Người Bắt Yêu

Chương 5: Thái Tuế



Editor: Cò Lười

Tháng năm, hoa lựu nở một mảng đỏ rực.

Mà có dị tượng, trời sinh tai hoạ.

Sơ chín, phía khu thợ rèn ở thành đông xảy ra một hiện tượng lạ, Vương Thiết Tượng đang muốn đang đồ rèn đi làm nguội thì bỗng nhiên nhìn thấy trong viện có một khối bùn đất nhô cao trên mặt đất, phía dưới hình như có thứ gì. Lá gan Vương Thiết Tượng lớn, cầm vũ khí lên quật ngay tại chỗ tạo thành một cái hố to, chỉ thấy phía dưới bùn đất có một đồ vật màu đỏ sẫm, to như cái ky sờ vô cùng mềm mại, ấn xuống cũng có thể bắn lên, giống như đồ vật gì đó vẫn còn sống. Vương Thiết Tượng có thêm can đảm dùng miếng sắt cắt ra, bề mặt chảy ra một thứ màu đỏ tanh nồng như máu. Vợ Vương Thiết Tượng nhìn thấy, vui mừng, cầm lấy chỗ bị cắt đó mang vào nhà bếp để hầm, đồ ăn đó mang vào trong nhà được vợ Vương Thiết Tượng lấy ăn nhiều nhất, thứ này không có vị thịt cũng không có mùi vị lạ gì, mỗi ngày vợ Vương Thiết Tượng cắt một miếng làm đồ ăn cho người trong nhà, nên ăn đồ ăn tốn rất ít tiền.

Chỉ có một người không có ăn đến đồ này, đó là mẹ của Vương gia hơn 80 tuổi đang ốm đau nằm trên giường, ngày thường vợ Vương Thiết Tượng rất đanh đá, có chuyện tốt như vậy đương nhiên gạt không cho bà biết, ai cũng biết trong nhà có con nhỏ chơi đùa bên ngoài nói ra, trong một đêm cả toàn thành đều biết, có chuyện tốt đến Vương gia xem náo nhiệt, khiến cho tiểu viện nhỏ của Vương Thiết Tượng chật như nêm cối.

Thời gian buổi trưa, Dương Nhất Bạch đi câu cá ngoài thành trở về, mới vừa chưng cá cho Hắc Đản thì ngoài cửa tiểu viện có mấy người đang gào thét, trong đó có một người thăm dò nói: “Dương Nhất Bạch, trong khu thành thợ rèn có yêu vật, ngươi không nhìn ra sao?”

Là lão Lý hàng xóm ở đầu thôn đông, là một người nông dân chơi bời lêu lổng.

Dương Nhất Bạch không phải người già nhiều chuyện, nhưng cũng rất thích xem náo nhiệt, sau khi nấu xong mâm cá cho Hắc Đản, liền hỏi nó nói: “Đi xem?”

Hắc Đản ngao mà kêu to một tiếng, từ trên bàn linh hoạt mà nhảy xuống, đi theo bên chân Dương Nhất Bạch đi ra ngoài.

Nói đến cũng kỳ lạ, ngày thường Thanh Lam đến một tấc không rời một hai phải đòi đi theo hôm nay lại thành thành thật thật ngồi xuất thần ở hành lang, Dương Nhất Bạch thuận miệng hỏi một tiếng, thấy hắn lắc đầu nói không đi, cũng không có hỏi nhiều, một người một mèo đi thẳng đến thành đông.

Khu thợ rèn là nơi tập hợp đầy đủ tất cả thợ rèn trong thành, chưa đến lúc thu hoạch thường có người giăng lưới bắt chim, gần đây Vượng Thiết Tượng làm việc này nhưng lại náo nhiệt vô cùng.

Dương Nhất Bạch đi đến khu thợ rèn, mọi người thấy hắn tới, tất cả đều nhường lại và nói chuyện, bày ra dáng vẻ xem kịch.

Có hàng xóm khuyên Vương Thiết Tượng, đồ vật ấy lai lịch không rõ, không biết phúc họa hay là ăn ngon hay không; lại có người nói tin vịt đây là trời ban điềm lành, đồ vật của trời, nếu cả nhà Vương Thiết Tượng ăn mà không bị làm sao thì đây thật sự là bảo bối ông trời ban cho. Nhất thời mọi người xôn xao, ai cũng nói nhưng mà, lúc này thấy Dương Nhất Bạch cũng tới xem náo nhiệt, đương nhiên mọi người cũng cảm thấy tò mò nhưng cũng vô cùng hưng phấn.

Ở bên ngoài Dương Nhất Bạch vẫn có chút thanh danh.

Đi đến trước cửa tiểu viện của Vương gia, Hắc Đản giành trước vài bước đi phía trước Dương Nhất Bạch, bắt đầu ngửi vài cái, do dự đi đi lại lại, Dương Nhất Bạch cũng không để ý, lập tức đi vào Vương gia, Hắc Đản theo ngay sau đó.

Một người một mèo thoát khỏi nhóm người vây xem đi vào trong viện, đi đến phía trước thì thấy cửa hàng Vương Thiết Tượng đang buôn bán, kê một cái ghế dài ngồi ở giữa sân, cung phụng đồ vật kia ở trên bàn: “Sờ một chút một văn tiền, cắt một miếng hai mươi văn.”

Thật sự có người lấy một văn tiền từ trong tay áo ra ném cho Vương Thiết Tượng, duỗi tay muốn đi sờ.

Dương Nhất Bạch xem rõ ràng, cười lạnh một tiếng. Người nọ quay đầu nhìn lại là hắn, sợ tới mức vội lùi tay về.

Làm nghề nguội lão thì lá gan to hơn so với người bình thường, Vương Thiết Tượng cũng cũng không tin cái gì mà thần thần quỷ quỷ, thấy Dương Nhất Bạch đi đến, trong lòng không vui, đứng lên nói: “Nha, tiểu tử ngươi, dám giả thần giả quỷ ở phía trên đầu ta.”

Dương Nhất Bạch cười ha ha, khom người chắp tay, một câu hai ý nghĩa nói: “Không thể trêu vào, không thể trêu vào!”

Vương Thiết Tượng đắc ý nói: “Biết không thể trêu vào vẫn là người thông minh.”

Dương Nhất Bạch chỉ vào đồ vật trên bàn kia, lắc đầu: “Ta nói chính là thứ này, ngươi không thể trêu vào.” Lại nghiêm mặt nói: “Ta cũng không thể trêu vào.”

Vương Thiết Tượng biến sắc, mặt đỏ lên như gan heo: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, tại sao lão tử không thể trêu vào thứ này?”

Dương Nhất Bạch: “Vật ấy là một giáp tử hiện thế một lần, khó trách các ngươi ai cũng không nhận biết, chư vị đều nghe nói qua Thái Tuế đi? Đây là Thái Tuế.”

Dứt lời lại nói: “Đây chính là tai tinh hiện thế, đại hung hiện ra.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt kinh hoảng, vừa rồi người cho một văn tiền muốn sờ cả khuôn mặt giống như màu đất, sợ tới mức tay chân run run. Có câu nói, không được động thổ trên đầu thái tuế, mỗi người ngoài miệng nói được trôi chảy nhưng chưa ai thấy được hình dạng của Thái Tuế như thế nào. Lời Dương Nhất Bạch vừa nói ra khiến cho mọi người ở đây đều vô cùng sợ hãi, ai đều không nghĩ vận số năm nay không may mắn phạm Thái Tuế, cũng mặc kệ thật giả, tốp năm tốp ba tìm cớ chuồn mất, chỉ chốc lát mọi người đã đi hết.

Vương Thiết Tượng tức giận nhảy dựng lên muốn đánh Dương Nhất Bạch, Hắc Đản ngao một tiếng bảo vệ trước người Dương Nhất Bạch, Vương Thiết Tượng thấy hàm răng nhọn của Hắc Đản, trắng như tuyết lạnh, không dám tùy tiện tiến lên động thủ.

Dương Nhất Bạch quay đầu rời đi, đi đến cửa viện rồi quay đầu lại đồng tình nói: “Khuyên ngươi một câu, dọn dẹp một chút, có thể chuẩn bị quan tài cho người trong nhà.”

Ban đêm Dương Nhất Bạch đang ngủ ngon lành ở nhà, bên ngoài viện có người đập cửa loảng xoảng, giống như quỷ khóc sói gào.

Hắn đành phải đi mở cửa, háo ra là Vương Thiết Tượng.

Dương Nhất Bạch ngáp: “Chuyện gì?”

Vương Thiết Tượng bùm một tiếng quỳ xuống, đầu tiên là hai bàn tay tát liên tiếp lên mặt mình, tiếp theo là tiếng khóc lớn, hoá ra lời Dương Nhất Bạch nói ứng nghiệm, ban đêm vợ nhà Vương Thiết Tượng chết không rõ nguyên nhân, nhưng sau khi chết lại biến thành dáng vẻ của Thái Tuế, hình dạng thê thảm không thể diễn tả.

“Cầu tiên sư cứu ta!” Vương Thiết Tượng dập đầu liên tục.

Dương Nhất Bạch thở dài nói: “Ta đã nói ta cũng không thể trêu vào, ngươi tìm ta lại có tác dụng gì.”

Vương Thiết Tượng nói: “Ngươi là người bắt yêu nổi danh gần xa, tại sao lại không có cách nào?”

Dương Nhất Bạch lắc đầu: “Thái Tuế vì giáp thần, chúng sát chi chủ, chính là thần cố thủ chi thiên, đây cũng là người mà ta không thể ứng phó được.”

Vương Thiết Tượng lại dập đầu một lần nữa, trán đã bong da, máu chảy xuống. Dương Nhất Bạch vô cùng ghét bỏ, đành phải đồng ý đi đến nhà Vương Thiết Tượng xem có cách nào giúp thoát khỏi kiếp này không.

Thanh Lam không biết đi nơi nào, cũng không ở trong nhà, Dương Nhất Bạch mang theo Hắc Đản đi theo, lại đi đến nhà Vương Thiết Tượng.

Tới Vương gia rồi, đầu tiên Dương Nhất Bạch xem xác chết của vợ Vương Thiết Tượng, quả nhiên tất cả cơ thể đều đã biến thành dáng vẻ của Thái Tuế, nghiễm nhiên là một miếng thịt, trên dưới trong lòng Vương gia sợ hãi không dám lên tiếng, tránh ở trong phòng nhỏ giọng khóc thút thít.

Lúc này giữa không trung một trận sấm rền cuồn cuộn, đột nhiên tia chớp xẹt qua trời cao, Vương Thiết Tượng sợ tới mực quỳ xuống dập đầu như giã tỏi. Tiếp theo ngoài phòng vang lên tiếng bùm bùm, Dương Nhất Bạch đi ra ngoài vừa thấy, thế nhưng bầu trời mưa đá to như quả trứng gà.

Dương Nhất Bạch như suy nghĩ gì đó, hỏi Vương Thiết Tượng: “Ngày thường có phải vợ ngươi không đối xử tốt với mẹ của ngươi?”

Khuôn mặt Vương Thiết Tượng hổ thẹn: “Có chuyện như vậy, sao tiên sư biết?”

Dương Nhất Bạch chỉ vào mưa đá lăn đầy trên đất ở bên ngoài phòng: "Vị thần đứng đầu 60 vị chính thần là lôi Thái Tuế, tên huý gọi là Ân Thiên Quân, ngươi có biết vị Ân Thiên Quân là người nào?”

Vương Thiết Tượng lắc đầu.

Dương Nhất Bạch nói: “Ân Thiên Quân vốn là hoàng tử của Thiên Chu, trong lúc hắn đi theo tiên nhân tu luyện, nhân phụ thân tin vào lời gièm pha hại chết mẫu thân hắn, hắn giận quá quay lại Triều Ca giết cha, sau bị Chu Công dùng Trảm Tiên Kiếm chém giết, thân thể vỡ thành ngàn mảnh rơi xuống nhân gian, Thiên Tôn niệm hắn trung hiếu nhân nghĩa, phong làm lôi Thái Tuế, thống lĩnh 60 vị chính thần, chưởng quản hoạ phúc của nhân gian, trừ tà trừ mị, thưởng thiện phạt ác. Lúc lôi Thái Tuế đi ra ngoài, sẽ có lôi điện đi theo, trời giáng mưa đá.”

Vương Thiết Tượng nghe được mồ hôi lạnh ứa ra.

Dương Nhất Bạch vui sướng khi người gặp họa nói: “Nói cách khác, năm nay là năm Thái Tuế, đúng là lôi Thái Tuế Ân Thiên Quân, mà vị Ân Thiên Quân, vừa lúc là một vị hiếu tử.”

“Mà Vương Thiết Tượng ngươi và vợ ngươi không khéo, đều không phải hiếu tử. Hơn nữa cả nhà ngươi lại ăn mảnh thể của Ân Thiên Quân ở nhân gian.” Dương Nhất Bạch nói, “Nhìn tư thế này chỉ sợ một lát nữa Ân Thiên Quân sẽ đến.”

Mẹ Vương Thiết Tượng ở trong phòng nghe thấy, che mặt khóc lớn lăn xuống mép giường, Vương Thiết Tượng không rảnh lo trên trán chảy máu, chạy vọt vào nâng mẹ dậy, hai mẹ con ôm đầu khóc rống.

Khóc một trận, Vương Thiết Tượng chạy ra cầu xin Dương Nhất Bạch: “Ngàn sai vạn sai đều là hai vợ chồng ta sai, mẹ ta không có ăn thịt của Thái Tuế, con của ta còn nhỏ, cũng không biết tốt xấu nặng nhẹ, tiên sư có thể cầu xin thay hay không, chỉ một mình ta chết có được không.”

Dương Nhất Bạch thấy mẹ hắn khóc vô cùng thê thảm, đành phải đồng ý thử một lần, bảo hắn châm hết tất cả hương nến trong nhà lên, lại sắp xếp một bàn thờ cống phẩm, mang lên cung phụng miếng thịt này của Thái Tuế, phân phó Vương Thiết Tượng mang theo cả nhà vào trong buồng trốn dưới gầm giường không được đi ra.

Chuẩn bị xong, Dương Nhất Bạch gọi Hắc Đản vào trước mặt, ngồi xổm xuống nói: “Hắc Đản, thay ta mở mắt.”

Hắc Đản ô ô khẽ gọi, vòng quanh Dương Nhất Bạch rồi đi một vòng, Dương Nhất Bạch vỗ vỗ đầu an ủi nó nói: “Không có chuyện gì, một lát nữa dùng công phu của ngươi thủ cho ta là được.”

Hắc Đản suy nghĩ một lát, đến trước mặt Dương Nhất Bạch, lè lưỡi ra liếm vào hai đôi mắt của Dương Nhất Bạch, Dương Nhất Bạch chỉ cảm thấy một trận đau nhức, nhịn không được la lên một tiếng.

Lúc này ngoài phòng một đạo điện quang xẹt qua, Dương Nhất Bạch ngây người, một bóng người đi vào cửa.

Nhưng thấy người nọ mày kiếm nhập tấn, tướng mạo anh tuấn, người mặc hồng y kim giáp, eo đeo chuỗi ngọc, tay cầm lạc hồn linh và Thái Cực Đồ, đúng là người năm nay Thiên Tuế Ân Thiên Quân.

Ân Thiên Quân đánh giá Dương Nhất Bạch từ trên xuống dưới, cũng không kinh ngạc: “Cơ thể ngươi có sát khi bảo quang, còn có thể thấy ta, ngươi không phải phàm nhân, vì sao lại ở đây?”

Dương Nhất Bạch cung cung kính kính nói tất cả ngọn nguồn mọi chuyện ra, thỉnh cầu Ân Thiên Quân tha cho cái mạng chó của Vương Thiết Tượng.

Ân Thiên Quân nói: “Ta chưởng quản phúc họa, thưởng thiện phạt ác, đôi vợ chồng này bất nhân bất hiếu, khắt khe mẹ, vốn nên phạt, không thể tha con đường sống.”

Dương Nhất Bạch nói: “Nếu Thiên Quân không tha cái mạng chó của hắn, hắn vừa chết, vị mẹ già ốm yếu trên 80 tuổi kia của hắn không có ai chăm sóc, sao Thiên Quân không cho một cơ hội, để hắn có thể tẫn hiếu trước giường bệnh, cũng là khuyên thế nhân cải tà quy chính là một chuyện tốt.”

Ân Thiên Quân hơi suy tư: “Lời ngươi nói cũng có chút đạo lý, cũng được tha cho cái mạng chó của hắn, lại giảm mười năm tuổi thọ của hắn, đối đãi tốt với mẹ của hắn đó chính là hình phạt của thiên quy.”

Dương Nhất Bạch vui mừng, vội thi lễ nói lời cảm tạ.

Ân Thiên Quân thu hồi bàn thờ cúng phụng thực thể, đánh giá Dương Nhất Bạch từ trên xuống dưới một lần, đột nhiên cười nói: “Ta nhìn ra nguyên thần của ngươi, hoá ra là hậu nhân của thiên sư.”

Trước khi đi giọng điệu mang thâm ý nói: “Nơi đây rất nhiều tà mị, cực không tầm thường, tuy không vì sao hậu nhân của thiên sư lại ẩn cư ở chỗ này, nhưng năm đó ta và thiên sư có ly rượu giai tình, xin khuyên ngươi một câu, mọi việc cẩn thận.”

Dứt lời hóa thành một đạo điện quang mà đi, gió sét mưa đá cũng dần dần thu nhỏ lại, cho đến khi dừng lại.

Dương Nhất Bạch đợi một lát, lại thấy dị thường, gọi mấy người lớn nhỏ Vương gia chưa ổn định tinh thần ra, Vương Thiết Tượng cảm động rơi nước mắt hận không thể lấy thân báo đáp, lại bảo Dương Nhất Bạch đến làm đao khắc kim hoa, chỉ cần dùng đến, Vương Thiết

Tượng hắn không lấy một xu.

Dương Nhất Bạch không kiên nhẫn nói: “Ta không giết heo, hai không thêu hoa, muốn cái đó làm gì. Đi về.”

Ra đến cửa Vương gia, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, Dương Nhất Bạch cười nói: “Tại sao trời càng ngày càng đen.” Trước mắt hắn tối đen không nhìn thấy cái gì, chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ nhàng, long trời lở đất nằm trên lưng Hắc Đản.

“Tổ tông! Ngươi đi chậm một chút, đầu của ta vẫn còn trên mặt đất!”

“Hắc Đản! Dừng lại! Ống tay áo của ta mắc vào nhánh cây rồi!”

“Dừng lại! Để ta xuống dưới! Ta muốn nôn!”

“Nôn……”

Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện xưa bà nội kể trước khi đi ngủ, Thái Tuế thăm mẹ. Weibo ID Hoắc Tu Đại vương, đồng bộ đổi mới sở hữu truyện cười, bát quái, chê cười, chuyện xưa