Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)

Chương 41: Toàn diện đả kích



Cùng lúc với đợt công kích thứ hai của Ưng doanh cung thủ thì Hỏa Doanh Nỏ Lựu thủ trên chòi cao cũng nhận được lệnh tiến công. Trên chòi cao vì diện tích không đủ nên chỉ có thể bố trí mỗi bên 5 chiếc nỏ phóng lựu àm thôi. Mười chiếc còn cại đang bò lồm ngồm trên các vị trí của tường gỗ. Nỏ Phóng lựu có tầm xa 100m hoặc hơn một chút, vì một số cây nỏ có chất lượng cánh nỏ tốt hơn có thể bắn xa 120m. Nhưng đó chỉ là chuyện tào lao mà thôi, lựu đạn có một đặc điểm đó là lăn được. Sau bắn đi khoảng cách 100m đập đất mà lăn thì ít nhất cao thể lăn them cả chục mét có hơn. Lúc này đây các xạ thủ nỏ phóng lựu trên chòi cao 5m được lệnh tấn công tập trung vào tấm bản gỗ to tướng trên đường cái, khoảng cách tầm 170m. Nhưng điều này không ảnh hưởng tới các nỏ binh, vì đứng trên cao 5m thế nên họ dễ dàng đưa được những quả lựu đạn đi xa 150m sau đó đập đất mà lăn tới chân của tấm gỗ chắn tên. Cũng có một số quả lựu đạn lệch hướng khi đập đất mà lăn qua hai bên đi tới vị trí của các đao thuẫn binh đang xếp thành tường thuẫn.

Các binh sĩ tuyến đầu của quân Minh vẫn nhận lệnh tiến lên dù trung quân khá hỗn hoạn. Họ hồn nhiên như không có chuyện gì mà đạp bước tiến lên. Tường tiến nổ đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ chiến trường. Chiếc Bản gỗ che chắn bị hât tung ra ngoài. Với bán kính sát thương chu vi tầm 2m những mảnh kim loại vỡ bay tứ tán cắt gọt thân thể binh sĩ tuyến đầu của Minh quân. Nói chi vi 2m sát thương tức là trong 2m chi vi ấy mảnh kim loại gây ra sát thương kinh khủng nhất. Có thể xuyên thấu thân thể, cắt gọt tứ chi, còn nếu nói chính xác thì mảnh đạn có thể bay xa đến 6m tuy ngoài khoảng cách 2m lực sát thương yếu đi nhưng nếu bị cắm vào cơ thể thì cũng gây chảy máu và rất đau đớn.

Sự khủng hoảng do tiếng nổ lớn, tầm sát thương cực rộng và cả tiến kêu la rên rỉ, tiếng gào khóc bi thống chính là những đòn mạnh nhất dáng vào tâm lý quân sĩ. Nhưng chấp pháp đội của đạo quân này đã bọc hậu và cách rất kĩ. Họ xua binh sĩ tiếp tục tiên lên, kẻ nào trái lệnh sẽ bị chém ngay tại chỗ. Sau hai đợi công kích của Cung thủ và một đợt công kích của Nỏ lựu thì gần 300 tên trung quốc đã bị loại khỏi vòng chiến, thương vong của quân Minh đã tiếp cận 30%, nhưng gã chủ tướng quyết không cho lui lại. Giờ đây nếu chuyển Hậu quân thành tiền quân mà quay đầu thì đã quá muộn. Vì trung quân của họ đã rơi đúng vào tầm cung tên của đối phương. Nếu quay lưng lại chạy trốn thì với tốc độ bắn cung của họ chả khác nàu tự sát. Nếu bỏ chạy tán loạn ra tứ phía thì cũng có thể trốn được khá nhiều, nhưng đêm tối như vật sẽ lạc đường. Sáng ngày mai chỉ cần quân lính trong cảng kia tổ chức vậy quét một vòng thì các nhóm nhỏ quân sĩ sẽ bị diệt không còn. Cách duy nhất đó là tiến lên thật nhanh tiếp cận tường thành chiến đấu cận chiến thì may ra họ còn có một cơ hội lật bàn. Ôm tinh thần liều chết chủ tướng quân Minh cũng cùng thân Binh che chắn mà lao lên, hắn gào thét trong đám đông quân lính:

- Tiến lên, chúng đã cướp tàu, không lấy lại được tàu thì sẽ chết trên hoang đảo này.... giết....

Các thân binh của tên tướng này cũng gào to như vậy nhằm truyền đạt ý trí của thủ tướng. Người ta có câu ai quân tất thắng. Đó là chuyện Tây Sở Bá vương Hạng Vũ khi tiến quân quân Tần trong trận quyết định đã " đập nồi, dìm thuyền" chặt đứt đường lui của chính mình. Làm cho quân Sở không thể không liều chết mà xông lên, chỉ có thắng lợi mới có thể sống vì họ không có đường lui. Thế nhân cũng có vài kẻ bắt trước làm như vậy nhưng kết cục đều là đầu một nơi thân một nẻo. Đầu tiên các ngươi không phải Hạng Vũ sức mạnh vô địch, thứ hai ngươi không phải tinh nhuệ quân Sở lấy một địch mười. Thế nhân cho Hạng Vũ chỉ là cái dũng thất phu, nhưng đó là sai lầm. Hắn là thiên tài quân sự, nhưng lại là trẻ con trong chính trị. Trận chiến bên sông Vị Thủy Hạng Vũ đã đánh giá tình hình quân hai bên, tỉ lệ ăn thua là 5:5 vì quân Sở tinh nhuệ nhưng số lượng ít, quân Tần nhiều nhưng rệu rã. Nhưng lúc này quân Sở nhìn thấy quân Tần người đông thế mạnh nên hơi chột dạ, vậy nên Hạng Vũ lập nên kế sách đó để kích thích tinh tần liều chết của Sở quân. Nhưng Hạng Vũ liều vì hắn có cơ sở để liều, mấy thằng bắt trước Tây Sở Bá Vương toàn là liều mà không cơ sở đâm ra kết cục đều là gặp Diêm Vương uống trà cả rồi. Và tên Chủ tướng quân Minh này cũng thuộc dạng liều không cơ sở.

Giả sử đội quân tinh nhuệ như nhau, vũ khí như nhau, muốn công thành thì phe công ít nhất phải gấp đôi phe thủ mới đánh ngang tay. Phải gấp ba lần phe thủ mới có thể có cơ hội chiến thắng nhưng thương vong cực lới. Tỉ lệ an toàn là quân tấn công số lượng gấp 5 lần trở lên so với quân phòng thủ. Tất nhiên còn phải dựa vào nhiều yếu tố như Thành trì cao hay thấp, vững chắc hay không, có song hộ thành hay chỉ là thành phẳng. v.v... Nhưng tình hình lúc này đây trên đảo Ngô Chi Châu thì rõ ràng cứ cho độ tinh nhuệ như nhau, nhưng vũ khí quân Đại Đại Việt vượt trội. Số lượng quân Tàu là 700 số lượng quân Đại Việt là 800. Vậy thì không hề có một cơ sở nào để liều mạng mặc dù tường gỗ chỉ cao 2,5m.

Lúc này đây quân trung quốc đã bỏ đi kết cấu tường thuẫn mà mỗi người tự tìm kiếm dụng cụ che thân lao lên nhanh chóng. Nhưng đón tiếp họ là hàng loạt đạn súng hảo mai và mũi tên lửa. Cung thủ đã được hạ lệnh lui 50m bắn vọt tường gỗ. đây là điểm lợi thế khi có vật cản che chắn, cung thủ sẽ phát huy tối đa hiệu quả của họ.

Con đường 180m là con đường trải đầy máu, xương cốt mà nội tạng bèo nhèo. Các nổ binh phóng lựu được lệnh bắn tự do. Súng hỏa mai binh cũng đang bò lổm ngổm trên tường gỗ mà bắn, họ được Hổ doanh binh che trở nên chỉ có mỗi một việc đó là bắn mà thôi. Chiến thuật của Nguyên Hãn hoàn thiện hơn chiến thuật thuần LongBow của người Anh rất nhiều, vì hắn đầy đủ các loại vũ khí nên phạm vi tấn công của hắn dải đều từ 250m đến 10m vẫn có thể tấn công bằng viễn trình vũ khí.

Những tên tiếp cận cự li gần sẽ bị mấy tên lão Binh Hổ doanh lấp ló sau tấm khiên rút đoản súng hỏa mai ra phơ một phát. Còn mấy tên nỏ binh phóng lựu trên tường gỗ thì dứt khoát châm lửa lựu đạn dùng tay vứt xuống dưới. Khoảng cách trên 100m thì có cung tiễn thủ đang bắn lien tục, gần hơn 100m thì có hỏa mai súng trường bắn tự do. Nói chung là trên mặt trận kéo dài trên 100m thì quân trung quốc bị đả kích toàn bộ, không một bộ phận nào thoát khỏi công kích. Trong trận chiến này thì sức đả kích mạnh mẽ nhất lại là Nỏ Phóng Lựu binh, binh chủng này tỏ ra khá linh hoạt trong chiến đấu, phát minh nỏ phóng lựu có thể là một trong những điểm sáng rất lớn của công tượng Đại Việt.

Mô tả thì dài nhưng thực ra chiến tranh rất chớp nhoáng, khói súng tan đi chiến trường hiện ra như tu la địa ngục. Thịt tươi, máu tanh, xương trắng, nội tạng bày nhày khắp nơi. Quân tàu chỉ còn hơn 100 tên nhưng chúng không tiếp tục chạy lên tấn công mà đang ngơ ngác tại chỗ, có kẻ quỳ khóc ôm đầu có kẻ ngu ngơ không động tĩnh hai mắt thất thần... rồi một số kẻ phát điên hai tay khua loạn trên trời chạy lòng vòng. Đây là hiện tượng tâm lý bị đả kích quá mạnh mà mất đi tự chủ. Đáng chú ý là một tên to cao mặc giáp bạc toàng thân, chiếc mũ lệch qua một bên nhưng nhìn kĩ thì nó được trạm khắc cực kì tinh mĩ. Có lẽ đây là chủ tướng của cánh quân này. Giờ đây hắn hai mắt vô thần đang quỳ tại đó, bên cạnh hắn chỉ cong lại hai tên thân binh còn nguyên vẹn, các tên thân binh khác đã ngã xuống trong vũng máu, có tên vãn đang co giật muốn mở miệng cầu cứu nhưng máu sặc tại mồm nên nói không ra lời, chỉ thấy bọt máu từ mồm hắn lọc bọc mà kêu.