Người Bắt Yêu

Chương 4: Hắc Long



Editor: Cò Lười – Diễn đàn

Đầu xuân xui xẻo, đại hạn tháng ba, đồng ruộng khu Triều Dương không có thu hoạch.

Lão gia tri huyện tự mình chuẩn bị tốt trái cây tam sinh, nha dịch mệnh phủ nâng cống phẩm, mênh mông cuồn cuộn đến miếu Long Vương Tây Sơn ngoài cửa thành tế bái Long Vương, ba ngày sau quả nhiên trời giáng mưa rào, trong lúc nhất thời mưa to nước lũ hợp thời cam nhuận, phổ cứu chúng sinh.

Mưa rơi cả bảy ngày, mực nước Hộ Thành Hà trướng đến còn cao hơn đê, Nhật Nguyệt Hồ ngoài thành đã sớm tràn lan chảy ngược, khiến nhà dân chúng ngoài thành ở đất trũng ngập đến rối tinh rối mù.

Lão gia tri huyện đành phải chuẩn bị đủ trái cây tam sinh, nha môn nâng đồ, khua chiêng gõ trống đến miếu Long Vương quỳ xuống, thắp hương dập đầu, khẩn cầu mưa nhanh ngừng lại.

Trong nhà Dương Nhất Bạch cũng gặp nạn lụt, một người một hồ một miêu sáu con gà, đều bị vây ở trên thềm đá hành lang, trăm mối lo mà chờ mưa tạnh, lu gạo trong nhà sắp ăn hết, đất hậu viên trồng rau loại cải thìa tiểu cây cải dầu đã sớm bị ngập đến cũng thấy không một cây.

Dương Nhất Bạch vô cùng phiền muộn, tính toán gạo và mì còn có thể ăn ba ngày, nhưng quá ba ngày nước không rút, hắn ăn không được cơm không quan trọng, sợ là Hắc Đản muốn hắn ăn trước luôn, tổ tông này có đến bảy tám ngày không được ăn tiên cá, lúc này ở hành lang không kiên nhẫn mà dạo bước, ánh mắt xanh mượt quay tròn, người nhìn mà hoảng hốt.

Thanh Lam bụng đói kêu vang ngồi xổm dưới mái hiên, trong lòng tính toán nếu ăn hết tồn lương và sáu con gà, còn có thể dùng trên bàn thờ nhà chính tam nương cục bột niết thân thể lấy hỏa nướng lót dạ.

Một người một hồ một miêu đều mang tâm sự, giữa không trung đột nhiên đánh một tiếng lôi, bầu trời dày đặc mây đen dần tan đi, mưa cũng càng thấy nhỏ, tới buổi trưa dần ngừng lại.

Lão gia tri huyện dẫn bọn nha dịch vui mừng khua chiêng gõ trống trở về thành, Thanh Lam điểm mũi chân từ xa trông thấy, nói với Dương Nhất Bạch: “Ngươi xem, miếu Long Vương này còn rất linh nghiệm, bái một bái trời mưa, lại bái một bái mưa đã tạnh.”

Dương Nhất Bạch vội vàng nâng giá hoa trong viện bị nước trôi lên, thấy cây cây trà kia bình yên vô sự, yên lòng thuận miệng nói: “Nơi nào, phạm vi này vài trăm dặm đã sớm không có Long Vương rồi.”

Thanh Lam khó hiểu, Dương Nhất Bạch nâng ống quần đến bên cạnh giếng rửa bùn lầy trên chân, không chút để ý nói: “Long trì ngoài thành ba năm trước đây đã không có rồng rồi.”

Long trì theo như lời Dương Nhất Bạch, kỳ thật là một cái hồ lớn ba mươi vạn dặm hướng tây thành Triều Dương, gọi là Nhạn Bắc Hồ, ba năm trước đây sau một trận gió to, nước trong Nhạn Bắc Hồ một đêm từ trong veo biến thành màu đen, huyện Triêu Dương cũng chính là từ khi đó trở đi, mấy năm liên tục hạn úng mấy năm liên tục gặp tai hoạ.

“Không phải Long Vương này mưa thì ai hạ?”

“Lão gia tri huyện lấy nghi thức tế Vũ Sư tế bái Long Vương, nơi đây không có Long Thần làm mưa, tự nhiên chính là Vũ Sư.”

Thanh Lam đuổi gà vào trong viện, đột nhiên nhảy dựng lên hét: “Ngươi xem mây!”

Dương Nhất Bạch dò ra đầu nhìn về phía trước xung quanh, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Rồng! Rồng! Là rồng bay qua! Có, có, có hai con!” Thanh Lam thập phần kích động, nhảy dựng ba thước cao.

Dương Nhất Bạch khịt mũi coi thường: “Nhìn bộ dáng ngươi chưa hiểu việc đời kia.”

Thanh Lam bất mãn nói: “Kỳ lân vì tẩu thú chi trường, thiên long vì lân trùng chi trường, tiểu hồ yêu ta kẻ hèn trăm năm đạo hạnh này, có thể nhìn thấy Long Thần, đã là tạo hóa của ta rồi.”

Dương Nhất Bạch nhìn kỹ mây đùn trên trời kia, xác thật có dấu vết rồng đi quay tròn, đáng tiếc rồng bình thường không hiện hình, hắn mắt thường cũng không thể nhìn thấy.

Dương Nhất Bạch thu thập xong sân, phân phó Thanh Lam và Hắc Đản giữ nhà, lại để Hắc Đản nhìn Thanh Lam không được ăn trộm gà, một mình hắn đi Nhật Nguyệt Hồ câu cá.

Nhật Nguyệt Hồ so với Nhạn Bắc Hồ, thật sự không thể đánh đồng, nhưng trong Nhật Nguyệt Hồ có cá trích đặc sản nơi đây, cá to bằng nửa bàn tay, không có mùi tanh, bởi vậy Hắc Đản thích nhất.

Mưa to dừng lại, hồ nước rút lui, lộ ra hồ ngạn ban đầu, Dương Nhất Bạch đào mấy con giun vội vàng vung cần, chờ một lúc lâu sau cũng không thấy có một con cá cắn câu.

Dương Nhất Bạch rải một con mồi, lại đâm một con giun, vẫn không thấy có cá phản ứng. Cho đến một cái hũ rất sạch sẽ, con giun trên cần câu xuyến thành đường hồ lô, vẫn là không hề có thu hoạch.

“Mưa rơi mấy ngày, Thủy Tộc Nhật Nguyệt Hồ đều chết hết sao?” Dương Nhất Bạch nghĩ trăm lần cũng không ra, nhỏ giọng nói thầm nói.

Nhưng vào lúc này, trên mặt hồ đột nhiên sấm rền một trận, mây đen gió xoáy bốc lên ở trên không Nhật Nguyệt Hồ, hồ nước như là kịch liệt quay cuồng, bờ hồ chỉ một thoáng cuốn lên sóng to.

Dương Nhất Bạch không kinh hoảng chút nào, chỉ lùi lại ba bước định tránh đi đầu sóng.

Trong mây đen hình như có hai con một đen một trắng đang dây dưa vào nhau, ẩn ẩn có tiếng động gào rống phong lôi truyền đến, không bao lâu một bóng đen thật lớn vặn vẹo quay cuồng rơi xuống giữa hồ, nhấc lên ngàn tầng sóng lớn, đổ ập xuống đánh vào bờ biển.

Dương Nhất Bạch như bị tưới mấy trăm thùng nước ngay vào đầu, vừa tanh vừa thối, thiếu chút nữa nôn ra.

Mặt nước thoáng chốc khôi phục yên tĩnh, giữa hồ dần nổi lên từng vòng màu đỏ tươi, trong tầng mây đen một đôi mắt như đuốc nhìn chằm chằm Dương Nhất Bạch một lúc lâu, không biết vì sao nhảy dựng lên, thân chạy dài, biến mất ở giữa không trung. Ngay sau đó mây đen phía trên Nhật Nguyệt Hồ cũng tùy theo tan đi.

Dương Nhất Bạch bị hồ nước tanh hôi ghê tởm đến không nhẹ, ngồi xổm xuống nôn khan vài tiếng, bỗng nhiên phát hiện sọt cá gác ở bên chân có động tĩnh, tiến lên vừa thấy, mấy cá trích trong sọt tung tăng nhảy nhót, đại khái là theo sóng to bay lên bờ, lại trùng hợp rơi vào sọt cá.

Hắn mừng thầm, vội mang theo sọt cá chạy như bay về nhà.

Dương Nhất Bạch về đến nhà, đã sớm có Thanh Lam đổ nước trong lu nước, chờ nuôi cá.

Hắc Đản đột nhiên cảnh giác chào đón, vòng quanh sọt cá không ngừng ngửi, ngao mà kêu to vài tiếng, hồ nghi mà nhìn Dương Nhất Bạch.

“Cá không phải là câu, là lúc Nhật Nguyệt Hồ trụy long, đi theo mà rơi vào trong sọt cá.” Dương Nhất Bạch nói, nói đại khái việc chứng kiến vừa rồi.

Thanh Lam tính tình vội vàng, nhặt sọt cá lên loảng xoảng vài cái đổ cá vào lu nước, Dương Nhất Bạch nhìn đến rõ ràng, dẫn đầu lớn nhất chính là một cá chép lớn màu đen, bảy tám con cá trích nhỏ theo sát sau đó, ở trong nước tới lui tuần tra. Trên vây cá chép lớn màu đen kia thủng một lỗ, trên đuôi cá thêm miệng vết thương mới hãy còn có tơ máu.

Dương Nhất Bạch và Thanh Lam hai mặt nhìn nhau, Hắc Đản cảnh giác mà đi đến trước lu nước, đè thấp sống lưng phát ra tiếng uy hiếp tê tê.

Vừa vặn nước trên bếp, Dương Nhất Bạch cười hắc hắc, bắt lấy cá chép đen lớn, cũng treo đuôi cá ở trên nồi làm bộ muốn ném vào.

Cá kia bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: “Đừng đừng đừng! Mau dừng tay!”

Dương Nhất Bạch ném cá về lu nước, bùm một tiếng bắn lên bọt nước, cá kia nhảy dựng lên, hóa thành một làn khói nhẹ theo bọt nước rơi xuống đất, dần biến thành bộ dáng thanh niên tuấn lãng.

Cánh tay thanh niên bị thương, ống tay áo ẩn ẩn chảy ra tơ máu, tuy mặt có vẻ mỏi mệt, lại không giấu một thân khí chất sơn xuyên linh tú. Thanh Lam chợt lóe thân sợ tới mức trốn đến phía sau Dương Nhất Bạch.

Dương Nhất Bạch không chút hoang mang mà ngồi xuống, nhấc chân lên bắt chéo đánh giá thanh niên trên dưới, hỏi: “Ngươi là ai với Linh Trạch Long Vương phương bắc?”

Thanh niên cũng ngồi xuống, sang sảng cười nói: “Ánh mắt tốt, ngươi quả nhiên không phải là người phàm, khó trách hỗn cầu Bạch gia cũng kiêng kị với ngươi ba phần, không dám tùy tiện đuổi theo.”

Lại thản nhiên nói: “Ta tên là Chiêu Quang, Linh Trạch Vương là thúc phụ của ta.”

Dương Nhất Bạch vừa nghe lời này, thập phần cao hứng, duỗi tay nói: “Thúc phụ ngươi là Linh Trạch Vương, vậy ngươi cũng hẳn là Long Thần sông ngòi, như vậy, hôm nay ta cứu ngươi, ngươi đến báo đáp ta, không muốn nhiều lắm, thủy tộc thủy phủ ngươi đông đảo, mỗi ngày dâng lên ba con cá trích là được.”

Hắc Đản nhảy lên bàn cao hứng mà vẩy cái đuôi, vừa lòng mà ngao vài tiếng.

Chiêu Quang do dự mà cười mỉa nói: “Vậy ta chỉ sợ không làm được.”

Dương Nhất Bạch không cao hứng, đập bàn nói: “Kẻ hèn ba con cá nhỏ, hắc long thần gia ngươi không cho được?”

Chiêu Quang thẹn thùng nói: “Thật không dám dấu diếm, ta là bị Bạch gia xua đuổi đến đây, thúc phụ chiếm sông ngòi cũng gọi là Bạch gia, bởi vậy hiện tại ta cũng là không nơi nương tựa, không chỗ để đi.” Dứt lời hổ thẹn mà cúi đầu.

Dương Nhất Bạch nghe đến đó, đứng lên tìm chổi khắp nơi, không tìm thấy, thuận tay cầm chày cán bột.

Chiêu Quang cảm động không thôi: “Ân công, không cần bận việc, Long tộc ta không ăn thịt vật và người.”

Dương Nhất Bạch quả thật hận sắt không thành thép: “Ngươi đường đường là một Long Thần, ngay cả thủy phủ của mình đều không bảo vệ được, ăn một cái chày cán bột của ta!” Nhảy dựng lên đuổi đánh Chiêu Quang, Chiêu Quang không dám đánh trả, tránh vài cái, chật vật mà ôm đầu chạy trốn khắp nơi, ném hết mặt mũi của Long tộc.

Thanh Lam thêm can đảm cứu Chiêu Quang một phen: “Đừng đánh hắn, năm trước ngươi nói bắt con rồng cho ta chơi, nếu không để hắn ở lại…”

Dương Nhất Bạch liếc hắn một cái: “Long tiềm với đại trạch, ngươi đào cái hố là có thể nuôi Long Thần?”

Nghĩ chút lại nói: “Tư Vũ Long Thần Nhạn Bắc Hồ thành tây không biết tung tích, thủy phủ không biết bị yêu quái gì chiếm, bằng không ngươi đi nơi đó tĩnh dưỡng.”

Chiêu Quang vội thi lễ nói lời cảm ơn, trong lúc vô tình Dương Nhất Bạch nhìn thấy tay trái hắn thiếu ba ngón, hiếu kỳ nói: “Tay này của ngươi…”

Vẻ mặt của Chiêu Quang ủ dột: “Ân công đã nghe qua chuyện hơn trăm năm trước Thiên Tôn tuyên pháp, phổ độ chúng sinh?”

Dương Nhất Bạch gật đầu: “Thái Thượng Động Uyên Thần Chú Kinh từng nói, thì ra ngươi là con của hắc long thần hơn trăm năm trước ngay lúc đó.”

Cao tông đức lân nguyên niên xuân, cả nước đại hạn, lương thực không thu, Tư Thiên Giám dẫn đủ loại quan lại đại thần tế thiên cầu mưa tha thiết cầu nguyện, có Thiên Tôn thương hại chúng sinh, nhận lệnh Hạo Thiên Thượng Đế, ngồi Thanh Loan đạp tường vân tới tuyên dương Thiên Long Vương với chúng dân, phân phó Long Vương ngũ phương dẫn tám trăm Long Thần lấy phổ hàng cam lộ cứu chúng sinh.

Không ngờ Bạch Long Thần phương tây và Hắc Long Thần phương bắc tổn hại ngọc chỉ lùi mưa xuống, xúc phạm luật trời, gây nên lê dân địa giới Tây Bắc gặp nạn bá tánh chịu khổ, uổng mạng vô số kể.

Hạo Thiên Đế giận dữ, lệnh Đông Nhạc đế quân chém giết Hắc Bạch Long Thần, lấy kỳ khiển trách, cũng tội con cháu hai tộc long, có các hình phạt.

Chiêu Quang không để bụng nói: “Ta và nhi tử Bạch gia lúc ấy tuổi còn nhỏ, đều bị chém ngón tay, hai nhà từ đây kết thù; Hắc Bạch Long Thần từ sau ngũ phương Long Thần phong vương, cũng không có trở lại.”

“Thúc phụ kế thừa danh Hắc Long Thần làm Linh Trạch Vương, hắn nể tình ta đáng thương, để ta ở Tây Xuyên Hà tĩnh dưỡng, làm địa phương Tư Vũ Long Thần, chưa từng nhớ Bạch gia kia heo bà long nhận định năm đó việc tội ở hắc long gia ta, ỷ vào lớn tuổi hơn ta, pháp lực cao hơn, xua đuổi ta ra Tây Xuyên Hà…”

Dương Nhất Bạch chặn ngang hắn, liếc mắt nói: “Nhìn hình dáng ngươi không tiền đồ, này ngươi không thể tìm thúc phụ ngươi ra mặt làm chủ đoạt thủy phủ lại?”

Chiêu Quang nắm tay đứng lên, đỏ mặt nói: “Việc nhỏ này, há có thể lại đi phiền thúc phụ!”

Dương Nhất Bạch hất hắn một chậu nước lạnh: “Hiện tại ngươi không chỉ là không nhà để về, ngươi còn không đánh lại cái heo bà long Bạch gia kia.”

Vể mặt của Chiêu Quang tối sầm lại, chán nản ngồi xuống.

Dương Nhất Bạch an ủi hắn vài câu, lại nói: “Nếu Bạch long thần tạm thời không dám lại đến huyện Triều Dương gây chuyện, ngươi hãy an tâm ở Nhạn Bắc Hồ tĩnh dưỡng, nơi này sơn xuyên linh tú, thấp kém cũng không thể so với Tây Xuyên sư phụ ngươi an bài.”

Chiêu Quang gật mạnh đầu nói đúng, một bộ dáng tên ngốc to con thành thật chất phác.

Ngày thứ hai Dương Nhất Bạch đưa Chiêu Quang đi Nhạn Bắc Hồ, bắt yêu quái chiếm cứ Nhạn Bắc Hồ, thì ra chỉ là một cá quả, nơi Tư Vũ Long Thần tiền nhiệm đi nó cũng không cảm kích chút nào.

Nhạn Bắc Hồ lại làm long trì, nhất thời linh hoạt.

Dương Nhất Bạch đề ra cá quả tinh trở về, chiên rán chưng nấu làm xong một bữa, cả nhà trên dưới người mang miêu ăn cái cảm thấy mỹ mãn.

Ăn xong, Dương Nhất Bạch và Thanh Lam ở hành lang uống rượu.

“Ngươi nói, Hắc Bạch Long Thần rốt cuộc là vì sao mới có thể đến trễ hành vũ?” Thanh Lam hiếu kỳ nói.

Dương Nhất Bạch hạ mí mắt: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây.”

Trầm ngâm một lát, cười nói: “Huyền Trang pháp sư cũng là Cao Tông Đức Lân nguyên niên tọa hóa, thật là khéo.”