Người Bắt Yêu

Chương 8: Xá nữ



Editor: Cò Lười

Đại phục sinh, trời đất nóng như cái lò lớn, mong muốn có vài giọt sương.

Hôm nay thời tiết rất oi bức, Thanh Lam nóng đến không duy trì ở hình người, hóa thành hồ ly nhảy vào lu nước ngâm, Dương Nhất Bạch đang muốn ra cửa câu cá, tiếp đón một hồ một miêu cùng đi: “Dưới chân núi Đông mới tìm được một hồ nước, nước ao trong sạch mát lạnh, là nơi tốt để tránh nóng tiêu khiển ngày hè.”

Quả nhiên Thanh Lam cắn câu, nhảy ra kêu to: “Đi! Đi!”

Dương Nhất Bạch thầm nghĩ, ngươi một hồ yêu đạo hạnh trăm năm, mình ẩn giấu không biết mấy viên nội đan, mấy ngày trước lại cướp nuốt một viên nội đan, không nóng ruột mới là lạ.

Hắc Đản cũng từ trong bóng cây nhảy xuống dưới, nhảy tiến vào sọt ngồi.

Vai Dương Nhất Bạch khiêng Thanh Lam, lưng cõng Hắc Đản, tới cạnh hồ nước dưới chân núi Đông, mới vừa đặt sọt xuống, Thanh Lam vèo cái nhảy xuống đầu vai, chui vào hồ nước.

Từ nhà Dương Nhất Bạch đến đây phải qua một con đường ruộng lúa lớn, vòng qua một mương sâu, lại đi qua một chỗ mồ, bởi vậy giờ chính ngọ bốn bề vắng lặng, thập phần yên tĩnh.

Dương Nhất Bạch tìm mặt đất ẩm ướt phía dưới bóng cây đào chút giun làm mồi, một người một miêu ở cây liễu cạnh hồ nước tĩnh tọa chờ cá cắn câu. Đợi một chút, còn không thấy có cá cắn câu, Dương Nhất Bạch nóng đến mệt rã rời, không nhịn được buồn ngủ.

Bỗng nhiên trong bụi cỏ bên đường xào xạc một trận tiếng vang, Hắc Đản cảnh giác đứng lên gầm nhẹ một tiếng, lúc này Dương Nhất Bạch mới mê mang mở mắt, vừa lúc nhìn thấy một bức kỳ cảnh trong hồ nước. Chỉ thấy từ nấm mồ nơi xa bờ bên kia rậm rạp uốn lượn tới rất nhiều rắn màu đen đan xen lẫn nhau trườn đến, có không ít con đã bò tới bờ biển phía trước, thậm chí có một con rắn không có mắt không biết sao theo cần câu của Dương Nhất Bạch bơi nhanh tới.

Dương Nhất Bạch đột nhiên không kịp phòng ngừa đối mắt với rắn, hét lên một tiếng ném cần câu xuống. Thanh Lam mừng rỡ cạc cạc cười không ngừng.

“Thổ Hôi Xà này thích nhất làm tổ ở nghĩa địa, ngày thường ở trong động bùn ngày ngủ đêm ra, sao một cái lại chạy ra nhiều như vậy?” Dương Nhất Bạch ngạc nhiên nói.

Lúc này có một đám người khiêng cái cuốc đinh ba la hét ầm ĩ vội vàng chạy qua, phương hướng đi đến lại là nghĩa địa, Dương Nhất Bạch giữ chặt một người trong đó cẩn thận đề ra nghi vấn, mới biết được nguyên nhân gây ra là có kẻ cắp dùng hỏa dược nổ tung một ngôi mộ tổ tiên, rắn ở gàn bị hương vị tiêu thạch xua đuổi, rối rít trốn ra sào huyệt.

Dương Nhất Bạch nói: “Vậy các ngươi đi làm gì?”

Người nọ thần bí cười nói: “Nghe nói trong quan tài để không ít vàng bạc châu báu!” Tránh thoát Dương Nhất Bạch vội vàng rời đi.

Dương Nhất Bạch lắc đầu nói: “Đào mồ giựt tiền, sẽ giảm thọ.”

Thanh Lam lại xoa tay, thập phần hưng phấn: “Chúng ta cũng đi xem?”

Dương Nhất Bạch đặc biệt sợ quỷ, sợ xương cốt người chết, chém đinh chặt sắt nói: “Muốn đi thì ngươi đi, ta không đi.”

Thanh Lam chạy đi nhanh như chớp.

Một lát sau Thanh Lam trở về, hô to gọi nhỏ nói: “Yêu quái!”

Dương Nhất Bạch vừa lúc có cá cắn câu, lườm hắn một cái ý bảo hắn câm miệng, nhấc cá ném vào sọt cá, mới không chút để ý hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”

Thanh Lam một năm một mười giảng cho hắn nghe, thì ra khi kẻ cắp trộm mộ kia nổ mồ thì đồng loạt nổ bay mình, cho đến khi quan tài nổ đến chia năm xẻ bảy, người ở gần đuổi qua xem náo nhiệt, thấy trong quan tài chứa đầy nước màu vàng, xác chết ngâm ở trong lại là một vị nữ tử tuổi trẻ; mồ mả tổ tiên này có chút cũ, nhưng xác chết của nữ tử này lại không hề thối rữa, mi như núi xa, da trắng nõn nà, vô cùng xinh đẹp, nàng yên tĩnh nằm ở trong quan tài như người sống.

Càng khiến người giật mình hơn chính là trong nước vàng còn ngâm các châu ngọc phỉ thúy, vàng bạc đá quý, mọi người thấy tiền là sáng mắt, bất chấp sợ hãi, tự mê hoặc mà duỗi tay đi vớt những tài vật đó trong nước vàng. Ai ngờ xác chết kia bỗng nhiên mở mắt từ trong quan tài ngồi dậy, ướt đẫm bò ra quan tài, bộ mặt dữ tợn duỗi tay đi kéo một người dân, lúc này những người khác mới cảm thấy sợ hãi, sợ tới mức vội vàng vắt giò lên cổ chạy trốn tứ tán.

Sắc mặt Dương Nhất Bạch đại biến, nhảy dựng lên cuống chân cuống tay thu thập cần câu sọt cá, cõng sọt lên chạy, Thanh Lam không rõ nội tình cũng chạy theo, một đường chạy như điên về đến nhà, mới nhớ tới hỏi: “Ngươi chạy cái gì, ngươi không phải chuyên môn bắt yêu quái bắt yêu nhân sao?”

Dương Nhất Bạch chạy trốn sắp trợn trắng mắt, thở dốc nói: “Giữa trưa bỗng nhiên khởi thi, rất không tầm thường, ta lại không muốn chọc phiền toái.”

Thanh Lam cẩn thận hỏi: “Tiêu chuẩn thế nào là không tầm thường?”

Dương Nhất Bạch lắc đầu nói: “Tuy bản địa sơn xuyên linh tú, tinh quái yêu tà đông đảo, cũng chỉ đều là ỷ vào nơi đây là cửa vào long huyệt, địa khí dư thừa, lại gồm có nhật nguyệt tinh hoa phong dưỡng, quanh năm suốt tháng tu vi mà thành, nàng không đến trăm năm thành lão thi mặc dù là yêu quái đến tạo thành, âm khí nặng như vậy cũng có thể ở dưới giữa trưa mặt trời không lớn đã xác chết vùng dậy.”

Thanh Lam a một tiếng gật đầu, làm như không hài lòng, tròng mắt xoay tròn, lại hỏi dò: “Sao ngươi biết nàng chi tiết vậy?”

Dương Nhất Bạch nói: “Đây là lão hoàng lịch năm xưa, ta cũng là nghe người khác nói, ngươi coi như là chuyện xưa tùy tiện nghe đi.”

Tám mươi năm trước, bản địa có hai nhà phú hộ, một nhà họ Trương, một nhà họ Trần, hai nhà ở trong thành làm ăn đều là mua bán tơ lụa, bởi vậy ở trên sinh ý thường là tranh đấu gay gắt như nước với lửa, ai biết khi công tử Trương gia và tiểu thư Trần gia ở đêm giao thừa một năm này đi rước đèn gặp được nhau hơn nữa vừa gặp đã thương, ngại quan hệ hai nhà như nước lửa, hai người chỉ có thể dấu phụ mẫu lui tới với nhau, lặng lẽ tư định rồi chung thân.

Trên đời không có gió không lọt tường, kết quả việc này vẫn là bị phụ mẫu hai bên biết, Trần gia rất hận, nhốt tiểu thư ở trong nhà không cho ra cửa, Trương gia cũng quản công tử đến chặt chẽ, may có tỳ nữ thư đồng trong phủ lặng lẽ thay truyền tin, hai người mới giải nỗi khổ tương tư. Không ngờ nửa năm sau, Trương gia nói việc hôn nhân cho công tử, là thiên kim cự giả trong kinh, Trương công tử mọi cách không muốn, ngầm ủy thác thư đồng mang tin cho Trần tiểu thư nói rõ ngọn nguồn, hai người hợp kế dưới ước định thừa dịp đêm bỏ trốn.

Cũng không biết là chạy đi đâu tiết lộ tiếng gió, hai người không chạy đến vài dặm đường, đã có gia đinh trong phủ hai nhà từ nơi xa đuổi theo, Trương công tử kéo Trần tiểu thư trốn vào miếu nát ven đường, thấy chuyện đã không thể cứu vãn, từ trong tay áo lấy ra hai viên thuốc, mỗi người một viên nuốt xuống, không bao lâu gia đinh trong phủ hai bên đuổi tới, dưới cấp cứu, tiểu thư nuốt khí, Trương công tử may mắn nhặt cái mạng trở về.

Hai nhà Trương trần từ đây hoàn toàn phản bội, sau khi Trần gia hậu táng mồ tiểu thư ở dưới chân núi Đông, cũng cử người dọn tới nơi khác không đưa trở về.

Nghe được việc này, Thanh Lam hỏi: “Vậy Trương công tử chạy đi đâu?”

Dương Nhất Bạch nói: “Nghe nói Trương công tử tâm như tro tàn, cũng thuận theo việc phụ mẫu định tốt hôn nhân, nhưng hắn định ra một quy củ, hậu thế phàm sinh nữ nhi, phải ở trong tên đặt hảm một chữ Uyển, đó là khuê danh của Trần tiểu thư.”

Thanh Lam thở dài: “Thật sự là tình thâm như biển!”

Dương Nhất Bạch lại không đồng ý, khinh thường nói: “Muốn thật sự là tình thâm như biển, Trương công tử há có thể sống một mình? Hắn không chỉ còn sống, còn sống đến hiện tại, gần trăm tuổi.”

Lại nói: “Việc này chỉ sợ không để yên.”

Buổi trưa ngày hôm sau, quả nhiên có Trương Thành gia đinh trong phủ Trương gia ở vội vàng tới xin Dương Nhất Bạch tới cửa thu yêu, nói là vào đêm sau, có bóng dáng nữ quỷ hồng y ở ngoài cửa Trương phủ bồi hồi đi lại, vì trên cửa Trương phủ vốn vẽ phù chú, nữ quỷ không vào được, nhưng cả nhà cũng đều không dám ra cửa, đành phải ở ban ngày tới tìm người bắt quỷ.

Dương Nhất Bạch liên tục xua tay: “Việc này ta không làm được.”

Mặt già của Trương Thành đau khổ: “Cầu xin tiên sư hỗ trợ, nếu không ta trở về báo cáo kết quả công việc như thế nào?”

Đầu bạc của Dương Nhất Bạch lắc như trống bỏi: “Không nói dối ngươi, ta sợ quỷ, sợ xương cốt người chết, thật sự.”

Trương Thành nhanh khóc thành tiếng: “Vậy ngài bảo tiểu nhân làm sao bây giờ a!”

Dương Nhất Bạch tâm sinh một kế, vẫy tay bảo hắn đưa lỗ tai lại đây: “Lão gia nhà ngươi và nữ quỷ này có chút sâu xa, mời ông ta viết tên huý tất cả con cháu trong nhà mang chữ Uyển lên trên một tờ giấy, ở giờ Dậu đốt ở cửa, nữ quỷ tự nhiên đi.”

Trương Thành nửa tin nửa ngờ mà trở về phục mệnh, Trương gia dưới kinh hoàng theo lời hành sự, ở trước cửa phủ đốt giấy, lại thiêu một xe giấy khác làm nén bạc và kim nguyên bảo ở bên, không ngờ biện pháp này không thấy hiệu quả chút nào, nữ quỷ vẫn ở ngoài cửa bồi hồi lưu luyến, chính là không chịu rời đi.

Dương Nhất Bạch nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng hắn lại không còn biện pháp, đành phải tống cổ Trương Thành trở về, Trương Thành cũng đành xám xịt trở về Trương phủ phục mệnh.

Vào đêm sau, Dương Nhất Bạch cho Hắc Đản và Thanh Lam no rồi, ở hành lang ngồi xỉa răng ngắm sao, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, hắn mới vừa đứng lên mau chân đến xem là ai, đã thấy một bóng dáng lửa đỏ bỗng chốc bay tới trước người.

Dương Nhất Bạch sợ tới mức lông tơ dựng thẳng lên, vội kêu Hắc Đản Thanh Lam hộ giá, nữ quỷ kia cười khanh khách nói: “Đừng sợ, ta không hại ngươi, ta cũng không hại được ngươi.”

Hắc Đản nghe tiếng mà đến, lông cao ngất hộ ở trước mặt Dương Nhất Bạch, Thanh Lam nhìn thoảng qua một cái, ngạc nhiên nói: “Là nữ tử ở nghĩ địa núi Đông kia! Trần tiểu thư!”

Dương Nhất Bạch bảo nàng đứng xa chút, căng da đầu hỏi: “Ta và ngươi không oán không thù, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Nữ quỷ nói: “Ta tuy là oan quỷ, nhưng cũng sẽ không dễ dàng đả thương người, ngày ấy ta ở trong mộ bị người đánh thức, oán khí vài thập niên không chỗ phát tiết, bởi vậy hù dọa một chút người đào mồ trộm tài.”

Dương Nhất Bạch suy nghĩ một chút, xác thật như thế, mấy người dân kia chỉ là bị dọa đến thần chí không rõ, mặt khác cũng không lo ngại.

Nữ quỷ kia lại nói: “Trương gia tìm ngươi tới bắt ta, chắc là có một số người có bản lĩnh, bởi vậy tới tìm ngươi hỗ trợ. Trên cửa Trương gia có dán bùa chú, ta muốn ngươi dẫn ta đi vào gặp Trương công tử một lần.”

Dương Nhất Bạch mạnh mẽ lắc đầu: “Không không không, tuy ta không dám đuổi quỷ, nhưng cũng không chung tay với quỷ.”

Nữ quỷ đột nhiên lành lạnh nói: “Nếu ngươi không đáp ứng, mỗi ngày ta sẽ ngồi ở trong nhà ngươi.”

Dương Nhất Bạch run rẩy sợ tới mức không nhẹ, đành phải đáp ứng, ở trong lòng thầm nghĩ: Lúc này giảng không được nhân tình đạo nghĩa, vạn lần mong Thiên Tôn khoan thứ.

Giờ dậu ngày hôm sau, Dương Nhất Bạch tới Trương phủ, nói đến nhìn xem bắt quỷ như thế nào, trong Trương phủ tự nhiên là thập phần cao hứng, đón vào.

Nữ quỷ kia đạp góc áo hắn đi vào cửa, một bóng đỏ chợt lóe vào tây sương phòng của Trần lão thái gia, Dương Nhất Bạch và Hắc Đản vội đi theo vào đề phòng nàng gây họa cho Trần lão gia, lại thấy nữ quỷ đứng ở trước mặt Trần lão gia cũng không nói lời nào, chỉ âm trầm mà cười, Trần lão gia đã gần trăm tuổi, già cả mắt mờ nằm ở trên giường nhìn không rõ, chỉ mơ hồ không rõ hỏi: “Ai vậy?”

Nữ quỷ ngẩn ra, rơi lệ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương lang, ngươi còn nhớ rõ ở trong miếu đổ nát lừa ta một viên độc hoàn màu đỏ kia không?”

Dương Nhất Bạch cả kinh, lại nghe thấy nàng nói: “Tám mươi năm, trong lòng ngươi có xấu hổ không?”

Lão thái gia tầm mặc không lên tiếng, đột nhiên thở dài.

Nữ quỷ lướt đến trước thấp giọng nói vài câu, thấy lão thái gia che mặt gào khóc không ngừng. Sợ tới mức trong phủ trên dưới vội vàng tới xem kỹ tình huống, nữ quỷ hóa thành một làn khói nhẹ rời đi, Dương Nhất Bạch vô ích hụt hẫng, hậm hực về nhà.

Qua hai ngày, Trương Thành gia đinh Trương phủ đưa tới tạ lễ, nói là cảm tạ Dương Nhất Bạch đuổi quỷ, rốt cuộc nữ quỷ kia không xuất hiện nữa. Lại qua nửa tháng, Dương Nhất Bạch vào trong thành mua rượu, thấy Trương phủ đang phát tang, vừa hỏi mới biết được ban đêm hôm trước Trương lão thái gia đi, cách lúc hắn trăm tuổi chỉ kém một ngày.

Dương Nhất Bạch cầm theo bầu rượu ra khỏi thành đến mồ núi Đông, quan tài Trần tiểu thư còn mở ra, châu báu rơi đầy đất, không ai dám tới thu thập, xác chết nàng ngâm ở trong quan tài, bóng người lại đứng ở trước mộ.

Dương Nhất Bạch đổ nửa bầu rượu trước bia: “Tâm sự đã xong, đi Vãng Sinh Luân Hồi đi.”

Nữ quỷ nói: “Dương công tử, ngươi là người tốt, cảm ơn.”

Dứt lời bỗng chốc hóa thành một làn khói nhẹ, từ từ tan đi. Giữa không trung leng keng rơi xuống hai đồ vật, Dương Nhất Bạch nhặt lên nhìn kỹ, một cục đá oánh bạch như ngọc, bóng loáng, lại nhẹ hơn cục đá, một cái khác là viên châu, hơi ố vàng có ẩn ẩn vết hồng như máu.

Dương Nhất Bạch lẩm bẩm: “Cái này ta nhận được, là thi đan, chắc là châu thai Trần tiểu thư ám kết sau khi chết đi, thai nhi trong bụng cảm nhận khí mạch địa biến thành, hiếm lạ, thật hiếm lạ.”

Thanh Lam một bên nhảy dựng lên muốn duỗi tay qua, Dương Nhất Bạch thuận tay ném, Hắc Đản há mồm nuốt vào trong bụng.

“Trần tiểu thư này êm đẹp mà nằm ở trong quan tài ngủ tám mươi năm, chống đỡ đã chết chính là một cương thi, ngươi nói bỗng nhiên biến thành quỷ như thế nào?” Dương Nhất Bạch nhìn Thanh Lam, hình như có thâm ý nói.

Thanh Lam lắc đầu: “Ai biết được, ngươi nói nơi đây đầy yêu quái, bởi vậy đây cũng không tính là hiếm lạ đi.”

Dương Nhất Bạch gật đầu cười ha ha: “Cũng đúng, cũng có chút đạo lý.”

Một người một hồ một miêu nghênh ngang mà đi.

Khói nhẹ trước mộ Trần tiểu thư tan hết, quan tài kia đột nhiên cùm cụp một tiếng, tấm ván gỗ tất cả vỡ ra, dòng nước vàng cạn, da thịt xác chết dần rút đi, hiện ra bộ bạch cốt.