Người Bắt Yêu

Chương 3: Trà Vương



Editor: Cò Lười

Mười lăm tháng tám, trăng như thiếu một lớp bạc.

Trong thành nhà giàu số một Phương gia làm gia yến đoàn viên ở tổ trạch, toàn gia trên dưới bốn mươi cái miệng đồng thời dự thính.

Sau khi ngồi vào vị trí, dựa theo quy củ của Phương gia, cả nhà đứng lên kính một ly trà Vụ Sơn của vườn trà nhà mình với đương gia tổ mẫu Phương lão thái thái.

Phương gia là danh gia chế trà số một ở Triều Dương thành, ban đầu mỹ danh trà Vụ Sơn truyền xa xuất phát từ tay phương lão thái gia Phương Hoành Viễn đã sớm mất.

Tám mươi năm trước Phương gia chỉ là một môn hộ lụi bại, sau khi Phương Hoành Viễn thi rớt thi hương, buồn bực không vui, xuất ngoại giải sầu đi đến vườn trà ngoài thành, nhìn thấy nông dân trồng chè đào hố bào thổ, muốn trừ tận gốc một gốc cây trà trong vườn trà nở đầy nụ hoa đi, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Phương Hoành Viễn hỏi: “Cây trà nở hoa này thập phần mỹ lệ, vì sao phải nhổ nó?

Nông dân trồng chè nói: “Công tử, ngươi là không biết, cây trà cần hàng năm ra hoa, mùa xuân năm thứ hai mới có thể mọc ra càng nhiều lá non để xao chế trà mới, trong vườn chúng ta, chỉ cần một gốc cây trà này, hàng năm nở hoa không ngừng, năm thứ hai vừa không mọc lá non, cũng không nẩy mầm, viên chủ sớm có tính toán nhổ hết, ta khuyên ông ấy lại chờ hai năm rồi nhìn lại, không nghĩ tới ba bốn năm vẫn là như thế, nếu không phải nhổ ra trồng lại.”

Phương Hoành Viễn lại nói: “Nhổ ra thì xử lý như thế nào?”

Nông dân trồng chè không để bụng nói: “Nếu vô dụng, vậy nhổ rồi vứt, hoặc là cho nhân gia lân cận phơi khô làm củi đốt.”

Phương Hoành Viễn thấy cây trà kia nở hoa khắp cành, như mây như tuyết, dị thường xinh đẹp, trong lòng thập phần không nỡ, lập tức thảo luận với nông dân trồng chè muốn mang đi, tự mình đào ra một rễ cây, khiêng về trong viện nhà mình trồng trọt.

Nói đến cũng kỳ quái, tuy một năm này giữa mùa thu hoa trà vẫn nở không ít, sau đầu xuân năm thứ hai, cây trà lại đâm chồi mọc lá, đã phát hơn trăm cành; mưa xuân một xối, lá non xanh biếc theo gió rêu rao, đặc biệt sáng bóng vui mừng.

Phương Hoành Viễn vui mừng quá đỗi, đến trên kệ sách nhà tranh tìm được một quyển sách cổ giảng chế trà, tự mình hái lá xào chế nhào nặn chế thành trà mới, lại vì khi ngâm nước trà mới ở trong chén như mây trắng quay cuồng, mùi thơm ngát tập kích người, và có một mùi thơm thư thái nhẹ nhàng khác với lá trà trên chợ bán, vì vậy Phương Hoành Viễn đặt tên là trà Vụ Sơn.

Mới đầu Phương Hoành Viễn chỉ chia trà Vụ Sơn tặng một ít thế hệ bạn tốt, không nghĩ sau khi mọi người phẩm trà đều là khen ngợi, Phương Hoành Viễn linh cơ vừa động, dứt khoát tăng giá cao bán lá trà, nhất thời trà Vụ Sơn trở thành hàng cao cấp ở tửu lầu quán trà trong thành, phú thương hương thân truy đuổi.

Vì thế Phương Hoành Viễn từ bỏ khoa khảo, chuyên tâm chế trà, mở rộng bằng phẳng nhà tranh cũ nát ngoài thành thành chỗ ở, chu vi nhà tranh đều là sườn núi thấp, đúng là địa phương tốt cho loại trà này; năm thứ hai, lại có một vị nữ tử thế gia chế trà phương nam tìm được Phương Hoành Viễn, dạy hắn cắt trồng, nhất thời trong vườn trà có nhiều hơn trăm cây trà, Phương Hoành Viễn buôn bán lá trà dần dần lớn, nổi tiếng xa gần, hắn cũng cưới vị nữ tử này, chính là lão đương gia Phương gia hiện nay, Phương lão thái thái; chỉ là cả đời Phương lão thái thái chưa từng sinh hạ con cái, Phương Hoành Viễn đến trung niên dưới gối không con nên nghênh thú trắc thất, cách năm sinh hạ Lân Nhi, thứ năm lại đến một người con, từ đây khai chi tán diệp, con cháu đầy đàn.

Nói đến chỗ này, nước sôi trên bếp lò, Dương Nhất Bạch nắm một dúm lá trà ném vào trong ấm trà, đã sớm có tiểu hồ ly thập phần ân cần mà cầm nước tới, hỏi nói: “Nói như thế, hơn trăm cây trà trong vườn trà Phương gia đều xem như con cháu ban đầu của cây trà kia?”

Dương Nhất Bạch đổ nước pha trà, cười nhạo hắn nói: “Ngươi rút một sợi lông hồ ly xuống, sao có thể để nó gọi ngươi là phụ thân?”

Hắc Đản ngồi xổm trên bàn đi theo ngao mà cười một tiếng.

Tiểu hồ ly tức giận nhảy lên cao ba thước.

Dương Nhất Bạch đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Cả ngày ngươi tới ngươi đi tóm lại không thích hợp, không bằng ta lấy cho ngươi cái tên?”

Tiểu hồ ly ngạo nghễ nói: “Ta có tên húy, đại danh gọi là Thanh Lam.”

Dương Nhất Bạch nắm một sợi lông hồ ly đỏ đậm nhìn kỹ: “Hồng hồng hỏa hỏa, tên là Thanh Lam gì?”

Thiếu niên đột nhiên thần khí đại biến, trong ánh mắt như phát ra ánh sáng, giọng nói cũng cao hơn vài phần: “Ta gốc sinh ra ở trong Mê Vụ trước Đồ Sơn Nhật Xuất, bởi vậy được gọi là Thanh Lam.”

Dương Nhất Bạch sửng sốt, Thanh Lam lại khôi phục vẻ mặt lúc trước, nhảy bắn nói: “Mau rót cho ta một ly trà!”

Dương Nhất Bạch lấy lại bình tĩnh, rót cho hắn một ly nói: “Cho hồ yêu uống trà, có gì khác với với trâu nhai mẫu đơn đâu.”

Thanh Lam bất mãn nói: “Ông cụ non, ngươi cũng chỉ mười tám tuổi, lại nói tiếp ngươi vẫn nên gọi ta là gia gia.”

Dương Nhất Bạch lắc đầu cười ha ha.

Đột nhiên ngoài cửa kẽo kẹt một tiếng, có người nhút nhát sợ sệt ở cửa viện hỏi: “Tiên sư Dương Nhất Bạch ở nhà không?”

Dương Nhất Bạch đi ra ngoài thăm dò, thấy một người mặc trang phục người hầu đứng ở cửa, Hắc Đản nhảy xuống bàn, cho người tiến vào.

Thì ra là hạ nhân Phương gia ở Triều Dương thành, gọi là Phương Phúc, tới mời hắn qua phủ bắt yêu.

Dương Nhất Bạch một ngữ hai ý nghĩa nói: “Phương gia các ngươi còn có thể yêu cầu ta đi tróc nã yêu quái?”

Phương Phúc không rõ ý tứ của hắn, ngây người nói: “Là đương gia lão phu nhân chúng ta bị yêu quái bám vào người, muốn mời Dương tiên sư đi xem.”

Dương Nhất Bạch hỏi: “Yêu quái bám vào người?”

Phương Phúc thế khó xử nói: “Đêm trung thu trong phủ chúng ta tổ chức gia yến, cả nhà già trẻ mới vừa kính xong trà, lão thái thái đã ngã xuống đất không dậy nổi, yêu quái tiếp ly rượu gần người, tiên sư đi sẽ biết.”

Trước khi đi Dương Nhất Bạch, nhớ tới trà rót không uống, nâng chum trà lên uống một ngụm, lại phụt mà phun ra, luôn miệng nói mùi vị không đúng, trà giả, khó uống.

“Gian thương, gian thương!”

Phương Phúc xum xoe: “Nếu Dương tiên sư thích uống trà, hôm nào có thể đến trà trang Phương gia chúng ta thử trà Vụ Sơn xem.”

Dương Nhất Bạch chỉ vào trà kia không biểu tình nói: “Ta ngâm chính là trà mới Vụ Sơn năm nay của trà trang Phương gia ngươi.”

Dương Nhất Bạch theo Phương Phúc đi vào trong thành, trên đường đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Phương Phúc: “Ngươi dẫn ta đi vườn trà ở ngoài thành Phương gia các ngươi nhìn một cái.”

Phương Phúc ấp úng nói: “Vẫn là vào trong phủ xem lão phu nhân trước đi.”

Dương Nhất Bạch a một tiếng, quay đầu trở về: “Vậy ta không đi nữa.” Hắc Đản càng là cao hứng mà nhảy xuống đầu vai Dương Nhất Bạch, như mũi tên bay trở về.

Phương Phúc chỉ phải giữ chặt ống tay áo của Dương Nhất Bạch, cầu gia gia bái nãi nãi: “Đi đi đi, chúng ta đi vườn trà trước.”

Dứt lời lại lắp bắp nói: “Đi thì có thể, đến lúc đó cũng đừng nói là tiểu nhân mang ngài đi.”

Hôm nay là mười bảy tháng tám, nên tới ngày cây trà nở hoa, Dương Nhất Bạch đến cửa vườn trà Phương gia, không thấy nông dân bận bận rộn rộn trồng chè tới lui, lại nhìn thấy đại hán ra ra vào vào khiêng cây trúc viên mộc.

Phương Phúc muốn cản Dương Nhất Bạch, chưa từng nghĩ Dương Nhất Bạch đi vào vườn trà nhanh như gió.

Chỉ thấy hơn mười người đang vội vàng chặt cây cây trà, người còn lại chờ ở trên bờ cát lấp đất bằng phẳng, dựng lều tranh.

Dương Nhất Bạch nhíu mày nói: “Đây là muốn làm cái gì?”

Phương Phúc bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Thiếu gia chúng ta nghe nói quý nhân đại quan trong kinh đều thích nuôi hoa lan, muốn đổi vườn trà thành vườn hoa lan.”

Dương Nhất Bạch: “Cây trà này bắt đầu chặt vào ngày nào?”

Phương Phúc: “Tính là đào suốt đêm trung thu đó, thiếu gia sợ lão phu nhân biết, nên ban đêm sai người tới chặt cây.”

Trước mắt Dương Nhất Bạch tối sầm, vội vàng nói: “Mau dẫn ta đi xem cây trà vương kia của Phương gia các ngươi.”

Phương Phúc cuống quít dẫn Dương Nhất Bạch đến phía đông vườn trà: “Phía đông thuộc hướng mộc, nên đặt trà vương tại đây.”

Hai người tới trước mặt vừa thấy, nhưng đã chậm, cây trà cành lá bị chặt hơn phân nửa, hai người ôm hết mấy cành cây khô trên thân cây thưa thớt lưu trữ, đồi hoa tàn rơi đầy đất dưới tàng cây.

Dương Nhất Bạch cuống quít nói: “Để cho bọn họ đừng động vào trà vương, chúng ta mau đi Phương phủ.”

Phương lão thái thái nhắm mắt nằm ở trên giường trong thất cẩm, màn sa buông xuống, nhìn không rõ mặt.

Bọn hạ nhân đứng ở ngoài cửa không dám đi vào, Dương Nhất Bạch ngại bọn họ vướng bận, cho toàn bộ ra ngoài, để Hắc Đản canh giữ ở cửa, Thanh Lam hiện ra cơ thể tiến vào theo.

Dương Nhất Bạch đẩy màn lụa ra, nhấc chăn gấm dày nặng trên người Phương lão thái thái lên, thấy bà hạo phát hạc nhan như ngủ say, khuôn mặt trầm tĩnh lại có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời. Lại nhìn một cánh tay của Phương lão thái thái đã không còn hình người nữa, biến thành cành khô thô tráng, trên mấy cành cây nhỏ mảnh thưa thớt, treo vài cái lá vàng.

“A! Yêu quái!” Thanh Lam kêu sợ hãi một tiếng trốn đến sau lưng Dương Nhất Bạch.

Dương Nhất Bạch hung hăng trừng hắn một cái: “Nói cứ như ngươi không phải là yêu quái vậy.”

Thanh Lam hậm hực mà từ phía sau hắn đi ra, tò mò dò đầu nói: “Còn có thể cứu chữa sao?”

Dương Nhất Bạch lắc đầu: “Trà vương bị chém đứt mấy cành cây khô, lẽ ra cũng không đến mức tổn thương đến gốc, nhưng nhìn tình hình lại nghiêm trọng đến tận đây, ta sợ là không cứu được.” Lại hơi suy tư, lẩm bẩm nói: “Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có đường sống.”

Tìm kiếm trong búi tóc tuyết trắng trên đỉnh đầu của Phương lão thái thái một trận, quả nhiên tìm được một sợi tóc đen, Dương Nhất Bạch thật cẩn thận nhổ xuống, giấu ở bên người, xoay người cười hì hì nhìn Thanh Lam nói: “Phía dưới, phải dựa vào ngươi, Thanh Lam.”

Thanh Lam cảnh giác nói: “Ta cũng chỉ là hồ yêu đạo hạnh mới một trăm năm, ta có thể làm gì?”

Dương Nhất Bạch không có ý tốt duỗi tay đến trước mặt Thanh Lam: “Mượn nội đan Hồ tộc của ngươi dùng một chút.”

Thanh Lam lui một bước nói: “Nếu ta không cho mượn thì sao?”

Dương Nhất Bạch đánh cái hô lên, Hắc Đản canh giữ ở cửa đứng lên, đánh cái ngáp, dựng thẳng đuôi dài lên đi từng bước một đến gần.

Thanh Lam vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng, ta cho mượn là được, dù sao ta cũng không phải là có một viên.” Từ trong miệng thốt ra một viên hạt châu lửa đỏ giao cho Dương Nhất Bạch.

Trong lòng Dương Nhất Bạch vừa động, một viên nội đan của hồ yêu trăm năm đã là rất không dễ dàng, Thanh Lam lại không phải là có một viên, sau khi thấy hắn phun ra nội đan vẫn chưa biến trở về hình thú, xem ra lời này không giả.

Hắn giấu nội đan vào trong búi tóc của Phương lão thái thái: “Chờ sau khi Phương gia hạ táng, ngươi lại đi lấy.”

Thanh Lam bất mãn nói: “Ta đây không phải còn phải đi làm mồ cho bà ta trước?”

Dương Nhất Bạch trừng hắn một cái nói: “Ta thấy ngươi sống một trăm năm này cũng không thiếu viếng mồ mả cho người ta.” Lại bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ta nói ngươi kẻ hèn một trăm năm là có thể tu luyện thành hình người, chắc là mỗi ngày tự khóc cho người chết, làm việc thiện tích đức.”

Thanh Lam vừa muốn tức giận đến nhảy dựng lên, Dương Nhất Bạch đè hắn lại nói: “Mau nhìn.”

Quả nhiên cánh tay của Phương lão thái thái lộ ở bên ngoài dần khôi phục hình người.

Dương Nhất Bạch mở cửa tiếp đón mọi người Phương gia tiến vào, một nhà già trẻ thấy yêu quái quả thật bị loại trừ, ngàn ân vạn tạ lấy tạ lễ đưa Dương Nhất Bạch ra phủ.

Dương Nhất Bạch không vội đi về nhà, dẫn Thanh Lam và Hắc Đản đi trên đường vài vòng, Phương gia cho chút bạc làm tạ lễ, Dương Nhất Bạch mua cho Thanh Lam điểm tâm, mua cho Hắc Đản chân heo, mua cho mình miếng bánh nướng nhân thịt, một người một miêu một hồ ngồi xổm ở tường thành ăn no bụng.

Sắc trời gần tối.

“Về nhà?” Thanh Lam vuốt bụng hỏi.

Dương Nhất Bạch lắc đầu: “Không vội, chúng ta đi vườn trà Phương gia một chút.”

A? Hắc Đản nhảy lên đầu vai Dương Nhất Bạch, Dương Nhất Bạch thiếu chút nữa ngã sấp mặt về phía trước.

“Đi gặp trà vương.” Dương Nhất Bạch vỗ đầu Hắc Đản.

Vườn trà Phương gia vào đêm hơi có chút âm trầm, vì ban ngày Dương Nhất Bạch phân phó không được động vào vườn trà, đại hán ở đây chặt cây trà và dựng lều tranh rời đi không còn một mảnh, trong vườn một người cũng không có.

Cửa vườn đóng chặt, đến trèo tường đi vào, một miêu một hồ mắng một chút trèo qua đầu tường, đắc ý dào dạt nhìn Dương Nhất Bạch gian nan mà lật người lại đây.

Dương Nhất Bạch một chân dẫm vào khoảng không, lại thiếu chút nữa ngã sấp, còn thuận đường trẹo chân.

Tới dưới tàng cây trà vương phía đông, Dương Nhất Bạch từ trong lòng lấy ra ba nén hương đốt, thầm nghĩ: “Mời hiện thân.”

Quả nhiên trong khói nhẹ hiện ra một bóng dáng thướt tha.

“Phương phu nhân.” Dương Nhất Bạch gọi.

Bóng dáng kia cười một tiếng: “Cảm ơn ngươi ban ngày hộ thân thể cho ta, lão thân ở chỗ này nói lời cảm tạ với ngươi.”

Dương Nhất Bạch xua tay: “Ta tới là muốn hỏi, ngươi vẫn chưa tổn thương đến gốc, sao ngay cả hình người đều không duy trì được?”

Trà vương nói: “Việc này nói ra thì rất dài, bắt đầu từ ba năm trước đây, cây trà lớn nhỏ trong vường này của ta giảm sản lượng lớn, ta tự thân cũng không thể giống như năm xưa mọc ra cành lá.”

Dương Nhất Bạch: “Số tuổi thọ của cây trà trưởng thành ngàn năm cũng có, ngươi chỉ mới hơn trăm năm, sao lại suy bại đến tận đây.”

Trà vương lắc đầu nói: “Lão thân cũng nói không rõ đến tột cùng là chuyện như thế nào, chỉ cảm thấy ba bốn năm sinh khí trên mảnh đất này như là bị hút khô hầu như không còn, số tuổi của ta cũng gần thọ, đạo hạnh trăm năm hủy trong một sớm, nhưng đến chết cũng không biết là nguyên nhân gì, haiz.”

Dương Nhất Bạch gật đầu bừng tỉnh đại ngộ nói: “Khó trách ta mua được trà Vụ Sơn giả.”

Trà vương áy náy nói: “Vận số Phương gia cũng cạn, con cháu lại lấy hàng kém thay hàng tốt, lão thân quản giáo không nghiêm, thật sự là thẹn với Hoành Viễn.”

Dương Nhất Bạch gật đầu, lại nói: “Ta đã lấy mầm diệp thân chính của ngươi, đêm nay sẽ trở về gieo, ngươi không cần lo lắng hồn phách đều tán, trăm năm sau tự nhiên sẽ đoàn tụ nguyên thần.”

Trà vương vội vàng nói lời cảm ơn, hương châm sắp hết, trước khi bóng dáng của trà vương lờ mờ biến mất nhẹ giọng cười nói: “Tuy ngươi không thể mắt thường nhìn thấy lão thân, nhưng lão thân vẫn nhận được ngươi, cảm ơn, lão bằng hữu.”

Dương Nhất Bạch cả kinh, hương kia cũng đã tắt hầu như không còn.

Dương Nhất Bạch về đến nhà, lấy ra tóc đen nhổ xuống từ trong búi tóc của Phương lão thái thái, vật đó đã biến thành hai mầm diệp xanh biếc, hắn ở trong viện đào cái hố gieo, rót một gáo nước, ngồi xổm một bên xuất thần.

Hắc Đản đánh cái ngáp đi tới, mới vừa nhấc chân muốn đi tiểu, Dương Nhất Bạch sợ tới mức cuống quít nắm bàn chân nó nói: “Tổ tông, đại ca, thân cha, đây tốt xấu gì cũng là đạo hạnh trăm năm, thủ hạ lưu tình.”

Hắc Đản đành phải hậm hực mà vòng đến cây hòe.

Thanh Lam đến ngồi xổm xuống xuất thần, hỏi: “Trăm năm sau trà vương thật sự có thể lại tụ nguyên thần?”

Dương Nhất Bạch nhìn chằm chằm hắn dữ tợn mà cười nói: “Ta cũng không thể xác định, nhưng, nếu ngươi nguyện ý lấy ra một viên nội đan cho nó chôn ở cùng nhau, thì có thể bảo đảm không sao.”

Thanh Lam chửi ầm lên: “Ngươi tưởng bở!”

Ba ngày sau, trong thành truyền đến tin tức, lão thái thái Phương gia bệnh nặng quy thiên, chôn ở phần mộ tổ tiên ngoài thành Phương gia, ban đêm Thanh Lam đi lấy nội đan trở về, thấy mầm diệp cây lá trà trong vườn kia đã lớn lên cao bằng Hắc Đản như vậy.

“Mầm cây trà dài nhanh như vậy! Ngươi là làm Hắc ca tiểu qua?” Thanh Lam cả kinh nói.

“Nước tiểu của Hắc Đản có ích lợi gì, trên đời này, chỉ có nước tiểu của rồng là có chút hóa vạn vật.” Dương Nhất Bạch ngồi ở hành lang uống rượu nói.

Hắc Đản không phục, yên lặng đi vào trong viện.

“Ngươi gặp qua rồng sao?” Thanh Lam lại hỏi.

“Tất nhiên là gặp qua, ta còn cưỡi mấy dặm đấy.” Dương Nhất Bạch thổi phồng nói.

“Ta không tin.” Thanh Lam không cho là đúng.

Dương Nhất Bạch cười ha ha.

“Hôm nào bắt một con cho ngươi chơi.”

Thanh quần ngọc diện sơ tương thức, cửu nguyệt trà hoa mãn lộ khai.