Người Bạn Trai Tuyệt Vời Của Tôi

Chương 11



Tối hôm đó, Tống Hà gửi cho tôi vài tin nhắn.

“Anh thấy em cùng với Thẩm Gia Hoà ở bên ngoài, hai người dựa vào nhau rất gần…”

Tôi ngay lập tức block hết tất cả mọi phương thức liên lạc của anh ta. Chưa kể là giữa tôi và Thẩm Gia Hoà không có gì. Mà cho dù có gì đi nữa, thì anh ta cũng chẳng còn có tư cách dùng giọng điệu như vậy để chất vấn tôi.

Quãng thời gian đó là lúc tốt nghiệp, cả ngày tôi chỉ quanh quẩn trong thư viện và phòng ngủ, bận đến mức có lúc còn quên cả ăn cơm.

Tống Hà lúc này lại đột nhiên có thời gian rảnh. Không biết vô tình hay cố ý mà mỗi lần tôi đi về từ thư viện đều có thể nhìn thấy anh ta đứng dưới lầu ký túc xá, chẳng nói chẳng rằng cứ nhìn tôi chăm chú. Thấy tôi đi tới thì anh ta lại nhìn đi chỗ khác rồi lặng lẽ bỏ đi, giống như chỉ vì đơn thuần muốn nhìn tôi một cái rồi thôi.

Mà tôi coi như anh ta bị điên.

Ngày chụp ảnh tốt nghiệp bạn cùng phòng cũng không tới. Tôi nghe thấy vài bạn nữ nhỏ tiếng bàn tán.

“Biết gì chưa, Đường Tịnh bị thương nằm viện rồi.”

“Đương nhiên là biết rồi! Truyền đi gần hết cả khoa rồi! Nói là Đường Tịnh hồi cấp hai có bắt nạt bạn nữ khác đến mức làm người ta bại liệt nên vài hôm trước cô ấy ra ngoài bị ai đâm cho vài nhát luôn.”

“Đúng rồi, mình còn nghe nói là do ông của bạn nữ kia đâm đó, ung thư giai đoạn cuối rồi, cũng không còn gì lưu luyến nữa nên mới muốn trả thù cho cháu gái trước khi chết.”

“Ái chà, quả báo tới.”



Tôi đã đặt xong vé xe về nhà rồi, đang nằm trên giường lướt vòng bạn bè thì em họ đột nhiên gửi tin nhắn hỏi tôi: “Chị ơi, ngày mai có muốn đi cắm trại không? Người kia cũng có đi.”

Đương nhiên tôi biết “người kia” mà em ấy nhắc đến là Thẩm Gia Hoà. Nghĩ nghĩ, cuối cùng từ chối: “Ngày mai chị bận việc rồi.”

Em họ: “Chị, do cái tên tra nam vừa chia tay đó nên chị mới đóng cửa trái tim hả?”

Tôi cũng nói thẳng: “Tạm thời chị không muốn yêu đương.”

Lúc tôi tưởng là em họ sẽ không trả lời nữa, xuống giường rót ly nước thì thấy em ấy nhắn qua: “Thẩm Gia Hoà đang ở dưới lầu ký túc xá chị đó.”

Tôi thiếu chút làm đổ nước, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trời còn đang mưa, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm nữa. Không nghĩ gì nhiều, tôi cầm lấy dù vội vàng chạy xuống lầu.

Đi qua hành lang, còn vài bước nữa đến cửa ký túc xá thì em họ gửi qua một biểu cảm đắc ý: “Còn nói không có ý gì với người ta, chị bây giờ có phải đang cầm dù xuống lầu đón người rồi phải không?”

Bây giờ tôi mới phản ứng lại, gửi lại cho nó một biểu tình biểu đạt sự cạn lời của bản thân: “Cho dù là em tới thì chị cũng sẽ đi xuống đón được chưa.”

Em họ khóc lớn: “Cái gì mà được chưa? Chị ơi, chị hết yêu em rồi phải không?”

Tôi không thèm để ý đến nó nữa, đang chuẩn bị đi lên lầu thì sau lưng truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Tư Tư.”