đế chắc chắn sẽ phái người đuổi theo!"

Xe ngựa chậm rãi chạy trong rừng, thật ra là một con đường không biết từ khi nào đã được mở ra. Đi dọc theo con đường mòn không đến nửa canh giờ đã tới đường cái, chỉ cần rời khỏi Viêm kinh là sẽ không còn trở ngại gì nữa. Cho dù thế lực trong kinh thành đã bị tiểu hoàng đế khống chế, nhưng ở ngoại thành vẫn còn rất nhiều tường lĩnh nghe theo lệnh của Duệ Khâm Vương.

Thính Phong giục ngựa đi ở phía trước, có chút bất an vén rèm cửa lên, thấy Liên Thành Chích đang ngủ, sắc mặt tím tái, lại càng thêm lo lắng. Với tình hình hiện tại có thể chống đỡ được bao lâu đây?!

"Vẫn không có tin tức về Thục Trung Dược vương sao?"

"Không có, Thục Trung Dược vương hành tung bí ẩn, mà hắn vô tình, cho dù nhìn thấy mật lệnh, cũng không tới đây đâu!"

Thính Phong oán hận chửi thề, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Bầu trời đêm có tuyết rơi nhỏ, không khí lạnh lẽo, những người dò đường ở phía trước đã quay trở lại, vẻ mặt ai cũng ngưng trọng. Khi họ đi được một dặm, không ngờ lại có một đội hắc y nhân đứng chờ ở đó, xem ra là đợi bọn họ.

"Bảo vệ tốt cho Vương gia, đừng làm kinh động tới Vương gia!"

Những người đó là ai?! Chắc chắn không phải là binh lính của tiểu hoàng đế, vậy thì là ai đây?!

Bọn họ không còn đường lui nữa rồi. Con đường này dẫn tới căn nhà tranh ở trong khe núi, Vương gia nhất định là muốn tới đó. Nhưng điều khiến hắn lo lắng là, nếu để Vương gia tới đấy, thấy được mọi thứ thì sẽ ra sao đây.

Một đám Hắc y nhân bay tới chặn đường, ánh mắt sắc bén của tên cầm đầu liếc tới, trầm giọng hỏi: "Duệ Khâm Vương có ở trên xe ngựa hay không?! Quân thượng của chúng ta cho mời!"

Xung quanh những người này tỏa ra sát khí dày đặc. Thính Phong nhìn là biết họ chính là sát thủ, lại nghe được hai chữ quân thượng, thì càng thêm chắc chắn.

Hắn cau mày, không biết Vân Liêm muốn làm cái gì, từ chuyện trước đó chắc chắn Vân Liêm sẽ không bỏ qua cho Vương gia! Trong lúc hắn đang suy nghĩ, bỗng có một tiếng thở dài yếu ớt phát ra từ trong xe ngựa.

"Thính Phong, thôi, vừa vặn ta cũng muốn gặp hắn......"

Được đám hắc y nhân dẫn đường, bọn họ tiến vào một khu rừng rậm. Đi vào sâu bên trong là một vách núi rộng khoảng bốn thước, phía đối diện chính là nơi ở thực sự của Phù Vân Lâu. Nhìn vào vách núi, ở phía bên kia có một cây cầu chậm rãi hạ xuống, ít nhất cũng phải làm bằng gỗ mộc hàng trăm năm tuổi. Sau khi hạ xuống thì chẳng khác gì một cây cầu bình thường, nhưng muốn đi trên đây chắc chắn phải là người có võ công.

Xe ngựa không thể vượt qua, nên Liên Thành Chích để cho Thính Phong dìu mình đi tới vách núi đối diện Phù Vân Lâu.

Trong đêm đen Phù Vân Lâu đơn độc treo mình trên vách núi, gió lạnh thổi phần phật. Ánh đèn mờ ảo hiện ra như những bóng ma u ám. Bọn thị vệ đi bám sát theo, ai cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, không dám phớt lờ chút nào.

Đám người Hắc y nhân kia dẫn họ vào trong đại sảnh của Phù Vân Lâu rồi lui ra ngoài, Liên Thành Chích mệt mỏi mở mắt ra, khẽ thở dài, cũng tốt, ít nhất có thể gặp lại, nói với hắn một lời xin lỗi.

Vân Liêm đeo mặt nạ quỷ ngồi im ở trên ghế dựa, nhìn hắn bằng ánh mắt u ám. Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, kẻ yếu ớt này thật sự là người mà hắn hận sao?

"Không ngờ ngươi lại có kết cục này. Như vậy có phải là báo ứng hay không?! Quả nhiên, ông trời có mắt!"

Thính Phong không phục, muốn mở miệng, lại bị Liên Thành Chích ngăn lại. Hắn khó khăn thở dốc, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Về chuyện che giấu thân phận thật sự của Thương Nhi, là ta thực sự có lỗi, ngươi oán ta cũng đúng. Chẳng lẽ đến tận bây giờ, ngươi vẫn không tha thứ cho ta sao?"

Vân Liêm cười giễu cợt, oán hận trừng mắt nhìn hắn, châm chọc nói: "Tha thứ cho ngươi? Bộ dáng này của ta, tất cả đều do ngươi ban tặng, ngươi muốn ta tha thứ như thế nào đây?! Nếu không phải Thương Nhi cầu xin ta buông tha cho ngươi, ngươi nghĩ mình có thể sống đến hôm nay sao?!"

Liên Thành Chích nhíu mày, không hiểu ý của hắn lắm. Chẳng lẽ một khi đã sai, thì vĩnh viễn không được tha thứ? Bởi vì che giấu hắn, mà hắn hận sâu sắc đến như vậy sao?

Mặt của hắn ta đều do hắn ban tặng, lời này, hắn không hiểu!

"Đừng diễn nữa, Liên Thành Chích, tình nghĩa giữa ta và ngươi đã không còn. Hôm nay chẳng qua ta chỉ muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của ngươi mà thôi. Tha thứ......Ngươi đang nói chuyện cười hả!"

Nắm chặt hai tay lại, Vân Liêm rất muốn hỏi, lúc trước rốt cuộc vì cái gì mà hắn ta lại ngoan độc đến vậy, nhất quyết đẩy hắn vào chỗ chết, đến hôm nay lại còn dám nói, muốn hắn tha thứ cho mình!

Liên Thành Chích cười khổ, gạt đi nỗi cô đơn, khó khăn nói:"Nếu hận ta khiến lòng ngươi thoải mái, thì cứ hận đi, ta chỉ hỏi ngươi, mấy ngày này, ngươi có tin tức về Thương Nhi hay không? Ta không cầu xin điều gì khác, chỉ xin lúc ta còn sống có thể gặp lại nàng, chỉ cần một lần là đủ rồi!"

Vân Liêm đứng dậy, đưa lưng về phía hắn, sau một lúc lâu mới quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà muốn gặp nàng?! Ngươi làm tổn thương nàng còn chưa đủ sao? Nếu trong lòng ngươi thực sự có nàng, thì đừng đi tìm nàng nữa!"

Đôi tay đang nắm chặt của Vân Liêm không khỏi có chút run run, hắn quay mặt đi cười chua xót, dù có tìm, cũng không thể thấy nàng nữa rồi!

"Ngươi biết nàng đang ở đâu đúng không, ngươi biết đúng không? Vân Liêm, ta cầu xin ngươi, ta không còn thời gian nữa rồi, cầu xin ngươi hãy nói cho ta biết, để ta gặp lại nàng, được không?"

"Vương gia......"

Hắn muốn cử động thân mình nhưng lại vô lực thiếu chút nữa thì té ngã, chỉ có thể để cho Thính Phong đỡ lấy. Hắn thống hận cái cảm giác này, có chút tuyệt vọng, có chút đau khổ.

Mỗi nghĩ đến cái tên kia, trái tim tựa như bị xé rách, nhưng cho dù thống khổ, thì hắn vẫn rất nhớ nàng......

Hắn có thể từ bỏ tôn nghiêm, cũng có thể trở nên hèn mọn, chỉ cần nói cho hắn biết, nàng đang ở nơi đâu. Hắn muốn gặp mặt nàng một lần cuối, dù có chết cũng bằng lòng.

Hắn sợ, sợ rằng sẽ không được gặp nàng nữa. Cái cảm giác sợ hãi tuyệt vọng này gần như nuốt chửng lấy hắn. Hắn muốn nhìn thấy nàng, ôm nàng vào lòng, nhưng nàng đang ở nơi đâu?

Hắn không còn thời gian nữa, không còn thời gian để chậm rãi chờ đợi, chậm rãi tìm kiếm. Hắn sợ, sợ mình không còn kịp nữa rồi......

"Gặp nàng để làm gì?! Cho dù gặp thì sẽ làm được gì?! Mọi thứ đều đã quá muộn rồi, tất cả mọi chuyện đã kết thúc. Khi nàng còn ở đó, ngươi lại không biết quý trọng, khiến nàng tổn thương sâu sắc như vậy. Hiện tại ngươi mang bộ dáng này là muốn như thế nào đây? Muốn giành lấy sự thương cảm sao?! Liên Thành Chích, trên thế giới này không chuyện có tốt như vậy đâu, một khi đã phạm sai lầm thì sẽ không còn cơ hội để bù đắp, chuộc lỗi nữa đâu, đã quá muộn rồi..... "

Vân Liêm giống như phát điên lên lao tới túm lấy vạt áo của Liên Thành Chích, oán hận, thật muốn đấm cho hắn một phát, nhưng thật con mẹ nó khốn kiếp!

Tại sao khi nhìn thấy bộ dáng chật vật thê thảm của hắn ta, hắn lại không hạ thủ được. Hắn nên hận, hận đến mức muốn băm hắn ta ra thành trăm mảnh. Dù sao hắn ta đã hại hắn thê thảm đến mức này, nhưng hắn không hạ thủ được!

Hắn nên oán hận đánh hắn ta một trận, báo thù cho Thương Nhi, để nàng được ngủ yên, hắn nên......

Nàng đã chết, nàng đã chết rồi, nàng trúng kịch độc của Phong Nguyên Hạo, lại trúng Tuyệt Mệnh Tán của Liên Thành Tuyền, nàng đã chết rồi......

Hắn muốn hét lên nói cho hắn ta biết chân tướng của mọi việc, nói với hắn rằng nàng đã chết, nhưng tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta lúc này, hắn lại nói không nên lời, lại cho rằng mình thật tàn nhẫn!

Hai mắt Vân Liêm đỏ ngầu, oán hận cắn răng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khẩn cầu yếu ớt của Liên Thành Chích!

Thính Phong căng thẳng, hắn sợ, Vân Liêm đã biết chuyện của Vương phi, sợ vào lúc này, hắn sẽ nói ra chân tướng, nhưng Vương gia cũng không còn thời gian nữa rồi...

"Không muộn, không muộn, Vân Liêm, nhất định là ngươi biết nàng đang ở nơi nào đúng không? Ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết, không muộn, ta sẽ cầu xin nàng tha thứ, sẽ xin lỗi nàng. Ta sẽ dùng hết những thứ mà mình có bù đắp lại cho nàng. Ta chỉ muốn gặp nàng một lần cuối cùng, ta cầu xin ngươi được không? Nàng đang ở đâu? Rốt cuộc nàng đang ở đâu?".

Máu từ khóe môi chảy ra, lưu lại trên khuôn mặt tái nhợt, hòa cùng những giọt nước mắt mong manh và tuyệt vọng của hắn, liệu bọn họ có thể hiểu được trái tim của hắn đang đau đớn đến nhường nào không, hắn chỉ hy vọng mình có thể gặp lại nàng mà thôi.

Hắn nhớ nàng đến phát điên rồi, nhắm mắt là bóng dáng của nàng, mở mắt ra lại là nỗi cô đơn tuyệt vọng.

Hắn hận không thể giết chết chính mình, vì sao lại bất cẩn như thế, để cho Liên Thành Tuyền có cơ hội khiến nàng thương tâm rời đi như vậy.

Gì mà quá trễ quá muộn, hắn không thích nghe. Cái dự cảm này gần như xé nát thân thể hắn ra, thân thể của nàng vốn đã yếu ớt, hơn nữa một chén Tuyệt Mệnh Tán kia, hắn không dám tưởng tượng, hắn không muốn tưởng tượng.

Nàng còn sống, nhất định là còn sống. Nàng sẽ không chết, hắn còn nợ nàng rất nhiều lời hứa còn chưa thực hiện được. Bọn họ sẽ không chết, nhất định hắn sẽ tìm thấy nàng, tạo nên cuộc sống mà nàng muốn, nhất định!

Nhìn Liên Thành Chích hèn mọn như thế, Vân Liêm cười yếu ớt, nhưng hắn phát hiện, mình không thể hận được!

Là hắn ta hại chết Thương Nhi, vì hắn ta mà Phong Nguyên Hạo mới bất đắc dĩ xuống tay với Thương Nhi, đẩy hắn vào chỗ chết, đều bởi vì hắn, hắn muốn gặp nàng lần cuối cùng sao?

Ha ha, được, hắn thành toàn cho hắn, hắn thành toàn cho hắn! Để hắn ta tự trách, để hắn ta hối hận, để nỗi đau tra tấn hắn đến chết!

"Liên Thành Chích, ngươi phải biết rằng, ngươi nợ nàng rất nhiều. Dù có chết cũng không bù lại được, ngươi muốn biết nàng đang ở đâu sao? Nếu ngươi muốn biết, thì ta sẽ nói cho ngươi biết, nàng đang ở trong căn nhà tranh phía sau khe núi. Hãy đi tìm nàng đi, hãy sám hối với nàng, cho nàng thấy sự hèn mọn của ngươi. Ngươi vĩnh viễn cũng không biết, rốt cuộc ngươi đã nợ nàng bao nhiêu, vĩnh viễn cũng không biết......"

Hắn dùng sức đẩy ra Liên Thành Chích ra. Vân Liêm cười lớn rồi rời đi, dưới chiếc mặt nạ xấu xí, ai có thể nhìn thấy hắn đang nước mắt giàn giụa, đau đớn thống khổ đến nhường nào.

Hắn đã đợi rất lâu, tìm kiếm người mà hắn cố gắng bảo vệ, người mà hắn tin tưởng nhất, nay còn lại ai đây?

Không có Vân Liêm, không còn Vân Liêm, Vân Liêm là đau khổ, còn hắn là quân thượng, quân thượng máu lạnh vô tình......

Liên Thành Chích không biết rốt cuộc mình đang đau vì cái gì. Một dòng máu đen chảy xuống làm bẩn vạt áo của hắn. Hắn dùng sức bắt lấy tay của Thính Phong, muốn cử động thân mình. Hắn muốn đi tới căn nhà tranh trong khe núi kia. Hắn sẽ không ngã xuống cho đến khi được gặp nàng lần cuối.

Hắn thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi, hắn chưa từng yếu đuối đến vậy. Hắn sợ căn nhà tranh trong khe núi kia, nhưng hắn phải đi, ở nơi đó, đứa nhỏ của bọn họ đã từng lớn lên ở trong bụng nàng, ở nơi đó, có rất nhiều ký ức về nàng.

"Thính Phong, căn, căn nhà tranh trong khe núi......"

Hắn hôn mê, không biết đã qua bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại, bọn họ đã rời khỏi Phù Vân Lâu, mà hắn càng thêm suy yếu, căn bản không thể đi một mình được. Thính Phong nói chỉ còn khoảng nửa ngày nữa thôi, là hắn có thể được nhìn thấy nàng.

Nhưng tại sao lại thấy sợ hãi đến vậy? Làm hắn muốn trốn chạy thật xa, thật xa......

Thương Nhi, Thương Nhi, nàng sẽ tha thứ cho ta hay sao? Nàng sẽ? Nhất định là có?

Nàng luôn tốt bụng như vậy, cho dù lúc trước ta đã đối xử tệ bạc với nàng, gây ra rất nhiều tổn thương, nhưng nàng vẫn thông cảm cho ta, thậm chí còn động lòng với ta, nguyện ý sinh con cho ta, tuy mọi thứ đã mất.

Nàng, nhất định sẽ tha thứ cho ta đúng không? Ta sẽ giải thích với nàng, mọi chuyện kia chỉ là hiểu lầm, ta chỉ cần nàng, chỉ cần nàng mà thôi......

Edit & Beta: Trangleo68