Người Bắt Yêu

Chương 1: Hồ Ly



Tác giả: Thịnh Lam

Edit: Cò Lười - diễn đàn

Mùng năm tháng bảy, Con chó trên cây, trên mặt đất nóng tựa như lửa cháy.

Trên cây ve kêu hân hoan, tại sao trong ngoài ở trong nhà viên ngoại lại đau đớn như cha mẹ chết. Phu nhân Viên ngoại ngồi ở phòng khách vỗ ngực nước mắt rơi xuống không ngừng, di nương trẻ tuổi kịp thời bắt chước cũng giả vờ nắm lấy khăn tay nhỏ khóc lên vài tiếng.

Trong ngoài Hà gia khắp nơi đều treo màn hỉ, màu đỏ, cửa phía đông và phía tây dán chữ hỉ thật to và đèn lồng đỏ, sân phía nam bắc buộc đầy những hoa nhung màu đỏ rực.

Hà viên ngoại hoảng hốt, hưỡng cửa nói: “Người đã mới tới chưa?”

Ngoài cửa gã sai vặt đáp: ‘ Toàn bộ đã đi tìm ở nhiều nơi, tạm thời không tìm thấy người”.

Trong mắt Hà viên ngoại nhìn sắc hồng phiền muộn: “Một người cũng tìm không được, phế vật, phế vật!”

Phu nhân viên ngoại không nhịn được gào lên khóc lớn.

Hà viên ngoại càng thêm phiền.

Khi Dương Nhất Bạch đi theo gã sai vặt của Hà gia đi đến nhà viên ngoại, viên ngoại phu nhân nhìn thấy khuôn mặt trang điểm của hắn thì khóc đến nỗi không dừng lại được, Dương Nhất Bạch bất đắc dĩ kéo hai ống tay áo xuống rồi vội vàng che hai lỗ tai lại.

Hà Toàn Tâm tìm được Dương Nhất Bạch ở ven hồ Nhật Nguyệt bên ngoài thành, lúc đó hắn đang ngồi xổm trong bùn đất đào giun. Hà Toàn Tâm vội vàng chạy đến Hà gia xem sao, Dương Nhất Bạch vô cùng không vui, hắn đào giun cả một buổi trưa để làm mồi đi câu cá.

Bởi vậy nên chưa kịp thay quần áo, bên hông Dương Nhất Bạch đang đeo một cái sọt đựng cá, ống quần vén lên tận đầu gối, đôi chân dính đầy bùn đất, bùn bám thành một đường đến tận đầu gối, hai bàn chân tuỳ ý lê phá đôi giày vải, lôi thôi lếch thếch giống như tên ăn xin.

Suýt chút nữa thì viên ngoại phu nhân ngất xỉu, khóc run rẩy: “Lão Đông ngươi nhìn xem ngươi mời đến loại người gì thế này, giống một tên ăn mày như vậy còn có thể cứu được Lâm Nhi hay sao?”

Dương Nhất Bạch chà xát hai tay đầy bùn liếc nhìn viên ngoại phu nhân, vô cùng không vui, quay đầu muốn đi, Hà viên ngoại gấp gáp giữ chặt hắn, lải nhải một trận rồi bảo người bê tới một khay vụn bạc. Dương Nhất Bạch cũng không muốn lấy tất, chỉ nhặt mấy thỏi bạc hợp ý trong đó rồi nhét vào ống tay áo, hỏi: “Người ở đâu?”

Hà viên ngoại vội vàng đưa Dương Nhất Bạch đến một căn phòng tân hôn ở hậu viện, quả nhiên thấy tân lang quân nhắm chặt hai mắt nằm thẳng tắp ở trên giường, sắc mặt vẫn còn chút hồng nhuận và sắc khí, Dương Nhất Bạch duỗi tay xuống dò xét hơi thở, hô hấp.

“Sợ là ba hồn bảy vía của lệnh công tử đã tan biến.” Dương Nhất Bạch buông tay thẳng thắn nói.

Sắc mặt tân nương tử trắng bệch ngồi ở mép giường khóc sướt mướt, hôn mê bất tỉnh, hạ nhân của Hà phủ vội vàng dìu đi.

Hà viên ngoại nơm nớp lo sợ: “Tiểu Dương tiên sư, ngươi xem sắc mặt nhi tử của tôi vẫn tốt, tay chân cũng rất ấm, đây không giống dáng vẻ của người chết!”

Con ngươi Dương Nhất Bạch xoay chuyển: “Thành thân vào ngày nào?”

“Ngày hôm trước.”

Dương Nhất Bạch lại nói: “Hôn mê vào ngày nào?”

“Vào đêm hôm trước, con ta mới vừa uống rượu giao bôi xong thì té xỉu.”

Dương Nhất Bạch tiếc hận: “Không có diễm phúc.”

“Ai! Lúc này…… Tiểu Dương tiên sinh nói những lời này để làm gì……”

Dương Nhất Bạch kéo lê đôi giày rách đi xung quanh tân phòng vài vòng, ngửi ngửi vài cái giống như chó, không chút để ý nói: “Lúc còn sống lệnh công tử có từng qua lại với người nào không?”

Hà viên ngoại cúi đầu ngăn nước mắt: “Con ta trầm tĩnh, ngày thường chỉ có qua lại với mấy vị cùng thế hệ trong thư viện, do năm trước thi không đỗ nên không có qua lại với mấy vị kia nữa, cả ngày buồn bực ở trong phủ không ra khỏi cửa.”

Dương Nhất Bạch: “Những người này đều là thư sinh bản địa?”

Hà viên ngoại: “Đúng…… Chỉ là đầu năm khó có được dịp con ta đi dạo phố, nên có quen biết một vài vị công tử trẻ tuổi, nhưng thật ra là chơi rất thân, nửa năm này thường xuyên đến nhà chơi, nhưng lúc nhi tử ta thành thân không biết tại sao không mời hắn ta đến uống rượu mừng……”

Dương Nhất Bạch: “Ừm, hoá ra là như thế.”

Hà viên ngoại: “Tiểu Dương tiên sinh hỏi điều này để làm gì?”

Dương Nhất Bạch: “Tùy tiện hỏi thôi, tùy tiện hỏi thôi. Các ngươi đều đi ra ngoài đi, đóng cửa lại.” Lại phất tay bổ sung một câu nói: “Đi xa một chút.”

Hà viên ngoại theo lời đi ra ngoài, quay người đóng cửa lại.

Dương Nhất Bạch nghe được bên ngoài không có động tĩnh, di chuyển về phía mép giường, ngồi xổm xuống, duỗi tay đến ba phần bụng lôi con vật lông xù nhỏ ra ngoài, là con hồ ly.

“Hoá ra là mày, khó trách lại có mùi hương” Hắn chặc lưỡi nói.

Hồ ly vô cùng hoảng sợ giãy giụa trong tay hắn, nhắm vào tay hắn cắn một cái, hai răng nanh tại thành hai lỗ to trên tay Dương Nhất Bạch, lập tức máu chảy dòng dòng.

“Ai nha!” Dương Nhất Bạch la lên một tiếng, vội vàng mạnh mẽ nhét hồ ly vào trong cái sọt đeo bên cạnh hông.

Hà viên ngoại và các gia đinh trong phủ nghe thấy tiếng kêu, dẫn theo gia đinh cuốc xẻng cuống quít vọt vào: “Tiên sinh!”

Hà Toàn kêu to, nhìn thấy máu trên tay Dương Bạch Nhất sợ hãi nói: “Tiên sư súc sinh kia dám cắn tay ngài!”

Dương Nhất Bạch bừng đại tỉnh ngộ, hiểu hết tất cả.

Hà viên ngoại tự mình đưa Dương Nhất Bạch ra ngoài cửa: “Ít nhiều tiên sinh cũng bắt được con hồ ly tinh mê hoặc nhi tử của ta, xem ra con ta được cứu rồi.”

Dương Nhất Bạch che lại miệng của cái sọt lại: “Tại sao ngươi lại biết trong nhà có hồ ly tinh?”

Hà viên ngoại cười làm lành: “Hôm qua có mời đạo sĩ tới xem qua, đạo sĩ không bắt được nó, bởi vậy……”

Dương Nhất Bạch mở to mắt, hừ một tiếng.

Hà viên ngoại lại tha thiết cười theo hỏi: “Tiên sinh, khi nào nhi tử của ta có thể tỉnh lại?”

Dương Nhất Bạch xua tay đi ra ngoài: “Không sai biệt lắm yên tâm đi.”

Hà viên ngoại sửng sốt: “Vậy……”

Gia đinh trong Hà phủ cũng sửng sốt: “Lão gia, vậy không sai biệt lắm là kém bao nhiêu?”

Hà viên ngoại tức giận nói: “Tiên sinh nói không sai biệt lắm chính là không sai biệt lắm, ngươi quan nhiều hay ít làm gì!”

Dương Nhất Bạch ra khỏi thành đi về phía đông mười dặm, vòng qua một bãi tha ma, ở mảnh đất hoang dã tìm một cây già lâu năm, xóc lên xóc xuống cái sọt, ném con hồ ly trên mặt đất. Hồ ly bị ném tàn nhẫn, đi tập tễnh vài bước lại ngã ra giống như say rượu, đứng yên lập tức nhe răng trợn mắt nhìn về phía Dương Nhất Bạch sủa như điên, lộ ra dáng vẻ doạ người.

“Nghe hương vị chắc là chỗ này là hang ổ của ngươi, đừng lại chạy loạn, ta không cứu được mày lần thứ hai đâu.” Dương Nhất Bạch đeo cái giỏ lại bên hông, vốn không để ý nó đang de doạ mình.

Hồ ly thu hồi răng nanh răng nhọn, bán tín bán nghi mà di chuyển vòng quanh Dương Nhất Bạch một vòng.

Dương Nhất Bạch gẩy bùn đen dính trên móng tay: “Tội gì mày lại làm chuyện này? Công tử Hà gia cũng đã cưới vợ, đương nhiên là duyên phận đã đứt, dưa hái xanh không ngọt.”

Mảnh đất hoang gió thổi vèo vèo, khiến cho ngọn cây bị thổi phần phật giống như quỷ khóc sói gào.

Dương Nhất Bạch run run: “Lão tổ tông hồ ly của các ngươi yêu hoàng đế Hiên Viên còn chưa tính, mày là một tiểu hồ ly nhiều nhất cũng chỉ có đạo hạnh trăm năm, lại chết dí ở địa phương kỳ quái này đến năm tháng nào mày mới tu thành đắc đạo.”

Cũng không phải linh vật của núi tiên.

“Đi đi.” Dương Nhất Bạch vẫy vẫy tay, máu vẫn còn chảy từ vết cắn kia.

Tiểu hồ ly thê lương kêu vài tiếng, quay đầu chạy vào nấm mồ, tuy rằng Dương Nhất Bạch không muốn nhìn thấy, nhưng mà hắn lại thấy được rất nhiều bảo cật, một đôi lục lạc.

“Y!”

Trăng treo cành liễu, Dương Nhất Bạch mang theo bầu rượu rón ra rón rén vào thôn. Ở chỗ thật xa phía trước có một con mèo đen đang nghênh đón hắn, một tay ấn hắn ngã xuống đất.

Dương Nhất Bạch vội vàng xin tha: “Xin lỗi xin lỗi, buổi trưa bị người tìm đi bắt yêu.”

Mèo đen làm bộ muốn cào hắn, móng vuốt đã đặt trên cổ họng, Dương Nhất Bạch biết rõ sẽ không cắn thật, nhưng vẫn sợ tới mức run rẩy: “Tổ tông, ta đi nấu cá ngay cho ngươi đây, ta đi ngay!”

Vừa dứt lời, mèo đen hậm hực thu lại móng vuốt, Dương Nhất Bạch thức thời bò dạy đi về nhà, một người một mèo trở về tiểu viện cũ nát.

Sau nửa canh giờ, cá được nấu xong, rải một ít muối lên, Dương Nhất Bạch bưng cho mèo ăn, thuận tay ném luôn mấy thỏi bạc vào trong bình gốm ở trên cửa sổ.

Khẩu vị con mèo này của hắn không khác người lắm, khá là giống nhau, mỗi ngày đều muốn ăn cá trích, tung tăng nhảy nhót, hiện tể hiện sát, nếu không lúc ở nhà sẽ quậy long trời lở đất.

Dương Nhất Bạch ngồi xếp bằng ở hành lang tự rót nước, miệng nhanh hơn não, nói một câu: “Sớm biết rằng năm đó không nhặt ngươi trở về, ta cũng không cần phải phí sức, mỗi ngày đi câu cá trích gì đó, hiện tại ta này còn chưa đi đến cạnh hồ mà cá đã chạy hết rồi, một buổi trưa mới câu được ba con cũng không đủ để cho ngươi nhét kẽ răng.”

Loảng xoảng một tiếng, bầu rượu bị con mèo đạp đổ.

Dương Nhất Bạch khóc không ra nước mắt: “Hắc Đản nhi, tổ tông……”

Sao con mèo này lại giống mấy con chó trong thôn như vậy, đứng thẳng lưng còn cao hơn đầu gối Dương Nhất Bạch, ba năm trước đây lúc mới nhặt được thì giống như con mèo nhỏ, lông xù xù mềm như bông, chớp mắt mới có nửa năm mà công phu đã phát triển hơn, thu thập Dương Nhất Bạch biến thành nhu thuận, chỉ thiếu kêu cha gọi mẹ.

Dương Nhất Bạch rưng rưng dọn dẹp giúp con mèo thì nghe được cửa viện vang lên tiếng kêu kẽo kẹt, ở dưới ánh trăng có một đồ vặt màu đen chui vào.

Ngao. Mèo đen cảnh giác đứng lên, đi đến hành lang nhìn một chút, vươn trảo.

Dương Nhất Bạch tập trung nhìn vào, là con hồ ly ban ngày. Hắn vỗ vỗ đầu Hắc Đản, Hắc Đản giống như đã hiểu, quay người quẫy đuôi đi đến một chỗ xa nằm xuống liếm lông. Dương Nhất Bạch thấy nó một bên liếm lông một bên nhìn trộm sang bên này, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hồ ly đi đến trước mặt rồi lăn ra ngay tại chỗ, thế nhưng lại biến thành dáng vẻ của một thiếu niên.

Dương Nhất Bạch và mèo đen cùng đồng thời nhảy xa ba thước.

Thiếu niên nhìn xuống dưới mặt đất nổi giận nói: “Ngươi không cho ta sống ở Hà gia, cũng không cho ta ở tại mộ, ta đây liền tới ở nhà ngươi.”

Dương Nhất Bạch lại lần nữa á khẩu không trả lời được.

Ngao. Hắc Đản rất là không vui, vươn móng vuốt đặt lên đùi Dương Nhất Bạch, Dương Nhất Bạch chảy mồ hôi lạnh ròng ròng nói: “Ngươi là thân nam nhi, công tử Hà gia cũng là thân nam nhi, ngươi sống ở Hà gia, làm hắn mê đến thần hồn điên đảo thì tính sao?”

Thiếu niên hừ một tiếng.

Dương Nhất Bạch thật cẩn thận rời khỏi móng vuốt của Hắc Đản: “Lúc trước ta đối với việc ngươi yêu thích ở ngôi mộ của Hồ tộc không có dị nghị gì, thật sự không hề dị nghị, thật ra ngươi không cần để ý ta nói điều gì, ngươi cứ việc cao hứng thì ở với chủ nhân, không cao hứng ở nhà phía tây, thích thì ôm bộ xương khô, thích ôm đùi thì ôm đùi……”

“Ta càng không muốn. Ta phải ở trong nhà ngươi. Ban ngày nhà ngươi ở trên cao, ban đêm nguyệt hoa sáng tỏ, đúng là chỗ tốt để hút khí tu luyện.” Hồ ly kiên trì nói.

Dương Nhất Bạch tức giận dậm chân.

Hắc Đản đột nhiên duỗi cái eo lười, đi lên phía trước một bước, thiếu niên liền lui về phía sau một bước, Hắc Đản lại đi lên phía trước một bước, Hắc Đản lại lui một bước. Hắc Đản bỗng dưng vặn eo kêu một tiếng, thiếu niên sợ tới mức lăn biến trở về hồ ly, nhanh như chớp vụt ra tiểu viện không thấy bóng dáng.

A ha, hồ ly này sợ Hắc Đản.

Dương Nhất Bạch cao hứng, lại chưng hai con cá cho Hắc Đản.

Không nghĩ tới, ban đêm ngày thứ hai, thiếu niên lại tới nữa.

Đêm ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, mỗi ngày thiếu niên đều tới, Hắc Đản thấy phiền cũng không hề để ý tới. Tiểu gia hỏa liền ngênh ngang vào nhà, vào tiểu viện, chỉ là cũng không dám tiếp cận quá, liền nằm ở hành lang, hắn vẫn là sợ Hắc Đản, Dương Nhất Bạch phát hiện.

Sáng sớm Công tử của Hà viên ngoại đã tỉnh, sau khi tỉnh lại nói cái gì cũng không nhớ rõ, vui mừng động phòng với tân nương một lần nữa, quá mấy ngày Hà viên ngoại còn sai người tặng chút trứng cho Dương Nhất Bạch.

Trứng gà không có thể để tới ngày hôm sau, giống như ban đêm cho tiểu hồ ly ăn. Dương Nhất Bạch tóm được một cái que.

Tiểu hồ ly oa oa khóc lớn nói: “Ngươi đường đường là một người tu đạo, tiên sư bắt yêu, thế nhưng vì mấy cái trứng gà so đo với ta như vậy, bắt nạt tiểu hài tử không biết xấu hổ!”

Dương Nhất Bạch không giận còn cười: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

Tiểu hồ ly: “Sống uổng trăm tuổi.”

Dương Nhất Bạch: “Năm nay lão tử mười bảy, như thế nào, có thể đánh đi?”

Lại đánh thêm một đòn. Hắc Đản híp mắt ở một bên xem náo nhiệt.

Đánh xong, Dương Nhất Bạch vung chổi trong tay đi, đắc ý dào dạt nói: “Lại nói cho ngươi một bí mật, Dương Nhất Bạch ta, kỳ thật căn bản không hiểu (*) bắt yêu chi thuật!”

(*)Bắt yêu chi thuật: thuật bắt yêu.

Tác giả có lời muốn nói: Trình độ viết chuyện xưa không tốt, khi thì như rồng, khi thì như cẩu.