Người Bắt Yêu

Chương 7: Hà tiên



Editor: Cò Lười

Lại đến tháng bảy, trên mặt đất nóng bức như hỏa thiêu, bàn chân dẫm lên như là đi ở trên lò nướng.

Thanh Lam có lòng, đã sớm dựng cái mái che nắng cho mầm cây non của cây trà vương trong viện kia,

Buổi trưa, Hắc Đản đánh cái ngáp lười biếng từ trên bàn nhảy xuống, thấy giữa trưa cá còn không có tin tức, Dương Nhất Bạch lại ăn vạ trong phòng không muốn ra cửa, duỗi móng cào lên.

Dương Nhất Bạch lại không thể làm bộ ngủ gà ngủ gật, đau đến ai da một tiếng nhảy dựng lên. Trời nóng, hắn cuốn ống quần đến đầu gối, lúc này dưới gối bất ngờ có năm vết cào, lúc Hắc Đản đói xuống tay thật sự không chút khách khí.

“Được rồi, ngươi là phụ thân của ta, ngươi là tổ tong của ta, ta đây đi câu cá, ai bảo ngươi là ân nhân cứu mạng của ta chứ.” Dương Nhất Bạch nhận lệnh mà thu thập cần câu sọt cá, lê đôi giày vải rách đi ra ngoài, Hắc Đản và Thanh Lam đứng ở hành lang nhìn theo hắn, một miêu một hồ ai cũng không định đuổi theo.

Dương Nhất Bạch gãi cổ, sờ trên người còn có một chút bạc vụn, lẩm bẩm: “Vào trong thành mua bầu rượu trước, mua hai lạng thịt heo, lại mua mấy cái bánh nướng…”

“Ta cũng đi ta cũng đi!” Thanh Lam ồn ào nhảy xuống bậc thang, Hắc Đản lắc lắc cái đuôi, khẽ không tiếng cũng đi theo. Dương Nhất Bạch cười trong lòng đến ngã.

Vào thành, Dương Nhất Bạch không đi lên phố xá, quay đầu một đi thẳng đến thành nam, Thanh Lam thấy mắc mưu bị lừa, tức giận đến dậm chân, nhưng đã đi ra, đành phải tiếp tục đi theo hắn lập tức đi hướng nam.

Triều Dương thành nam có cái hồ không lớn không nhỏ tên là Trường Hồ, trong hồ hàng năm mọc đầy hoa sen, sau khi vào hè, nụ hoa tranh nhau nở rộ, cả biển hoa liếc mắt một cái nhìn không thấy bờ đâu, có vùng lá sen khác ở trong gió lắc lư phấp phới, mặt trời đỏ chiếu thập phần đẹp. Nơi đây còn có chỗ kỳ lạ, đó chính là mặc dù là tới thu đông rồi, lá sen cũng không thấy khô vàng héo úa, vẫn đứng sừng sững trong nước, cao vút tịnh thực.

Thanh Lam ngạc nhiên nói: “Đây là hoa sen gì đặc biệt như thế.”. Truyện BJYX

Dương Nhất Bạch nói: “Trường Hồ này truyền thuyết từng là chỗ Nữ Oa nương nương bổ thiên khai thác đá, bổ thiên thạch đào đi rồi, lưu lại một cái hố to như vậy, sau Cộng Công xúc núi Bất Chu, đưa tới hồng thủy bao phủ đại địa, hố to đã thành hồ nước.”

“Chỗ bổ thiên linh thạch, tự nhiên là chứa linh khí thiên địa, tụ tập tinh hoa nhật nguyệt, cá trong hồ tự nhiên cũng là vô cùng mỹ vị.” Dương Nhất Bạch quay đầu nói với Hắc Đản.

Ngao? Hắc Đản không cao hứng mà vẩy cái đuôi, Dương Nhất Bạch cười mỉa nói: “Hai hồ cá lớn ngoài thành đều thành tinh, phàm là ta đi đến bên hồ hạ mồi, bảo đảm nửa ngày cũng không câu được một con cá. Hôm nay đổi trường hồ này thử xem vận may, không chừng vớt một ít tôm cho ngươi nếm thử mới mẻ.”

Khi nói chuyện đã tới ven hồ rồi, Dương Nhất Bạch ngẩng đầu nhìn lại, lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, chỉ thấy trong hồ một mảnh tĩnh mịch, lá sen khắp hồ điêu tàn rách nát, càng không đề cập tới cái gì mà lá sen ban ngày hoa sen trên trời, hoàn toàn không còn thịnh cảnh ngày xưa nữa.

Thanh Lam vui sướng khi người gặp họa nói: “Vậy còn có cá có thể sống?”

Dương Nhất Bạch liếc Thanh Lam một cái, đành phải quay đầu trở về thành thật mua chút cá tươi rượu vàng thịt heo, thập phần mất hứng mà trở về nhà.

Dương Nhất Bạch chưng cá cho Hắc Đản, thái thịt xong cho Thanh Lam, vào trong viện tưới nước cho mầm cây trà, lại thay hương trước bài vị cho Bạch Tam Nương, dọn dẹp hoàn toàn chuyện gia trang gia súc, cầm theo bầu rượu nhỏ đến hành lang một mình uống rượu.

Thanh Lam liếm xong mâm bóng loán tới hỏi hắn phiền lòng chuyện gì, Dương Nhất Bạch lắc đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Chờ, chờ một lát, một hồi sẽ có người tới.”

Quả nhiên, vào đêm không lâu có người vội vàng tới gõ cửa viện, nói là yêu quái nháo Hứa phủ trong thành, đặc biệt tới mời Dương Nhất Bạch qua phủ trừ yêu.

Dương Nhất Bạch hỏi: “Hứa phủ? Hứa gia hạng tiền thành nam?”

Người đến là hạ nhân hứa gia, vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, lão gia nhà ta vô cùng buồn rầu, lệnh tiểu nhân nhanh chóng mời tiên sư đến hỗ trợ.”

Dương Nhất Bạch cười lạnh: “Hứa gia ngươi có tam nương gì đó làm đương gia, còn có thể nháo yêu quái?”

Vẻ mặt của hạ nhân Hứa gia hoảng loạn, ấp úng nói: “Tiên sư có thể không biết, ba ngày trước phu nhân đương gia chúng ta vừa qua đời…”

Dương Nhất Bạch châm chọc mỉa mai nói: “Phu nhân nhà ngươi mất, trong nhà có chuyện, cũng thật khéo như vậy.”

Ánh mắt của hạ nhân Hứa gia chợt lóe nói: “Lão gia có lệnh, tiểu nhân không dám nhiều lời, chỉ mời tiên sư tự mình đi nhìn xem, lão gia của nhà chúng ta tất có trọng thưởng.”

Dương Nhất Bạch phân phó phó đầu Hứa gia đi trước dẫn đường, lại lặng lẽ nói với Thanh Lam: “Ngươi đi trường hồ thành nam, lấy một ấm sành hồ nước trường hồ, đưa đến Hứa phủ.”

Thanh Lam bỗng chốc hóa thành một làn khói nhẹ bay đi.

Dương Nhất Bạch theo người hầu tới Hứa phủ, thiếu chút nữa dọa nhảy dựng, ở ngoài cửa lại không nhìn ra cái gì dị thường, vào cửa phủ, chỉ thấy lá sen và dây đằng khô khốc đầy đất bò khắp tường, hai cánh cửa mấy chỗ phòng ốc cũng bị lá sen sinh trưởng tốt dây dưa khóa chặt, Hứa lão gia cũng với nô bộc lớn nhỏ trong phủ đang theo đèn lồng đứng ở cửa nôn nóng thăm dò, thấy Dương Nhất Bạch tới, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.

“Vị này chính là người nào?” Dương Nhất Bạch thấy bên cạnh Hứa gia lão gia còn đứng một vị mỹ phụ thanh niên, hỏi.

Hứa lão gia lắp bắp ngượng ngùng nói: “Là thiếp thất ta mới nạp đầu năm.”

Dương Nhất Bạch trong lòng có số, hỏi: “Phu nhân còn chưa hạ táng đi?”

Hứa lão gia đáp nói, chỉ vào phòng đông sương nói: “Quan tài đặt ở trong phòng phía đông.”

Lúc này mỹ phụ thanh niên kia giọng the thé nói: “Phu nhân cái gì, bà ta đã chết.”

Dương Nhất Bạch không để ý tới nàng, nói với Hứa lão gia: “Ngươi đi theo ta.”

Hứa lão gia vô cùng kinh hoảng không chịu đi, Dương Nhất Bạch cười lạnh bắt được khuỷu tay ông ta nói: “Ngươi không đi việc này không được kết thúc được.” Kéo Hứa lão gia không khỏi phân trần tới phòng đông sương.

Trong phòng kia làm bố trí linh đường, quả nhiên ở giữa có đặt một chiếc quan tài, Dương Nhất Bạch đẩy quan tài ra, thấy trong quan tài cũng không có xác chết nào, chỉ có một bông hoa sen khô khốc nằm ở trong quan tài.

Hứa lão gia có chút chột dạ, xoay người muốn đi, Dương Nhất Bạch đè ông ta lại, thong thả ung dung nói: “Đừng vội đi, ta nói cho ngươi chuyện xưa.”

Dương Nhất Bạch nói chuyện xưa cho Hứa lão gia, Hứa lão gia càng nghe càng kinh hãi, mồ hôi lạnh không khỏi chảy xuống ròng ròng.

Thì ra Dương Nhất Bạch nói lại là chuyện cũ năm xưa của ông ta.

Hứa lão gia tên là Hứa Văn Lâm, mười mấy năm trước vốn nhà nghèo ở bên trong nhà rách ở thôn nhỏ ngoài thành, một năm tám tháng kia thi rớt thi hương, hứa Văn Lâm một mình đến Trường Hồ thành nam du hồ giải sầu, hoa sen Trưởng Hồ nở đến mỹ lệ, lập tức phú thơ tam đầu đại tán này mỹ lệ; lúc sau lại liên tục nhiều lần đến ven hồ thưởng hồ uống rượu, một mình trữ tình với hoa.

Ngày này Hứa Văn Lâm vẫn đến ven hồ độc chước, dưới hơi say đổ nửa bầu rượu trong nước, say nói xin hồ hoa sen uống chung vui, không ngờ kinh động một vị thiếu nữ mỹ mạo ngồi thuyền nhỏ hái sen ở trong hồ, thiếu nữ dưới ôn tồn dịu giọng trấn an, Hứa Văn Lâm nói ra chân tình, người trong nhà nghèo khó, thi hương liên tiếp thi rớt, vì sinh kế đành phải từ bỏ khoa khảo, quá mấy ngày phải tới quê người mưu cầu đường ra, bởi vậy trước khi đi đến ven hồ này từ biệt hoa sen như bạn thân.

Màn đêm buông xuống Hứa Văn Lâm uống đến say mèm, ngủ chết ở ven hồ, ngày hôm sau tỉnh lại nhớ tới vị thiếu nữ mỹ mạo hôm qua kia, như cảnh trong mơ, hắn thấy ven hồ có một hoa sen yêu kiều, nở đến đặc biệt rực rỡ, nên hái nó xuống mang về nhà lấy bình nước nuôi, ai ngờ tới ban đêm hôm nay, hoa sen lại hóa thành vị thiếu nữ mỹ mạo kia, cảm thấy Hứa Văn Lâm chí tình chí nghĩa, nguyện ý kết làm vợ chồng với Hứa Văn Lâm.

Hứa Văn Lâm vui mừng khôn xiết, lập tức bái đường thành thân với thiếu nữ, vợ chồng hai người cầm sắt hòa minh vô cùng mỹ mãn, lại vì phu nhân khéo tay thiện xe, dệt công tinh tế, không người có thể đuổi kịp, nhất thời nhân gia phú quý trong thành gả nữ đều sôi nổi tới xin phu nhân chế tác hỉ phục, bởi vậy gia nghiệp Hứa gia dần phát đạt, sau đó lại mở cửa hàng của mình, cũng dọn nhà vào trong thành.

Dương Nhất Bạch nhìn chằm chằm Hứa lão gia nói: “Chỉ là có một chuyện, phu nhân nhà ngươi cần phải mỗi ngày phải dùng bọt nước trà Trường Hồ thành nam, nếu không sẽ khô cạn chết héo, việc này ngươi tất nhiên là biết đến.”

Hứa lão gia ấp úng nói: “Ta… Ta…”

Dương Nhất Bạch cười lạnh một tiếng.

Lúc này ngoài cửa một trận cuồng phong, Thanh Lam cầm theo ấm sành tiến vào nói: “Nước đã mang tới!”

Dương Nhất Bạch tiếp nhận ấm sành, thật cẩn thận đổ nước vào trên sen khô, không đến nửa chén trà nhỏ, đã nhìn thấy hoa sen khô khốc dần nở rộ, khôi phục sinh cơ.

Hắn để Thanh Lam cẩn thận lấy hoa sen ra đưa vào trường hồ, không ngờ Hứa lão gia bò dậy bái quan tài, hối hận nói: “Đều do ta mỡ heo che tâm, nghe xong bà nương kia nói, mặc dù phu nhân ta là yêu quái, nhưng chưa từng động ý niệm tổn thương ta!”

Dương Nhất Bạch trào phúng nói: “Hứa lão gia, không phải ta nói ngươi, lương tâm của ngươi này, sợ là ngay cả yêu quái đều không bằng.”

Hai người che chở hoa sen ra sân, chỉ thấy trong viện những hoa sen làm lá khô đó đã biến mất hầu như không còn, người hầu gia đinh Hứa phủ hoảng loạn đứng ở trong viện hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám nói chuyện.

Dương Nhất Bạch cũng không quay đầu lại nói: “Được rồi, tam nương gì đó là bạn cũ của ta, hôm nay không cần ngươi tạ lễ.”

Lại nói: “Nhân yêu thù đồ, nửa đời ngươi và bà nương ác độc kia của người trôi qua đi.”

Dứt lời nghênh ngang rời đi.

Dương Nhất Bạch và Thanh Lam đưa hoa sen đến Trường Hồ, để vào trong hồ, chỉ thấy bóng đêm nặng nề, hoa theo lướt đến giữa hồ bỗng nhiên không thấy.

Cách mấy ngày, Dương Nhất Bạch vào trong thành mua rượu, nghe người ta nói mấy thôn trang tơ lụa của Hứa gia thành nam hẻm cho người có tiền kia đều gặp hoả hoạn, trong một đêm đốt đến sạch sẽ, Hứa gia chỉ còn lại có một tòa nhà trong thành, cũng không nuôi nổi gia đinh nô bộc, đều chia chút ngân lượng phân phát.

Dương Nhất Bạch đi theo hỏi một câu nói: “Vậy hai tiểu hài nhi Hứa gia còn ở trong nhà sao?”

Người nọ nói: “Nói đến cũng kỳ quái, sau khi đại phu nhân Hứa gia mất, đôi nhi nữ kia cũng chẳng biết đi đâu, có lẽ là nhà mẹ đẻ Hứa phu nhân nhận đi nuôi cũng nói không chừng.”

Dương Nhất Bạch cố ý nhỏ giọng nói: “Nói không chừng là nhị phu nhân bán hài tử rồi.”

Người nọ hoảng sợ nói: “Tiểu Dương, lời này của ngươi cũng không thể nói bậy, nào có lòng người nào mà ác độc như thế, Hứa lão gia còn ở đây, nàng ta đã dám bán con cái đại phòng?”

Dương Nhất Bạch nghiêm mặt nói: “Chuyện nàng ta làm có lẽ còn ngoan độc hơn việc này đấy.”

Mấy ngày sau, Dương Nhất Bạch đến Trường Hồ, hoa sen trong hồ phồn thịnh, đã không phải quang cảnh khô bại mấy ngày trước đây.

Dương Nhất Bạch đổ nửa bầu rượu vào trong hồ, nói: “Tam nương, ta tới xem ngươi.”

Thanh Lam hiếu kỳ nói: “Ngươi và tam nương này lại quen biết sao?”

Dương Nhất Bạch cười nói: “Khi ta còn nhỏ phụ mẫu ở bên ngoài làm việc, không ai chăm sóc, thường đến đây bơi lội câu cá, rất nhiều lần tam nương đều hái hạt sen cho ta ăn. Khi đó đôi mắt này ta vẫn có thể thấy rõ yêu quái.”

Lúc này một trận gió thổi qua mặt hồ, chi thấy cách đó không xa có một hoa sen cao hơn hoa sen khác vài phần, nó hơi lay động ở trong gió, lộ ra hai nụ hoa dưới lá sen, đồng loạt phấp phới ở trong gió, làm như gật đầu với hồ ngạn bên này.

Dương Nhất Bạch cười ha ha, xoay người rời đi với Thanh Lam.