Người Bắt Yêu

Chương 2: Đại xà



Tác giả: Thịnh Lam

Editor: Cò Lười

Đầu tháng tám, mùa hè chưa hết, chuồn chuồn chết vì nắng nóng.

Một ngày này vô cùng nóng bức, con chó uể oải lè lưỡi nằm sấp dưới táng cây, ngôi nhà lớn thành tây của Viên gia cũng như ngột ngạt trong mưa dông, mọi người đều kiệt sức không lên nổi tinh thần.

Nhiều năm trước trên bắp chân đại phu nhân Viên gia nổi cái mụt lớn, thoạt đầu không đau, cũng không có gì đáng lo, năm nay sau khi hạ về càng ngày càng lớn hơn, lớn thành một cái u nhọt. cho đến khi lớn thành kích thước miệng chén nhỏ, cũng thôi đi, mấy ngày nay phát ra thành bệnh, da trên cái u nhọt thối rữa, rỉ ra ngoài một chút mủ máu.

Đại lão gia Viên gia là con rể ở rể, mấy năm trước cha mẹ đã cưỡi hạc về phương tây, đem sản nghiệp Viên gia khó khăn gầy dựng được bao năm nay giao lại cho con rể là Viên lão gia. Viên lão gia yêu thương phu nhân, liên tục mời đại phu đến khám, nhưng không ai tìm ra được bệnh.

Trương đại phu nói, lão phu không biết.

Lý đại phu nói: Tại hạ không có cách.

Vương đại phu nói: Tiểu nhân thật sự bất lực.

Tóm lại, tất cả các đại phu đều không có cách.

Đại phu nhân Viên gia đành phải cả ngày nằm gác chân lên mép giường, không được chạm vào, đành phải để lộ đầu gối ra, thật sự bất nhã. Hơn nữa cái u nhọt bắt đầu đau, đại phu nhân khóc lớn thảm thiết như giết heo.

Viên thiếu gia sợ tới mức mặt không còn một chút máu, bắt lấy một thầy lang dạo trên chợ, thầy lang kia đi một vòng trong phòng, khó xử nói: “Cái này chỉ sợ do yêu khí gây ra, kẻ hèn này chỉ là một thầy lang, không thể xua đuổi yêu ma quỷ quái, e rằng lão gia phải mời một cao minh khác.

Viên lão gia giận dữ: “Tổ tiên Viên gia ta từ trước đến nay đều là Trạng Nguyên, rõ ràng quang minh chính đại, làm sao có thể sinh ra yêu khí! Mau cút!”

Thầy lang vuốt râu trắng, cười lạnh một tiếng, phất tay áo đi.

Viên thiếu gia thật sự không còn cách nào, hướng cha hắn đề nghị: “Hay là mời Dương Nhất Bạch đến xem, nói không chừng….”

Viên lão gia tức giận: “Một tên tiểu tử giả thần giả quỷ, có thể làm được cái gì!”

Viên thiếu gia rụt đầu lại không dám nói lời nào, trái lại trong phòng Viên phu nhân gào khóc lóc thảm thiết. Lão gia đối với ánh mắt ấy, Viên lão gia miễn cưỡng nói: “Đi đi, mau đi!”

Viên thiếu gia ở phía sau nhà Dương Nhất Bạch tìm được hắn.

Dương Nhất Bạch ngồi xổm trên đất, gõ leng keng, đang gõ một đống gỗ, xây chuồng cho con gà, Hắc Đản ngồi xổm bên cạnh nhìn hắn bận việc không chớp mắt.

Mắng nhỏ một tiếng, Viên thiếu gia hoài nghi chính bản mình bị hoa mắt, giống như nhìn thoáng qua thấy một con hồ ly.

Trong nhà nuôi hồ tiên, ngay cả con mèo cũng lớn, những con người kỳ lạ, quả nhiên đúng là người kỳ lạ! Viên thiếu gia trong lòng tán thưởng một phen.

Dương Nhất Bạch bỏ cây búa xuống: “Tìm ai?”

Viên thiếu gia cung kính nói: “Vị này chính là Dương Nhất Bạch tiên sinh, ta phụng mệnh mời tiên sinh đến bắt yêu.”

Trong cây hòe rậm rạp đột nhiên truyền đến một âm thanh tức giận: “Hừ, hắn lừa ngươi đấy, hắn sẽ không đi bắt yêu!”

Dương Nhất Bạch trừng mắt nhìn một cái, Viên thiếu gia nhìn thấy con mèo đen cọ cọ lên cây, ở trong cành lá than lên một tiếng, nó rất thật.

Mèo thần này! Lợi hại! Lợi hại! Trong lòng Viên thiếu gia khen ngợi.

Dương Nhất Bạch nhìn hắn nghiến răng, Viên thiếu gia liền kể lại từng chuyện xảy ra trước đó. Sau khi nghe xong, Dương Nhất Bạch vuốt cằm hỏi: “Nhà cậu họ Viên, lại ở hẻm phía tây tì bà, tổ tiên Viên gia chính là Trạng Nguyên Viên Hán Đường?”

Viên thiếu gia bái phục hận không thể cúi đầu: “Tiên sinh quả thật là bản lĩnh cao cường!”

Dương Nhất Bạch che mặt: “Được rồi không cần nịnh nọt, đi thôi.”

Dương Nhất Bạch đeo một cái gùi, để Hắc Đản ngồi vào, đi được mấy bước trên vai trầm xuống, hai bên trái phải nhìn không có gì, nhưng Hắc Đản kêu lên một tiếng, trong lòng hắn lập tức hiểu ra.

Dương Nhất Bạch nhíu mày: “Ngươi đi theo làm gì?”

Hồ ly nhỏ ngồi trên vai hắn: “Ta cũng muốn đi.”

Dương Nhất Bạch hù dọa nó: “Ở Viên có có một hòa thượng cùng một đạo sĩ rất lợi hại, một lát sẽ lột da ngươi ăn.”

Hồ ly nhỏ: “Ta không hiện nguyên hình bọn họ sẽ không thấy ta, hơn nữa, ngươi so với bọn họ lợi hại hơn.”

Dương Nhất Bạch thoáng nhìn Viên thiếu gia thở hổn hển chạy ở phía trước, trầm giọng nói: “Ta cũng không nhìn thấy ngươi, ta lợi hại cái rắm.”

Hồ ly nhỏ: “Làm thế nào ngươi có thể bắt được con yêu quái ẩn mình?”

Dương Nhất Bạch đắc ý cười hì hì, Hắc Đản cũng phối hợp, kêu lên một tiếng.

Hồ ly nhỏ: “…..”

Ngôi nhà tổ tiên của Viên gia, căn nhà hơn trăm năm trước trải qua gió táp mưa sa, tường gạch mái ngói đã hư hỏng, nhưng nhìn cách sắp xếp sân viện lầu gác, vẫn có thể nhìn ra năm đó tổ tiên Viên gia thi đỗ Trạng Nguyên, phong tước nở mày nở mặt.

Đầu tiên Dương Nhất Bạch nhìn xuống chân Viên đại phu nhân, tấm tắc, không thể nghi ngờ bị trúng khí độc của rắn, không cứu được.

“Nếu không, cắt đi.” Dương Nhất Bạch giơ tay lên làm điệu bộ cắt.

Viên đại phu nhân bị dọa sợ đến mức hôn mê bất tỉnh, nhị phu nhân xinh đẹp của Viên gia vội vàng chạy vào cửa tới đỡ, vừa ấn huyệt giữa mũi vừa đưa nước uống.

Dương Nhất Bạch: “Vị này là?”

Viên thiếu gia kéo Dương Nhất Bạch qua một bên nhỏ giọng nói: “Mẹ của ta.”

Dương Nhất Bạch trợn mắt nói: “Mẹ ngươi, còn người nằm ở kia….”

Viên thiếu gia: “Đó là đại nương, ta là con vợ lẽ. Đại nương ta khi còn trẻ mang thai một hài tử, có một hôm thèm ăn thịt rắn, vừa đúng lúc người hầu trong viện bắt được một con rắn trắng, liền mang rắn đi hầm canh, đại nương ăn xong không bao lâu, bào thai bị mất.”

“Sau này đại nương ta không thể có thai, cha ta liền cưới thêm một phòng, chính là mẹ ta.” Viên thiếu gia ngượng ngập nói.

Dương Nhất Bạch ranh mãnh cười một tiếng, bừng tỉnh hiểu ra: “À, ra vậy.”

Viên lão gia nhìn Dương Nhất Bạch hỏi đông hỏi tây nhưng không làm gì, không vui nói: “Vậy có còn cách nào khác không?”

Dương Nhất Bạch đuổi bọn họ ra ngoài: “Làm phép không được có người ở đây, đi ra ngoài, đi ra ngoài.” Đuổi một đám người ra ngoài, Viên đại phu nhân đang hôn mê, cũng không có chuyện gì.

Hắn bỏ cái gùi xuống, Hắc Đản nhảy ra xoay vài vòng trong phòng, đến trước giường dừng lại, rũ cái đuôi xuống.

Dương Nhất Bạch bất đắc dĩ nói: “Thế nào thích chui vào sao?”

Hồ ly nhỏ ở trên vai hắn không phục hừ một tiếng.

Hắc Đản chui xuống giường, một lúc lâu mới chui ra, trong miệng hình như ngậm đồ vật, Dương Nhất Bạch nhìn không rõ, chỉ hỏi một câu: “Còn sống sao?”

Hắc Đản lắc lắc cái đuôi.

Dương Nhất Bạch yêu cầu Viên thiếu gia, dẫn Hắc Đản đến phía tây sân viện, người của Viên gia cũng chờ ở cửa sau.

Viên gia ở nơi đó có một từ đường, nơi thờ phụng tổ tiên Viên gia Viên Hán Đường, chẳng qua đã lâu năm không tu sửa, có chút hư hỏng.

Dương Nhất Bạch tìm kiếm một lúc, quả nhiên ở bài vị Viên Hán Đường tìm thấy một tấm bảng gỗ nhỏ, phía trên ghi: “Tôn vị Bạch tam nương”, hắn thắp ba cây nhang, cúi mình cung kính, sau một lúc, khói hương lượn lờ lộ ra một bóng trắng mờ nhạt.

Hắc Đản không kiên trì, đứng cùng một đạo với bóng trắng trên bàn thờ, đứng lên chiếm giữ chỗ đó ngẩng đầu nhả ra, quả nhiên là một con rắn trắng.

Hồ ly nhỏ bị dọa run cầm cập, Hắc Đản lông tóc dựng thẳng đứng, tiến từng bước về phía trước, chắn trước mặt Dương Nhất Bạch.

Dương Nhất Bạch vỗ vào đầu Hắc Đản, Hắc Đản gầm nhẹ một tiếng, không tình nguyện ngồi xuống.

“Chàng trai trẻ, ngươi bắt được con cháu ta, lại dẫn ta đến đây, là có gì muốn nói sao?” Bóng trắng kia mở miệng, âm thanh dường như không phải nam, cũng không phải nữ.

Dương Nhất Bạch lập tức nói: “Năm đó Viên Hán Đường trên tuyết cứu ngươi một mạng, ngươi giúp ông ta thi đậu Trạng Nguyên, lại che chở con cháu ông ta qua nhiều thế hệ, ân tình này xem như đã báo đáp, cần gì phải chấp niệm đến vậy?”

Bóng trắng buồn bã nói: “Ta từng thề che chở thế hệ con cháu Viên gia, chưa từng dám vi phạm lời thề.” Đột nhiên thanh âm bén nhọn lên: “Chưa từng nghĩ con cháu Viên gia bất hiếu, lại đem thân xác ta đánh chết, lột da ăn thịt! Ta muốn cho Viên gia hắn đoạn tử tuyệt tôn, không hương khói!”

Dương Nhất Bạch liếc mắt xem thường: “Ngươi canh giữ ngôi nhà cũ này, lại che chở Viên gia, còn dùng khí độc rắn trắng hành hạ đời sau của ông ta, ngươi tại sao phải khổ thế?”

Bóng trắng cười lạnh nói: “Người đời bạc bẽo vô tình, mới qua bao nhiêu năm, liền quên mất ân tình lúc trước, lúc trước Viên Hán Đường coi trọng ta, vì ta lập bài cung phụng, hiện giờ con cháu hắn dám vũ nhục ta……”

Dương Nhất Bạch không kiên nhẫn ngắt lời nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

Bóng trắng: “980 tuổi.”

Dương Nhất Bạch: “E rằng ngươi sống đến 900 năm cũng không hiểu lý lẽ.”

Bóng trắng tức giận đến phát run.

Dương Nhất Bạch lại nói: “Xương cốt của ngươi chôn một ít ở dưới giường Viên phu nhân dùng để sinh khí độc?”

Bóng trắng tức giận đến không đáp lời.

Dương Nhất Bạch khích nàng: “Có lợi ích gì! Hơn mười năm cũng chỉ là cái u nhọt!”

Bóng trắng tức giận đến nhảy dựng lên, Dương Nhất Bạch cười ha ha.

Cười xong, Dương Nhất Bạch nghiêm mặt nói: “Viên gia vận số đã tận, không phải ta hay ngươi có thể cứu vãn được, chính vì vậy ngươi cũng không cần phải chấp mê bất ngộ, còn có hai mươi năm nữa sẽ là kiếp nạn ngàn năm của ngươi, buông tay đi.”

Bóng trắng cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn nhỏ tuổi, biết cái gì, ta hơn trăm năm trước đã thề……”

Dương Nhất Bạch khinh thường mà ngắt lời nói: “Ngay cả thân thể cũng mất, thể hiện cái gì.”

Đang nói chuyện hắn nhanh chóng đưa tay ra dập tắt hương, bóng trắng đung đưa, không cam lòng mà liền tan đi. Thấy vậy con rắn nhỏ trên bàn thờ, bỗng chốc trượt xuống bàn, bò dọc theo góc.

Dương Nhất Bạch mang bài vị Bạch tam nương ôm vào trong lòng ngực, ra cửa nói với Viên thiếu gia nói: “Dưới giường đại nương ngươi có chôn chút xương cốt, đào lên sau đó an táng, sự việc có thể chấm dứt.”

Viên thiếu gia bán tín bán nghi: “Thật sao?” Liền lấy ra một chút bạc đưa cho hắn để cảm ơn.

Dương Nhất Bạch mất hứng, liếc mắt nhìn hắn: “Ba ngày sau, nếu chân đại nương tốt lên, ngươi hãy sai ngươi đem đồ đến nhà ta cảm ơn.”

Nói xong mang Hắc Đản trên lưng nghênh ngang mà đi.

Dương Nhất Bạch về đến nhà, đầu tiên lấy bài vị Bạch tam nương đặt ở buồng trong bàn thờ, đặt trái cây lên, phía góc tường có âm thanh, nhìn kĩ thì ra là con rắn trắng nhỏ cũng bò theo tới.

Dương Nhất Bạch nhảy dựng lên nói: “Con cháu ngươi đông như vậy, đừng có đều theo tới đây! Ta có đủ rắn chuột kiến, nuôi không nổi!”

Hồ ly nhỏ nhảy xuống mà bất mãn nói: “Ta có thể gánh nước chẻ củi nấu cơm, nó có thể làm gì!”

Hắc Đản đi phía sau không để ý ngáp một cái, miệng hé ra, con rắn nhanh chóng bò lên trên xà nhà.

Trong nhà ai tới đều mặc kệ, Hắc Đản vẫn là lão đại. Dương Nhất Bạch bất đắc dĩ mà thầm nghĩ.

Ba ngày sau, Viên gia sai người đưa đồ tới cảm ơn, nói quả thực ở dưới giường đại phu nhân đào lên có một chút xương, giống như xương của con rắn, Viên lão gia chợt nhớ tới lời giáo huấn của tổ tiên không được xúc phạm tới ngôi nhà của rắn, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng an táng long trọng. Nói đến cũng kỳ quái, ban đêm vào ngày hôm đó cái u nhọt trên chân Viên đại phu nhân thu da lại, vết sưng từ từ nhỏ lại.

Hơn một tháng sau đó, Dương Nhất Bạch vào thành mua gà con, nghe người ta nói nhà cũ phía tây Viên gia vào đêm hôm trước đã sụp đổ, mọi người ở Viên gia chạy ra, chạy không kịp đã bị đè chết mấy người, đúng là số mệnh không thể tránh khỏi.

Hồ ly nhỏ hiếu kỳ nói: “Bạch tam nương đã đi đâu?”

Dương Nhất Bạch bắt gà con bỏ vào trong chuồng gà, không để ý nói: “Nhà tổ của Viên gia đã sụp đổ, không có nghĩa con rắn bảo vệ cũng biến mất, nàng ta, đang ở trong nhà chính, bài vị đang ngồi trên kia.”

Hồ ly nhỏ nhìn đám gà con nhiều lần, Dương Nhất Bạch nắm lớp da sau cổ kéo đi, đe dọa nói: “Ta nuôi gà để đẻ trứng, ngươi đừng có đánh chú ý lên đám gà, thiếu sợi lông nào sẽ tính sổ trên đầu ngươi.”

Hồ ly nhỏ không phục, lại nói: “Ngươi làm sao biết quá khứ của Viên Hán Đường và Bạch tam nương?”

Dương Nhất Bạch sửng sốt một chút, ngay sau đó nửa thật nửa đùa nói: “Ta bấm tay tính toán biết được âm dương.”

Tiểu hồ ly: “Vậy ngươi tính cho ta đi?”

Dương Nhất Bạch nhìn hắn liếc mắt một cái: “Ngươi là một con cáo lơ mơ, có cái gì đâu mà tính.”

Hắn nhìn ngoài cửa sổ, lại thâm trầm nói: “Cây tinh trên núi, có thể sống hơn trăm năm, yêu quái sống một ngàn năm chẳng có gì lạ, cuộc sống ngắn ngủi mấy chục năm, đối với các ngươi mà nói chẳng qua chỉ là trong chớp mắt, ta không nên gây thêm rắc rối cho bản thân?”

Hắc Đản đột nhiên nhảy lên bàn, nhìn hắn châm biếm kêu ngao một tiếng.

Dương Nhất Bạch buông cái chày cán bột, thành thật bất đắc dĩ mà thừa nhận nói: “Được được, ta sai rồi, ta sẽ không tính, ta nói bừa……”

Hồ ly nhỏ tức giận đến nhảy dựng lên, ở dưới tay hắn có một đồ vật dài, thoáng chốc quên mất, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Dương Nhất Bạch đắc ý nhìn vật thon dài trong tay: “Ta làm cho Bạch tam nương một thân thể.”

Trong nhà chính bài vị Bạch tam nương rơi xuống đất một tiếng không dậy nổi.