Người Bắt Yêu

Chương 9: Châu mẫu



Editor: Cò Lười

Thời tiết mùa nóng trời tựa hấp hơi, đất như ván sắt, ở giữa mặt trời chói chang nóng bỏng, nóng hôi hổi.

Vào giữa trưa trời tối sầm xuống, Dương Nhất Bạch vốn ngồi nghiêng ở dưới mái hiên uống rượu nghe ve kêu đến chán chết, mắt thấy đóa vân bay tới che khuất trời, lập tức nhảy người lên, đeo giày rơm mặc đấu lạp, vác xẻng chạy ra ngoài.

Thanh Lam vốn hóa thành hình hồ nằm ở trong lu nước không nước hóng mát, nghe động tĩnh trong viện, không kịp biến thành hình người, vèo cái vụt ra đuổi theo.

Hắc Đản đã sớm ngồi xổm ở vai trái của Dương Nhất Bạch, móng tay xuyên qua áo vải thô cắm vào thịt Dương Nhất Bạch, Dương Nhất Bạch vừa đi vừa gọi bậy.

Thanh Lam nhanh như chớp tử trên mặt đất nhảy lên vai phải Dương Nhất Bạch.

Vai phải Dương Nhất Bạch cũng đau một trận, đen mặt quát lớn: “Ngươi đi xuống cho ta!”

Thanh Lam lấy cái đuôi vòng ở trên cổ hắn, để cho mình không lắc lư: “Không, ngươi muốn đi đâu?”

Dương Nhất Bạch ngứa trong cổ, nóng đến sắp khởi rôm, tức giận nói: “Gia báo cho hôm nay trong đất khai mương phóng thủy, ta đi hai đầu bờ ruộng khai cừ dẫn thủy.”

Dương Nhất Bạch có một mẫu đất, dựa gần đường sông vận chuyển lương thực, tháng sáu thu loại lúa mì, sau vào trời nóng đại hạn nửa tháng, ruộng lúa không ngập nước mấy ngày biến thành ruộng cạn. Huyện thái gia sai người cầu vài lần mưa không thấy chút mưa nhỏ, cân nhắc nửa ngày, có sư gia hiến kế dòng sông tan băng mương dẫn nước tưới đồng ruộng, Dương Nhất Bạch dựa vào đường sông vận chuyển lương thực, được chỗ tốt trước.

Thừa dịp trời tối, Dương Nhất Bạch đến hai đầu bờ ruộng, thấy đường sông vận chuyển lương thực mới đào nước dẫn, tiếp bờ ruộng, nước sông ào ạt chảy vào điền đầu, cao hứng đến quả thật muốn nhảy dựng lên. Loại một mẫu lúa đất này của hắn ngô là tốt nhất, chết héo đã có thể thiệt thòi lớn.

Lập tức vung xẻng, đào hai đầu bờ ruộng bờ ruộng rộng ra nửa thước, dẫn nước lớn thẳng vào đồng ruộng.

Dòng nước lớn chảy xiết, vọt tới không ít cá tôm cua vào đường sông vận chuyển lương thực, Hắc Đản và Thanh Lam ngồi xổm một bên, một móng một con cá, tiện nghi vớt không ít thủy sản ăn.

Móng vuốt Thanh Lam ở trong nước sờ soạng một trận, sờ đến cái xác mang hoa văn thô ráp, móc ra vừa thấy là con trai tam giác to bằng bàn tay, vui rạo rực cho Dương Nhất Bạch xem.

Dương Nhất Bạch bĩu môi khinh thường nói: “Châu trai, thịt già, cằn.”

Thanh Lam nhụt chí mà ném trai tam giác vào trong nước.

Dương Nhất Bạch lại nói: “Có lẽ bên trong có trân châu.”

Thanh Lam nhanh chóng lại đi vớt lên.

Dương Nhất Bạch: “Buổi tối làm canh đậu hủ hà trai.”

Thanh Lam vội không ngừng tốt tốt, lại sờ soạng khắp nơi muốn vớt nhiều thêm mấy con, lại không tìm được, chỉ một con trai này.

Tưới xong, Dương Nhất Bạch vào trong thành mua đậu hủ, trên đường về nhà vừa lúc đi qua Đa Bảo Trai chuyên bán châu báu, Thanh Lam ôm châu trai muốn vào trong, Dương Nhất Bạch túm trở về một phen: “Ngươi đi làm gì?”

Thanh Lam vui rạo rực nói: “Đi vào mổ châu trai ra, nhìn xem có phải thực sự có trân châu, có thể bán mấy đồng hay không.”

Dương Nhất Bạch xem thường chỉ bảng hiệu Đa Bảo Trai: “Nhà người ta làm lớn nhất chính là mua bán trân châu, còn nhìn trúng trai nát này của ngươi?”

Thanh Lam không phục, sở trường của Dương Nhất Bạch khoa tay múa chân cái miệt si: “Nhà bọn họ nuôi lão trai, có thể có lớn như vậy.”

Thanh Lam dựng thẳng tóc lên: “Ha!”

Dương Nhất Bạch thấp giọng: “Lão trai nhiều tinh, ít gây chuyện, đi mau.”

Một người một hồ một miêu đang muốn đi, người trong cửa hàng vội vàng đi ra gọi hắn lại: “Thật khéo! Dương sư phó, lão gia nhà ta đang muốn phái người đi tìm ngươi!”

Người đến là chưởng quầy Đa Bảo Trai, không khỏi phân trần kéo Dương Nhất Bạch đi vào hậu đường gặp đại lão gia.

Chủ nhân Đa Bảo Trai họ Tôn, tám mươi năm trước Tôn lão thái gia dựa vào nuôi trai bán trân châu phát gia.

Tôn lão thái gia vốn là một nông phu, ngày này vừa lúc cũng tới không khí mùa hè, trong đất bốc khói, mắt thấy lúa muốn chết héo, Tôn lão thái gia không thể không dẫn theo đòn gánh thùng gỗ đến bờ sông gánh nước tưới ruộng, vì nhiều ngày hạn không có mưa, nước sông cũng thấy giảm bớt, lộ ra lòng sông lớn khô cạn, Tôn lão thái gia gánh xong nước, thấy trong bùn có không ít hà trai ở một mở một đóng liều mạng giãy giụa, tâm sinh thương hại, nhặt một ít còn không bị phơi khô chết héo ném về trong sông; trong đó có một con trai không bình thường, xác trình tam giác, to như khay trà, ẩn ẩn phát ánh sáng năm màu, Tôn lão thái gia nhìn đã thích, nên đặt vào trong thùng nước, đợi tưới xong đồng ruộng, thu mảnh đất bảo bối trở về nhà nuôi ở lu nước. Ai cũng không nghĩ tới, đây là châu trai, đến một ban đêm một năm cuối thu này, châu trai tam giác này hộc ra một trân châu to bằng quả trứng bồ câu, ánh sáng mượt mà, bảo quang rạng rỡ, Tôn lão thái gia bắt được châu báu bán cái giá tốt, quay đầu lại mua đất trí phòng, bắt đầu làm mua bán nhỏ, còn đào miếng đất trong viện thành một cái ao, nuôi trai ở bên trong.

Đến mùa xuân năm thứ hai, châu trai đẻ rất nhiều trai nhỏ, Tôn lão thái gia và người nhà tính toán, dùng lưới đánh cá nuôi những trai nhỏ đó lên, lại tự mình đến huyện kế bên dạy người chút bí quyết nuôi châu dưỡng trai, trở về dứt khoát bắt đầu làm mua bán nuôi trai bán châu.

Nhoáng cái đã tám mươi năm, Tôn gia thành nhân tài kiệt xuất về nghề này.

Đa Bảo Trai bán trân châu, hơn phân nửa là trai Tôn gia tự mình nuôi trong hồ nở trai, từng viên vòng tròn lớn nhuận, ánh sáng mười phần, đặc biệt là mỗi năm lão trai chỉ sinh một viên châu vương, to như chim trứng, màu sắc sáng loáng nhu hòa, thập phần quý trọng, tìm khắp thiên hạ cũng chỉ một nhà này.

Hiện giờ đương gia là tôn tử của Tôn lão thái gia, tôn lão gia. Dương Nhất Bạch một chân bước vào hậu đường, đôi mắt Tôn lão gia tức khắc sáng ngời.

Tôn lão gia: “Dương sư phó, nghe nói ngươi hàng yêu phục ma, việc này xin ngươi đến giúp Tôn gia chúng ta.”

Dương Nhất Bạch: “Tâng bốc thì miễn, có chuyện nói thẳng.”

Tôn lão gia thở dài một hơi, gọi người mang Tôn thiếu gia đến, một lát sau, có hạ nhân đỡ thiếu gia Tôn gia đang kêu loạn lại đây, sắc mặt thiếu gia Tôn gia trắng bệch, trong miệng kêu đau, Tôn lão thái gia bắt được cánh tay thiếu gia Tôn gia đưa đến trước mặt Dương Nhất Bạch.

Dương Nhất Bạch nhíu mày: “Y……”

Tay trái của thiếu gia Tôn gia có tam ngón đều thiếu một đoạn, tuy lấy vải trắng băng bó, còn thấm máu ra bên ngoài, tình trạng này thập phần thê thảm.

Tôn lão gia khóc nức nở: “Dương sư phó, ngươi nhìn một cái, phải làm sao bây giờ, mời mấy chục cái lang trung dùng bao nhiêu ít dược, đầu ngón tay này của tiểu nhi dù thế nào cũng không ngăn được máu!”

Trong lòng Dương Nhất Bạch hiểu rõ, nói thẳng hỏi: “Là lão trai trong nhà cắt?”

Tôn lão gia ấp úng, ánh mắt nhấp nháy, chính là không chịu nói thật.

Dương Nhất Bạch khiêng xẻng lên quay đầu đi, tôn lão gia vội vàng giữ chặt hắn: “Việc đã đến nước này, ta cũng không giấu diếm nữa, xác thật là lão trai trong nhà ta kẹp.”

Thì ra là mấy năm nay lão trai không hề sinh châu, Tôn gia ít trai có trân châu lớn, sinh ý không bằng lúc trước, thiếu gia Tôn gia bị buộc lo lắng, muốn dựa theo biện pháp nuôi trai nhỏ để lão trai sinh châu, nên hạ vào trong ao, cạy xác lão trai ra, cầm đao róc thịt trai, trong đầu có châu hạch, không nghĩ tới sức lực của lão trai thập phần lớn, hung tợn khép vỏ trai lại, tuy hắn rút tay về nhanh, nhưng vẫn bấm gãy một đoạn ba đầu ngón tay của Tôn thiếu gia, Tôn gia mời toàn mấy chục lang trung đại phu tới xem, đắp nhiều thuốc mỡ đều không tốt; Tôn lão gia nghĩ sợ là có quan hệ với việc tinh quái, nên sai người đi tìm Dương Nhất Bạch đến xem, không nghĩ tới vừa vặn gặp ở cửa trên đường cái.

“Đáng đời.” Dương Nhất Bạch âm dương quái khí mà cười một tiếng.

Tôn lão gia đuối lý, nhưng lại bực bội, gấp đến độ dậm thẳng chân thở dài, nhanh để hạ nhân lấy thù lao tới, là một mâm bạc trắng bóng, Dương Nhất Bạch cầm khối bạc vụn ôm trong lòng, tặc lưỡi hỏi một câu: “Có phải nó chạy hay không?”

Tôn lão gia nghẹn đỏ mặt: “Chạy, ta để gia đinh trong phủ múc nước ao cũng không thấy.”

Dương Nhất Bạch cười nhạo nói: “Trai lão thành tinh, còn có thể cho các ngươi tìm?”

Tôn lão gia oán hận mà mắng một câu, Dương Nhất Bạch liếc mắt: “Sao, ngươi còn muốn gõ xác ăn thịt hắn, để báo thù cho chất tử?”

Tôn lão gia từ kẽ răng phun ra hai câu: “Không dám, không dám.”

Dương Nhất Bạch nghiêm mặt nói: “Người là vong ân phụ nghĩa nhất, tự giải quyết cho tốt đi.”

Tôn lão gia cúi đầu liên tục nói đúng.

Dương Nhất Bạch ra khỏi thành đến đường sông vận chuyển lương thực đứng, dạo bước trái phải, thập phần khó xử, Thanh Lam tóm được cơ hội nói móc: “Không nghĩ tới ngươi sợ nước.”

Hắc Đản nhảy xuống đi vào lòng sông, Dương Nhất Bạch theo sau ủ rũ cụp đuôi nói: “Cũng không phải, ta biết bơi, nhưng trước kia từng một lần thiếu chút nữa chết ở trong nước.” Hắc Đản nghe vậy quay đầu lại ngao một tiếng như trào phúng.

Thanh Lam: “Bằng không về nhà lấy dựa thủy, ngày mai lại đến cũng không muộn.”

Dương Nhất Bạch nhíu mày nói: “Không còn kịp nữa rồi, linh vật trong nước khi chết sẽ trở lại sinh trưởng nơi chờ chết, đặc biệt lão trai này, từ bỏ tu hành trăm năm sinh bảy tám chục châu dùng để báo ân, sợ là đã gần chết.”

Suy nghĩ một chút, hắn lại hồ nghi nói: “Châu trai trời sinh tính ôn hòa, sao đột nhiên đả thương người?”

Dương Nhất Bạch nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ nghe thấy Hắc Đản ở bờ sông kêu to vài tiếng, hắn vội vàng đi qua, thấy giữa sông một đá xanh thật lớn lộ ra mặt nước, Hắc Đản thả người nhảy lên, gật đầu ý bảo.

Dương Nhất Bạch cởi áo, lặn một cái xuống nước bơi vào trong nước, Hắc Đản theo sát nhảy xuống sau đó, một người một miêu lặn xuống dưới nước, thấy đáy sông trải rộng đá cuội, loạn bụi cỏ sinh, đá vụn dưới khối đá xanh kia có một sa động, lão trai ở trong động kia vẫn không nhúc nhích.

Hắc Đản lặn xuống gần vươi móng, lão trai bỗng nhiên mở vỏ trai ra hung tợn kẹp, Hắc Đản vội rút móng vuốt về. Dương Nhất Bạch đến trước mặt đứng lại, từ lưng quần lấy ra đao nhỏ, cắt giữa ngón tay, để tơ máu thấm vào trong nước sông. Một lát sau, thấy vỏ trai hơi mở ra, chậm rãi phun ra ba viên trân châu, Dương Nhất Bạch duỗi tay vớt lấy, thấy xác ngoài hạt châu kia, hiển thị thời gian thành hình quá ngắn không kịp bao bọc tốt, khi hắn nhìn kỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy giữa châu không phải hột khác, đúng là ba đầu ngón tay của của thiếu gia Tôn gia kia.

Lúc này vỏ trai mở lớn hơn nữa, một làn khói trắng như có như không từ trong xác bay ra, Dương Nhất Bạch cảnh giác lui một bước.

Bóng trắng kia lại không thể đi, ở trong nước lắc lư như ảo ảnh, Dương Nhất Bạch nghe được rõ ràng, nó đang nói chuyện.

“Đa tạ vị thuật sĩ này lấy huyết khí dẫn hồn phách của ta ra, nếu không ta chỉ sợ phải bị vây ở trong vỏ trai không được siêu sinh.”

Dương Nhất Bạch ở dưới nước không há được miệng, đành phải gật đầu.

“Tổn thương hậu nhân của ân công vốn không phải là mong muốn của ta, là có người âm thầm quấy phá, nhưng mệnh số của ta đã hết, sai lầm lớn không thể vãn hồi, xin ân công thay ta đưa ba viên nguyên châu không thành hình đến trong phủ ân công.”

Dương Nhất Bạch gật đầu.

Giọng nói kia càng thêm thấp: “Ngươi đã là thuật sĩ, làm việc cẩn thận, ít ngày nữa có đại tai buông xuống nhân thế…”

Dương Nhất Bạch há mồm: “Ngươi nói cái gì?” Một ngụm nước sông đột nhiên rót trong miệng, hắn vội vàng phun ra.

Lúc này vỏ trai bỗng nhiên vụt ra một bóng đen dây dưa bóng trắng, vặn vẹo vài cái sau bóng trắng chợt tản ra dần biến mất, mà bóng đen kia bỗng chốc nhảy ra mặt nước, cũng ngay sau đó Hắc Đản đuổi theo. Dương Nhất Bạch lại nhìn lão trai kia, vỏ trai chậm rãi vô lực mở ra, lộ ra thịt trai mềm nhũn bên trong, có một hạt châu to bằng đầu ngón tay từ trong thịt trai tránh thoát, bay lên trời phá nước mà ra.

Trong lòng Dương Nhất Bạch thầm kêu một tiếng, lão trai này không thành được hình người, nhưng lại có nội đan!

Dương Nhất Bạch đuổi theo ra mặt sông, Thanh Lam đang ngồi xổm một bên chờ chán đến chết.

Dương Nhất Bạch: “Thấy một nội đan từ trong nước bay lên không?”

Thanh Lam làm mặt quỷ: “Không có, chỉ nhìn thấy ngươi bay lên thôi.”

Lúc này Hắc Đản từ nơi xa vòng vèo, Dương Nhất Bạch nhỏ giọng hỏi: “Đuổi được không?”

Hắc Đản ồm ồm mà ngao một tiếng, Dương Nhất Bạch vỗ đầu hắn: “thôi, dù sao cũng không biết là yêu dị gì, không đuổi được ngược lại là chuyện tốt.”

Dương Nhất Bạch trả ba viên trân châu không thành hình lại cho Tôn gia, Tôn lão gia tập trung nhìn vào, sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu, trong miệng chỉ kêu oan nghiệt.

Dương Nhất Bạch nói: “Đắp Ma Thành Phấn cho Tôn thiếu gia, ít ngày nữa là tốt.”

Tôn lão gia lắp bắp lại hỏi: “Vậy cửa hàng trai của chúng ta…”

Dương Nhất Bạch không kiên nhẫn: “Trai cái gì mà trai, hồn đều tan, ngươi còn muốn nó làm trâu làm ngựa kiếm nhiều tiền cho ngươi sao?”

Tôn lão gia không dám nói, ôn tồn đưa Dương Nhất Bạch ra khỏi phủ.

Tôn thiếu gia đứt tay ban đêm cùng ngày dừng chảy máu, miệng vết thương khép lại kết vảy lột da, chỉ dùng một viên nguyên châu, hai viên khác Tôn lão gia bảo nhi chất dạo chơi thấy hiếm lạ bắt được treo giá cao cung phụng ở Đa Bảo Trai, bọn tiểu nhị đều cảm thấy là vật điềm xấu, ngầm nghị luận sôi nổi, thập phần sợ hãi.

Nói chung thứ này quá đen đủi, tôn gia liên quan cũng gặp vận đen, một năm đầu tiên là toàn bộ châu trai trong hồ trai chết hết, tiếp theo Đa Bảo Trai gặp trộm, tất cả trân châu trong cửa hàng, hai viên nguyên châu liên quan đến mấy viên châu vương này bị trộm không còn một mảnh. Tôn gia từ đây gia đạo sa sút, không còn quang cảnh ngày xưa nữa.

Xác lão trai ngày hôm sau Dương Nhất Bạch vào nước tìm kiếm ra ở đáy sông, đưa vào trong nhà rửa sạch sẽ chôn ở phía dưới cây hòe, Thanh Lam đi theo đến bờ sông, nhặt mấy chục châu trai tam giác lớn bé trở về nuôi ở trong lu nước, dõng dạc một ngày kia cũng muốn nuôi ra châu vương, ngày này thừa dịp hắn trở về hang ổ ngoài thành, Dương Nhất Bạch và Hắc Đản làm thịt hết trai, chiên rán chưng nấu ăn một bữa thịnh soạn, hoàn toàn chặt đứt mộng phát tài của Thanh Lam.

Châu trai dễ nuôi, trân châu khó cầu.