Người Bắt Yêu

Chương 6: Núi của báo



Tác giả: Thịnh Lam

Editor: Cò Lười

Đầu tháng 6, là mùa trồng ngũ cốc.

Đỗ Quyên liên tục kêu như thúc giục, ban đêm Thanh Lam bị đánh thức mấy lần, hận không thể lấy một cây cung để bắn rơi con chim từ trên cây xuống phía sau cửa sổ, lột sạch lông nướng ăn.

Dương Nhất Bạch cảnh cáo hắn: “Đừng có suy nghĩ không đứng đắn đó, chọc giận Sơn Thần ta cũng không cứu ngươi đâu,”

Thanh Lam khinh thường nói: “Cũng chỉ là một con chim, ta được sinh ra trong lăng mộ Hiên Viên, trước khi biến thành hình dạng con người không chỉ ăn mấy trăm con chim mà còn hơn một ngàn, cũng không có thấy Sơn Thần nào giáng tội ta.”

Dương Nhất Bạch sửng sốt: “Ngươi được sinh ra ở lăng mộ Hiên Viên? Thảo nào trăm năm đã biến hóa thành người.”

Thanh Lam ấp úng nói: “Tộc của ta đến lăng mộ Hiên Viên sinh con rất nhiều, cái này cũng thật kỳ lạ.”

Dương Nhất Bạch thầm nghĩ, kể từ khi hồ ly chín đuôi chết ở lăng mộ Hiên Viên, sào huyệt cũng bị sụp đổ, phần lớn hồ yêu đã rời đi đến Đồ Sơn, tại sao lại có hồ thiên đến lăng mộ Hiên Viên sinh sản.

Chẳng qua hắn cũng muốn không nghĩ nhiều, đe dọa Thanh Lam: “Vùng núi Thanh Long này bốn mùa do Sơn Thần quản lý, dự báo được lạnh ấm mưa và tuyết, cũng là một chính thần, con chim này ở núi Thanh Long do hắn cai quản, ngươi chỉ là một con hồ ly nhỏ, đừng tùy tiện mà mạo phạm.”

Tuy Thanh Lam không phục, nhưng thấy Dương Nhất Bạch nói như vậy, cũng không cần nhiều lời nữa.

Đúng lúc Hắc Đản từ nhà chính ngậm thân thể Bạch tam nương đưa cho Dương Nhất Bạch, ban đầu Dương Nhất Bạch tính là cho bột mì mềm dẻo, hương khói thờ cúng mấy chục năm cũng không hư, cũng có thể để cho nguyên thần của Bạch tam nương dần dần tu luyện thành hình; chẳng qua không nghĩ rằng còn chưa vào mùa hè, thời tiết ngày càng hanh khô, bề mặt bị bụi bẩn, bên ngoài cũng có những vết nứt.

Thanh Lam chế giễu ý nghĩ hão huyền của hắn, vọng tưởng dùng bột mì có thể làm Bạch tam nương sống lại, Dương Nhất Bạch làm hắn bất ngờ: “Ngươi có nghe truyền thuyết Tam thái tử? Năm đó hắn róc xương trả cha cắt thịt trả mẹ, sư phụ của hắn là Thái Ất Tiên Tôn đã dùng củ sen, hoa sen, lá sen làm thân thể, mang nguyên thần truyền vào, Tam Thái Tử mới có thể sống lại.”

“Nhưng hiện tại hoa sen còn chưa nở!”

Dương Nhất Bạch xoa tay gian xảo cười nói: “Làm sao dùng hoa sen, thân thể của Bạch tam nương, ta nghĩ thân cây mây của núi Thanh Long là thích hợp.”

Nói xong cầm cái gùi cùng dao đi về hướng núi Thanh Long đi cắt cây mây, Thanh Lam vội vàng nhảy xuống kêu gào muốn đi cùng, Dương Nhất Bạch hù dọa hắn: “Sơn Thần của núi Thanh Long chính là một con báo sau đắc đạo trở thành thần, nếu ngươi không sợ, có thể đi theo ta.”

Báo cùng hồ ly chính là kẻ thù một mất một còn, Thanh Lam không chút do dự lắc đầu: “Ta không đi.”

Núi Thanh Long nằm ở hướng đông, tuy rằng núi không cao, nhưng dãy núi núi non trùng điệp, kéo dài gần một ngàn dặm, bách tùng, suối và thác nước ở giữa núi, càng thêm xinh đẹp.

Mùa xuân năm nay không thuận lợi, vào tháng ba hạn hán lớn, đầu xuân lúa mạch gần như thu hoạch rất ít, dân chúng trong thành Triều Dương không đợi kịp triều đình cứu trợ thiên tai, trước tiên đánh chú ý đến núi Thanh Long, thành lập nhóm lên núi hái rau dại quả dại tìm nấm, nhìn thấy nhiều thỏ rừng cùng gà kê, liền mang theo cung tên cùng dao lên núi, săn bắt bốn phía.

Sau khi nha môn phân phát khoản cứu trợ cần thiết,có một số dân chúng nổi lòng tham vẫn như trước thỉnh thoảng thường hay đi vào trong núi săn bắt chim và con thú, quan địa phương nhiều lần quát mắng dừng lại, từ vài người, càng ngày càng có nhiều thợ săn ở trong núi đặt bẫy, chuyên bắt con thú cùng các loài chim đem ra khu buôn bán, kiếm được nhiều tiền.

Khi Dương Nhất Bạch vào núi, vừa đúng lúc gặp được một đám thợ săn khiêng con mồi xuống núi, con mồi là một con rắn lớn, kích thước to lớn, dài ba trượng, bên ngoài có vài lỗ rách trên bụng đang chảy máu, vừa nhìn đã biết do bẫy gây ra.

“Gây ra nghiệp chướng như vậy, không sợ gặp báo ứng.” Dương Nhất Bạch cười lạnh nói.

Trong nháy mắt, có vài người từ trên núi đi xuống, trên vai trên tay cầm vật phẩm thắng lợi trở về, đều là thỏ hoang gà rừng, còn có vài người săn được hươu nai, vui vẻ xuống chân núi.

Dương Nhất Bạch không nỡ nhìn lâu, đến sườn núi tìm cây mây, chặt một đoạn dây đằng mây liền vội vàng trở về nhà.

Về đến nhà sau, Dương Nhất Bạch cầm dây mây rửa sạch sẽ, uốn khúc rồi đặt lên thờ trước bài vị Bạch tam nương, sau đó đốt ba nén nhang, nhìn khói hương bay lượn lờ không khỏi buồn phiền.

Thanh Lam thấy sắc mặt hắn không vui, tiến lại gần hắn hỏi phiền não chuyện gì, Dương Nhất Bạch lắc đầu không nói.

Một lúc lâu mới thở dài nói: “Những người này chỉ sợ sống không quá một tháng, sẽ gặp phải báo ứng.”

Quả thật, không đến mấy ngày, trong thành truyền đến tin tức đáng sợ, nói rằng có gia đình thợ săn nào đó bắt được một con rắn lớn ở núi Thanh Long, về nhà cắt thịt lóc xương làm thành một bữa tiệc rắn, đêm hôm đó cả nhà ăn uống thỏa thích, không ngờ ngày hôm sau hàng xóm phát hiện chết bất đắc kỳ tử trong nhà, chết rất thảm thiết, cách chết làm cho người ta khiếp sợ, bụng đều bị rách nát, từ trong bụng có rất nhiều con rắn nhỏ màu đen và đỏ bò ra, bò đầy nền đất trong nhà. Có người nói là do con rắn lớn chết không nhắm mắt quay về trả thù, nhưng lại có người quở mắng do ăn thịt con thú hoang dã, nên gặp phải báo ứng.

Trong một thời gian xôn xao nhiều lời bàn tán, mọi người cảm thấy bất an, nhưng vẫn lớn mật, như thường lệ vào núi săn bắt, không quan tâm.

Trong lòng Dương Nhất Bạch cảm thấy hả giận, cười nói: “Phải như vậy, đáng đời.”

Thanh Lam nói: “Ngươi là người bắt yêu, xảy ra việc lạ như vậy, tại sao không đi xem là yêu quái nào quấy rối?”

Dương Nhất Bạch liếc hắn một cái nói: “Cả nhà thợ săn này tự làm tự chịu, cho dù là yêu ma quấy phá hay là thần tiên trừng phạt, liên quan gì đến ta.”

Cách mấy ngày, lại có chuyện kỳ lạ khác xảy ra.

Có người thợ săn trong thành bắt được hai con thú nhỏ trong hang động dưới vách núi mang ra chợ bán, được ông chủ lớn nhị gia Trương viên ngoại thành nam nhìn trúng, vô cùng yêu thích, bỏ ra hơn mười mấy lượng bạc mua về nhà để chơi đùa, ai mà biết rằng hai con thú nhỏ này là những con thú hoang, nhe nanh múa vuốt gian hoa cào vào mặt làm bị thương Trương nhị gia, ngay lập tức chảy máu vết thương vô cùng đau đớn. Trương nhị gia thẹn quá hóa giận lập tức kêu người mang hai con thú nhỏ ra giết, mới nguôi được cơn tức giận. Như vậy vẫn chưa hết, mấy người hầu già của Trương gia dọn dẹp xác chết của con thú, trong lòng cảm thấy đáng tiếc, lặng lẽ nhặt về đổ nước sôi lột bỏ lông, chặt thành nhiều miếng, đem chia cho tất cả người hầu trong phủ. Cũng vào đêm đó, gia đình Trương nhị gia cùng mấy người hầu đều chết đột ngột trong phòng, cổ họng như bị thú hoang cắn đứt chảy máu mà chết.

Lão lý hàng xóm đến Trương gia xem cảnh tượng náo nhiệt, quay trở về thôn thêm mắm thêm muối kể lại cho Dương Nhất Bạch.

Lão Lý nói: “Ta đoán, cái chỉ sợ do mẹ của hai con thú nhỏ ban đêm đến để báo thù.”

Dương Nhất Bạch đang cắm cây gậy trúc xuống để dây leo cây nho quấn lên, không quan tâm nói: “Ai nói không phải đâu?”

Lão Lý lại nói: “Ta ở trong việnTrương gia còn nhìn thấy hai tấm da thú, nhìn trông rất đẹp, con thú nhỏ đó phía sau hai tai còn có hai giọt đốm tròn màu trắng, trên trán còn có mấy văn tự hoa văn, thật là uy phong, chậc chậc.”

Dương Nhất Bạch xoay người: “Cái gì? Đốm trắng?”

Lão Lý gật đầu: “A, đúng vậy, đốm trắng.”

Dương Nhất Bạch thầm kêu không hay, vội nói: “Vậy hiện tại trong phủ Trương viên ngoại……”

Lão Lý: “Trương gia dùng bạc mời nha dịch nha môn châu phủ, có khoảng bốn năm mười người, bây giờ mang theo cung tên và đại đao,đi vào trong núi truy tìm hung thủ, trả thù cho Trương thiếu gia.”

Nhìn sắc trời một chút, lão Lý lại nói: “Chắc giờ này, có lễ đã đến dưới chân núi Thanh Long.”

Dương Nhất Bạch ném cây gậy trúc xuống, kêu Hắc Đản cùng Thanh Lam chạy đi.

Tới chân núi Thanh Long, nhìn thấy khói dày đặc lan ra khắp nơi, người hầu Trương gia cùng nha dịch Châu Phủ đã ở trên núi châm lửa khắp nơi, Dương Nhất Bạch bắt lấy một nha dịch hỏi: “Như này là thế nào định châm lửa đốt núi?”

Nha dịch nhận ra hắn, liền nói sự thật: “Bọn ta vâng mệnh tìm kiếm trên núi, ở giữa sườn núi nhìn thấy con dã thú kia, các huynh đệ bắn tên làm nó bị thương, nhưng nó cực kì lợi hại, cắn bị thương một vài huynh đệ bọn ta, hướng phía sau núi chạy thoát. Trương lão gia ra cái chủ kiến, bảo bọn ta phóng hỏa đuổi nó ra ngoài, đến lúc đó bắn chết hay bắt sống, sẽ do Trương lão gia quyết định.”

Đang nói chuyện gương mặt Trương viên ngoại đen lại: “Thế nào còn không nhìn thấy con súc sinh đó ra ngoài?”

Dương Nhất Bạch còn chưa nói, Hắc Đản từ trong gùi nhảy ra, bổ nhào vào trước mặt Trương viên ngoại đẩy hắn ngã xuống đất, hung hăn hướng về phía cổ họng Trương viên ngoại mà cắn, Trương viên ngoại sợ tới mức kêu la thất thanh.

Dương Nhất Bạch giơ tay: “Hắc Đản, dừng tay.”

Hắc Đản cực không tình nguyện mà nhảy xuống, vẫn như cũ mắt nhìn chằm chằm như hổ đói nhìn Trương viên ngoại, Trương viên ngoại chưa bao giờ thấy con mèo nào lớn như vậy, sợ tới mức tè ra quần, vội vàng trốn phía sau nha dịch.

Dương Nhất Bạch thấp giọng nói: “Thanh Lam, đi hồ Bắc Nhạn mời Chiêu Quang.”

Lắc nhẹ vai trái một cái, Thanh Lam rời đi cùng làn khói xanh.

Một lát sau, Thanh Long đã tập trung những đám mây đen trên núi lại, có tiếng sấm nổ mạnh trong đám mây, trong chớp mắt nổi lên một trận mưa lớn như trút nước xuống, chỉ một lát ngọn lửa trên núi bị dập tắt.

Thanh Lam hiện thân nói: “Hồ Thiên dập lửa, ta đi phía trước dẫn đường, các ngươi đi theo sau ta lên núi.”

Dương Nhất Bạch cùng Hắc Đản theo sau, đi được nửa ngày tới trước miếu Sơn Thần.

May mắn là lửa không đốt đến chỗ này, miếu trước có hoa hồng xanh biếc, trên mặt đất có vài vũng máu tươi, kéo dài đến trong miếu. Dương Nhất Bạch đến gần miếu, quả nhiên mắt nhìn thấy một con báo núi cực lớn nằm trên mặt đất, ngay cả đầu và đuôi so với Hắc Đản to lớn mấy phần, trên người nó đã bị trúng mấy mũi tên, sinh khí dần yếu đi.

Dương Nhất Bạch ngồi xổm xuống xem miệng vết thương, con báo núi đột nhiên trợn mắt nhìn hắn, mở miệng nói tiếng người: “Người trần lòng tham không đáy, săn giết quá mức, lại giết hại con ta; ta vốn là chính thần của núi này, vì phẫn nộ giết người đã vi phạm giới luật của trời, chẳng bao lâu nữa sẽ bị trời phạt, chỉ là đến lúc sắp chết còn có thể nhìn thấy người bạn chí cốt cùng con cháu đời sau, cũng xem như được thanh thản.” Nói xong, trong miệng nhả ra một viên ngọc màu trắng trong suốt, vội nói: “500 năm đạo hạnh của ta đều ở nơi này, tặng nội đan cho ngươi sử dụng, nếu không thiên lôi đánh xuống đốt thành tro bụi, cũng rất đáng tiếc.”

Thanh Lam nhảy lên nuốt nội đan vào trong bụng, Hắc Đản chậm một bước, kêu ngao một tiếng thật lớn đẩy ngã Thanh Lam xuống đất, hai người xoắn nhau một vòng.

Lúc này trên bầu trời có tiếng sét, Dương Nhất Bạch vội kéo Thanh Lam cùng Hắc Đản chạy như điên rời khỏi miếu sơn thần, liền thấy giữa không trung một tia chớp đánh xuống, lập tức miếu sơn thần bị đốt cháy, không để lại một miếng ngói.

Thanh Lam trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu, hỏi: “miếu Sơn Thần không còn, cũng không có Sơn Thần, sau này sẽ như thế nào?”

Dương Nhất Bạch ý nghĩ rã rời: “Còn có thể thế nào, người trần tạo ra quả đắng, người trần sẽ tự nếm trải.”

Quả nhiên, hai tháng trời đổ mưa, mưa to như trút nước, liên tục trong nửa tháng. Núi Thanh Long bởi vì chặt cây đốt núi, đất đá lộ ra ngoài, gặp mưa to ầm ầm trút xuống, đổ ngược xuống thôn làng, làm chết vô số dân chúng.

Sau khi mưa tạnh, cây trên núi đổ ngã cỏ cây khô héo, muôn thú cùng chim thoát được bỏ đi hết, từ đây núi Thanh Long không còn sự sống nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Ta đây là nói về đề tài bảo vệ môi trường nha.