Người Bắt Yêu

Chương 10: Thủy Hủy



Editor: Cò Lười – Diễn đàn

Kinh Chập (ngày 5 hoặc 6 tháng 3), sấm mùa xuân chợt nổi lên.

Mưa phùn theo gió vào đêm, tí tách rơi cả một đêm.

Sáng sớm Thanh Lam đang vui sướng mở mắt trong tiếng chim hót, khi từ trên xà nhà nhảy xuống, Dương Nhất Bạch cũng không ở trên giường trong phòng, Hắc Đản cũng không thấy bóng dáng. Thanh Lam vài bước chạy đến cửa, mới thấy một người một miêu ngồi xổm song song trên hành lang nhìn chim.

Dưới hai hốc mắt của Dương Nhất Bạch thâm xì, uống một ngụm rượu ngáp một cái, trên mặt mang theo buồn ngủ một đêm chưa ngủ.

Thanh Lam: “Nửa đêm ngươi làm trộm à?”

Dương Nhất Bạch dựa theo gáy Thanh Lam đánh một cái tát, Thanh Lam ai da một tiếng ôm đầu nhảy ra, cười hì hì nói: “Vậy ngươi một đêm không ngủ làm gì.”

Dương Nhất Bạch vén ống tay áo lên trên vai, lộ ra hai vết sẹo nho nhỏ tròn tròn đầu vai: “Năm xưa lão bị thương đau một đêm.”

Thanh Lam duỗi đầu vừa thấy, xoay đầu qua, chắc chắn nói: “Rắn lớn cắn.”

Dương Nhất Bạch thả ống tay áo xuống, như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm hắn, khen một câu: “Không hổ là Đồ Sơn Thiên Hồ.”

Thanh Lam dào dạt đắc ý: “Tuy Hồ tộc ta không phải tẩu thú chi trường, nhưng từ trước đến nay cũng được phong làm linh thánh, tự nhiên là thông thiên đạt địa không gì không biết.” Tự mình thổi phồng một phen, thấy Dương Nhất Bạch và Hắc Đản liếc nhìn hắn, lại khụ một tiếng hỏi: “Ngươi bị thương như thế nào?”

Dương Nhất Bạch nhìn mưa phùn mênh mông ngoài hành lang, không chút để ý nói: “Khi còn nhỏ vào trong hồ nước ngọt tìm ốc, khiến Thủy Hủy cắn bị thương.”

Dương Nhất Bạch trong mệnh duyên cạn phúc mỏng, tuổi nhỏ mồ côi, cách một năm lại tang mẫu, dựa vào tiếp tế của hàng xóm mà lớn lên, khi thiếu niên vội vàng với sinh kế, thường xuyên ra chỗ đá xanh dưới hồ ngoài thành tìm kiếm ốc nước ngọt lên phố bán; thời tiết đầu hè, ngày thường ốc nước ngọt ẩn sâu trong bùn sôi nổi bò lên trên đá xanh sinh sôi nảy nở, bàn tay sờ xuống dưới nước một cái rất chuẩn.

Mỗi ngày sáng sớm trời hơi sáng, Dương Nhất Bạch đã vác đồ sứ nhỏ ra Cửu Khúc Hồ ngoài thành ba dặm tìm ốc nước ngọt, đầu tháng bảy tám hắn cứ theo lẽ thường ra cửa, không nghĩ tới lại gặp chuyện này.

Hôm nay là trời đầy mây, đặc biệt oi bức, bầu trời mây đen tầng tầng lớp lớp kéo tới rất thấp, như chớp mắt sẽ có tràng mưa to nối tiếp rơi xuống, Dương Nhất Bạch nghĩ buồn như vậy, nên có nhiều ốc nước ngọt hơn nổi lên thông khí, thập phần cao hứng mà đến bên hồ ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn tìm ở đá xanh; một sờ này hắn đã phạm vào nói thầm, chuyện hôm nay có kỳ quặc, phiến đá xanh ngày xưa bị ốc nước ngọt bò đến rậm rạp giờ rỗng tuếch, ngay cả cái vỏ rỗng cũng không có. Hắn một mặt hồ nghi, một mặt bắt tay tìm kiếm vào sâu bên trong, duỗi ra này thì không sao, bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay như bị thứ gì đó đâm vào, tay đứt ruột xót, một trận đau nhức như bị khoan tim.

Dương Nhất Bạch chấn động, vội vàng rút tay về, đồ vật kia sức lực cũng lớn, cắn đầu ngón tay chính là không bỏ, hắn dùng hết toàn lực rút tay, lại kéo nó từ đá xanh ra vứt lên không trung.

Đồ vật kia dài ba thước, đuôi nhỏ đầu tròn, vảy dày đặc, còn có vô số hoàn văn màu vàng như được khảm ở trên người đen nhánh sáng bóng, lại là một Kim Hoàn Thủy Hủy hiếm thấy.

Thủy Hủy rơi vào trong nước, chợt cơ thể bạo trướng mấy lần, kích lên sóng lớn trên mặt hồ, Dương Nhất Bạch sợ tới mức quay đầu muốn chạy, không vài bước đã bị Thủy Hủy từ sau lưng cuốn lấy hai chân, hai cái răng sắc nhọn của Thủy Hủy cắn vào đầu vai Dương Nhất Bạch, kéo hắn vào trong nước. Dương Nhất Bạch niên thiếu gầy yếu, không hề có sức phản kháng, đành phải trơ mắt nhìn hồ nước không quá ngực, cho đến miệng mũi.

Lúc này trên mặt hồ đột nhiên tiếng sấm một tiếng, giữa không trung giáng xuống một tia chớp, bổ hồ nước ra, tia chớp lướt qua xuất hiện một con kỳ thú đuôi dài tựa hươu, đạp đá ngọc đến gần Kim Hoàn Thủy Hủy, kỳ thú kia to như sư hổ, khắp cả người có kim lân, trên đỉnh có một cái sừng, bỗng nhiên tới trước mặt, Kim Hoàn Thủy Hủy thập phần kiêng kị, quấn lấy Dương Nhất Bạch muốn chạy trốn, không ngờ một góc sừng của kỳ thú đâm vào bụng dưới của Thủy Hủy, lập tức làm rách thành một miệng vết thương lớn, máu đỏ tươi nhiễm đỏ tảng lớn mặt hồ.

Thủy Hủy ăn đau buông Dương Nhất Bạch ra, chớp mắt hóa thành con rắn nhỏ chui xuống dưới nước biến mất không thấy, kỳ thú kia cũng không đuổi theo, chở Dương Nhất Bạch tới bờ biển rồi, đầu vai Dương Nhất Bạch còn đang ào ạt thấm máu ra ngoài, đau đến lấy tay che miệng vết thương lại, lại vì uống một bụng đầy nước hồ, ngăn không được nôn nước ra ngoài.

Kỳ thú kia thấy hắn cũng không lo ngại, cằn nhằn vài bước đi đến trước mặt, đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm hai mắt Dương Nhất Bạch, hắn chỉ cảm thấy một trận choáng váng rồi hôn mê bất tỉnh nhân sự, đợi khi tỉnh lại đã ở trên mặt đất trong nhà, quần áo rách nát, miệng vết thương trên vai chưa lành, trong tay còn nắm chặt một mảnh kim lân, như là vật trên người kỳ thú kia.

Dương Nhất Bạch đột nhiên nhanh trí, đắp phiến kim lân kia lên trên vai, quả nhiên trong chốc lát miệng vết thương đã khép lại kết vảy, lại quá nửa ngày vảy máu bóc ra, trừ lưu lại hai vết sẹo, như là chưa từng bị thương.

Chẳng qua về sau, Dương Nhất Bạch sẽ thấy qua từ nhỏ cũng chưa từng thấy qua thụ quái vẫn có thể nhìn thấy sơn tinh, hắn nghi ngờ một ngày kia xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn không nhớ rõ.

Tổ tiên Dương gia từng có Chém Yêu Sư, cũng làm người nằm trong mồ, bởi vậy gặp qua rất nhiều dị sự yêu vật, ký lục nhiều thế hệ sao chép thành một quyển 《 thần dị lục 》, vẫn luôn giấu ở trong nhà, Dương Nhất Bạch lục tung tìm ra từng trang đối chiếu, mới biết được kỳ thú một ngày kia cứu hắn gọi là Thiên Lộc, mà yêu thú hóa thân con rắn nhỏ trốn ở dưới đá xanh còn lại là Kim Hoàn Thủy Hủy.

Thanh Lam làm như nghe xong thiên thư như mơ màng hồ đồ, vẻ mặt không tin: “Thiên lộc kia chính là thần thú thượng cổ, ngươi đừng xem là bị hoa đôi mắt.”

Dương Nhất Bạch tức giận: “Không tin đánh cược.”

Thanh Lam được được một trận, thập phần có lệ mà làm bộ tin, lại nói: “Vậy Kim Hoàn Thủy Hủy đâu? Chạy trốn đi đâu rồi?”

Dương Nhất Bạch chỉ vào cằm âm trầm nói: “Sấm mùa xuân vang, vạn vật trường, sợ là trận sấm mùa xuân này bừng tỉnh không chỉ là chim yến, còn có rắn. Kim Hoàn Thủy Hủy một năm mọc thêm một hoàn văn, năm đó ta coi đã có mấy trăm cái, chỉ sợ đã gần lúc năm trăm năm thành giao.”

Thanh Lam cười nói: “Ta cũng nghĩ vậy, nếu không cũng sẽ không im ắng giấu ở trong hồ muốn ăn người ngươi có linh khí nhìn thấu hắn có đạo hạnh năm trăm năm này.”

Dương Nhất Bạch gật đầu.

Lại qua hơn tháng, khi đến tháng cuối xuân, lôi điện ngày này bỗng nhiên đan xen, mưa rào như khuynh, tiểu viện nhà Dương Nhất Bạch rối rít rơi xuống nhiều cá nhỏ tôm nhỏ, Thanh Lam và Hắc Đản mừng rỡ chạy như điên ở khắp viện tử nhặt của hời, Dương Nhất Bạch dựa vào cây cột hắc hắc mà cười. Thanh Lam hỏi hắn cười cái gì, Dương Nhất Bạch nói: “Ta thấy tầng mây lờ mờ, như là phương hướng Chiêu Quang đi Tây Bắc.”

Thanh Lam khịt mũi coi thường: “Sao ngươi biết là Chiêu Quang, không phải bên tư vũ Long Thần lại đây trút mưa xuống.”

Dương Nhất Bạch so hai ngón tay: “Dường như lúc tiểu hắc xà kia đi qua, ta thấy hắn giương nanh múa vuốt, có cái móng chỉ có hai đầu ngón tay.”

Quả nhiên, ban đêm hai ngày sau, một mây bóng đen rơi xuống, tới xác thật là Chiêu Quang.

Dương Nhất Bạch cảm ơn hắn đưa cá tôm cua tới, để lại cho hắn nửa bầu rượu, hỏi: “Ngươi như lửa thiêu mông chạy về Tây Bắc, là vì cái gì?”

Chiêu Quang ngồi xổm ở hành lang, một Thái Tử Long Vương thư sinh nghèo như kiết hủ lậu, vui rạo rực mà uống rượu, bất mãn nói: “Thúc phụ ta, linh trạch Long Vương, biết ta ở Nhạn Bắc Hồ dàn xếp xuống, dời một đám thủy tộc phương bắc tới cung cho ta sai sử.”

Thanh Lam: “Vậy không phải là chuyện tốt sao?”

Dương Nhất Bạch đi theo nói móc: “Dù sao cũng là Long Thần Thái Tử phương bắc, khí phái này, đến chỗ nào cũng đều có binh tôm tướng cua hầu hạ.”

Chiêu Quang thở dài tố khổ nói: “Nào có, trong một đám thủy tộc này, có mấy cá chép tinh là Bắc Hải và Chư Xuyên Hoàng, mỗi người cũng đều có hai ba trăm năm đạo hạnh, đến lúc này mở Long Môn ra, cũng phải hướng núi Long Môn Hà Đông mà vượt Long Môn.”

Dương Nhất Bạch: “A, là như thế.”

Chiêu Quang lại nói: “Tuy Nhạn Bắc Hồ kia của ta thuỷ vực bát ngát, nhưng đáy hồ của nó không có ám đạo, cũng không thông lên Giang Hà Đại Xuyên, không thể đi vào, bất đắc dĩ ta đành phải tự mình đưa bọn họ vào trong sông xuyên núi Long Môn, chờ sau thanh minh Long Môn mở ra, người có thể lên trời thì lên trời, không thể hóa rồng ta vẫn mang về Nhạn Bắc Hồ nuôi.”

Hắc Đản ở một bên hút nước miếng một chút, Dương Nhất Bạch vội liếc nó một cái.

“Vậy ngươi chẳng phải là sau thanh minh còn phải đi một chuyến?” Dương Nhất Bạch nói.

Chiêu Quang gật đầu: “Đó là tất nhiên.”

Dương Nhất Bạch trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: “Hiện nay sợ là muốn để ngươi mang theo ta đuổi tới ở trước thanh minh, ta sợ năm nay Long Môn không dễ nhảy như vậy.”

Chiêu Quang khó hiểu, Dương Nhất Bạch báo chuyện về Kim Hoàn Thủy Hủy từ đầu chí cuối: “Sấm mùa xuân nhiều, nó cũng tới lúc hóa giao rồi, chắc chắn không có thành thật như vậy.”

“Vậy được, ta dẫn ngươi đi.” Chiêu Quang một ngụm đáp ứng.

Hai người một hồ một miêu, ngày thanh minh đó tới dưới chân núi Long Môn, thấy dòng nước Hoàng Hà kia chảy xiết cuồn cuộc, trên sông ẩn có quang hoa, còn chưa nhìn thấy Long Môn xuất hiện.

Chờ đến bình minh, trên sông bỗng nhiên bảo quang bốn phía, nghìn màu ngọc bích, trong sóng lớn ầm ầm hiện ra một tòa Long Môn cao lớn, hai tiểu long màu xanh lá xoay quanh trên trụ cửa, nhe răng nanh, cả người kết vảy, thập phần uy vũ.

Dương Nhất Bạch hiếm lạ nhìn, nhịn không được nói: “Thật sự như là con giun ta dùng câu cá.”

Lúc này giữa cá sông chen chúc đầu, nhiều kim cá chép ngược dòng ngoi lên, sôi nổi tụ lại trước Long Môn này, cảnh tượng kia thập phần đồ sộ, Thanh Lam nhìn đến đều có chút há hốc mồm.

Đột nhiên phía đông mây đen không trung quay cuồng, cho đến khi đến đây, Dương Nhất Bạch tâm sinh cảnh giác, nói với Chiêu Quang: “Tới.”

Mây đen tới trước mặt, hóa thành một cự xà kim hoàn cuốn lấy phía trên cạnh cửa Long Môn, mở miệng khổng lồ ra với cá chép hoàng kim nhảy lên giữa sông, chợt thấy gió tanh lướt qua, rất nhiều cá chép lại bị nó hút vào trong miệng.

Chiêu Quang giận tím mặt: “Hay cho quái vật ngươi!” Bỗng nhiên hóa thân thành hắc long bổ nhào vào Kim Hoàn Thủy Hủy trước Long Môn quấn vào đánh nhau.

Thanh Lam không yên tâm: “Chiêu Quang được không?”

Dương Nhất Bạch cười hắc hắc nói: “Kim Hoàn Thủy Hủy chỉ là điều xà, còn chưa thành giao, Chiêu Quang chính là con của Long Thần phương bắc chính thức, còn để ngươi nhọc lòng?”

Khi nói chuyện thủy Hủy đã bị Chiêu Quang đánh rớt đụn mây, rơi xuống bờ sông Hoàng Hà biến thành con rắn nhỏ dài ba thước, Chiêu Quang nghiền móng vuốt qua, Thủy Hủy lập tức bị chém thành vài đoạn; tuy đã chết, nhưng thân rắn làm như rất không cam lòng, vẫn còn lăn lộn vặn vẹo trên mặt đất, Hắc Đản đi qua ăn một ngụm, ăn đến sạch bóng.

Dương Nhất Bạch nhìn có chút buồn nôn: “Hắc Đản, đại ca, đại gia, phụ thân, sao cái gì ngươi cũng đều ăn…”

Đột nhiên nghe thấy hai tiểu Thanh Long trên trụ Long Môn phát ra tiếng rồng ngâm réo rắt, lúc này nước trong Hoàng Hà như sôi trào, nghìn con cá chép phía sau tiếp trước nhảy lên ở không trung, có chút đạo hạnh sâu thì nhảy lên cao, nhảy qua Long Môn, ngay sau đó có mưa gió đi theo tới, đưa lên tận trời; tới trên chín tầng trời, thiên hỏa nung khô cái đuôi cá chép vàng, chỗ thiêu qua dần dần sinh ra long đuôi, long thân, long trảo, long lân, giây lát toàn đuôi toàn râu, đã hóa thành thiên long, ngao du phía chân trời, thập phần đắc ý.

Toàn bộ phía chân trời bị thiêu đến đỏ rực một mảnh, mấy chục long mới hóa xoay quanh trên trời, rất là hoành tráng.

Dương Nhất Bạch nhìn đến có chút xuất thần, âm thầm lấy làm kỳ.

Chiêu Quang lại thập phần uể oải, trong một đám cá chép vàng bước lên Long Môn hóa thành thiên long, nhưng trong hàng nghìn chỉ có bảy hai đuôi, nhưng mà trong bảy hai đại cá chép này, lại không có một thuộc hạ của hắn ở Nhạn Bắc Hồ.

Mất công hắn ngàn dặm xa xôi hộ tống đến đây, lại không có một con nhảy quá Long Môn.

Quả thật là vô cùng nhục nhã.