Người Bạn Trai Tuyệt Vời Của Tôi

Chương 10



Hai chúng tôi tìm nơi ngồi xuống. Tôi nhìn cậu ấy gọi vài món đồ ngọt với nhân viên, hỏi: “Cậu nhìn thấy tất cả rồi sao?”

Tống Gia Hoà gật đầu một cái: “Tôi ngồi ngay phía trên một bàn.”

Tôi chẳng biết nói gì hơn.

Cậu ấy nhìn tôi, nói: “Lúc nãy cậu làm rất tốt. Nếu cậu không ghi âm lại thì sợ chuyện cũng sẽ không thuận lợi vậy đâu. Hơn nữa hai người kia cũng sẽ chẳng ngờ được cậu sẽ ghi âm.”

Tôi cười cười nhưng chẳng biết đáp gì.

Thẩm Gia Hoà cũng cười: “Em họ cậu sợ cậu mềm lòng nên mới kêu tôi qua đây xem tình hình. Không ngờ cậu căn bản chẳng cần đến tôi.”

Nhân viên mang đồ ngọt lên, tôi dùng nĩa xắn một miếng cho vào miệng, đáp lời: “Nếu như lúc đó tôi có thêm một phần dũng cảm của bây giờ thì tôi cũng chẳng bị người ta bắt nạt đâu.”

Thẩm Gia Hoà đột nhiên nói: “Câu này không nên nói như vậy. Phải nói là, nếu như kẻ ác lúc đó có thể bớt đi một phần mười ác ý trong lòng, hắn sẽ chẳng ức hiếp người khác thảm như vậy.”

“Nếu như những người vây xem lúc đó không im lặng như vậy, thì sẽ không làm tổn thương người bị hại lần thứ hai đâu.”

Thẩm Gia Hoà nhìn tôi, trong mắt chứa đựng chân thành cùng dịu dàng: “Nói như vậy mới đúng.”

Tôi cũng nhìn lại cậu ấy.

Cậu ấy lại nói: “Chăm sóc tốt cho mình, những lời này trước nay đều nên nói với kẻ ác thôi không phải sao?”

Trái tim như được hâm nóng, mũi cũng có chút chua xót. Tôi nghe thấy tiếng của mình: “Cảm ơn cậu.”

Dùng bánh xong, chúng tôi đi về cùng nhau, không khí trở nên hết sức yên tĩnh. Tôi cố tìm một chủ đề, nói: “Nghe nói bạn gái cậu là hoa khôi khoa Tiếng Trung hả? Mấy ngày nay xảy ra chuyện như vậy, cậu quay về nhớ dỗ cô ấy đó.”

Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc, sau lại bật cười. Tôi thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi. Đột nhiên có chiếc ô tô lao ra khỏi ngã ba, may mắn có bàn tay to lớn để trên eo tôi kéo tôi lại.

Áo của Thẩm Gia Hoà vô tình quẹt qua tai tôi. Sau đó, giọng nói trong trẻo của cậu ấy truyền đến: “Lời đồn là giả thôi, tôi còn chưa có bạn gái.”