Người Bắt Yêu

Chương 12: Cự Thiện



Editor: Cò Lười

Xuân phân vừa qua, ban đêm chim đỗ quyên kêu đến đặc biệt thê lương, Hắc Đản nghe thập phần bực bội bất an, thừa dịp ban đêm đến hành lang ăn cá nhỏ Dương Nhất Bạch nuôi ở vạc sứ lớn đến không còn một mảnh.

Hôm sau đã bị quở trách một phen, bùm bùm lải nhải, Hắc Đản cũng không muốn để ý tới, nằm ở dưới mái hiên híp đôi mắt ngủ gật, thỉnh thoảng vẫy vẫy cái đuôi, lắc lắc lỗ tai, một bộ dáng ngươi làm khó dễ được ta sao.

Dương Nhất Bạch chống nạnh lải nhải đủ rồi, nói thầm hai câu, lại không thể không nâng cái sọt cá cần câu lên, Thanh Lam từ xà nhà nhảy xuống hưng phấn hỏi muốn đi đâu, tròng mắt Dương Nhất Bạch vừa chuyển, cười nói: “Trong sông Tiêu Lương ngoài thành có rất nhiều con lươn đen, ngươi ăn không?”

Thanh Lam hừ lạnh mà cười: “Lại muốn gạt ta xuống sông bắt cá? Cửa đều không có.” Lại chui lên xà nhà ngồi xổm.

Dương Nhất Bạch liếc mắt Hắc Đản một cái, nháy mắt trên xà nhà, Hắc Đản không kiên nhẫn ném cái đuôi bạch bạch gõ ghế đá, ý tứ là, đã biết, ít dong dài, hắn đã hậm hực mà ra cửa.

Thành bắc có hồ hoa sen lớn, từ một cái mương khúc vờn quanh nối thẳng ra sông Tiêu Lương ngoài thành, nghe nói là mấy trăm năm trước hai con rồng đánh nhau dây dưa rơi xuống đập ra hố to, liên thông Tiêu Lương Hà Mương chính là móng vuốt rồng vẽ ra cái hố, có lẽ là dính linh khí rồng trong truyền thuyết, bởi vậy cá trong ao cũng đặc biệt màu mỡ.

Dương Nhất Bạch mới vừa ở bên cạnh ao tìm một chỗ câu ngồi xổm xuống, đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi, chỉ thấy nước ao bờ biển vẩn đục ố vàng, hiển nhiên là vừa có người ở nơi đây đi nặng. Hắn kêu vài tiếng đen đủi, phi phi phi, che lại cái mũi thu cần muốn đi, bỗng nhiên thoáng nhìn trong cỏ lau mới mọc lộ ra một góc đồ vật như tượng đá.

Dưới tò mò đẩy cỏ lau ra vừa thấy, lại là nửa thanh Bão Cổ Thạch, Dương Nhất Bạch lòng hiếu kỳ nổi lên, dùng sức lực bú sữa mẹ ra kéo một mặt tường lên bờ cẩn thận, bất giác trong đầu ong một tiếng, trước mắt tối sầm, nửa thanh Bão Cổ Thạch kia xác thật chỉ còn nửa thanh, như là bị người mạnh mẽ làm gãy từ giữa, ba tượng đá diễn châu nho nhỏ trên đỉnh cũng bị đánh nát, chỉ còn mấy khối đá vụn hình dạng móng dê tàn lưu này.

Đây là Bão Cổ Thạch cửa tổ từ Dương gia, Dương Nhất Bạch liếc mắt một cái đã nhận ra.

Dương Nhất Bạch năm trước chỉ ở một ngày thanh minh này đến tổ từ cúng mộ, không nghĩ còn chưa đến thanh minh đã có đại sự xảy ra, hắn vội vàng đuổi tới trước cửa tổ từ, lại chỉ thấy tổ từ đã đốt sạch rồi, trước mắt tràn đầy tường đổ, khói bụi trần đống, Bão Cổ Thạch trước cửa bị người đập đến dập nát thưa thớt đầy đất, chỉ còn lại trên nền ở chỗ cũ, có bộ phận thạch điêu không có bóng dáng, hẳn chính là nửa thanh chôn ở bên cạnh ao kia.

Tổ từ không dựa vào thôn xóm, ngày thường dân cư ít đến, cũng không biết là người nào làm chuyện tốt.

Dương Nhất Bạch dạo quanh phế tích một vòng, cười lạnh một tiếng lẩm bẩm: “Ngươi cho rằng ném thùng phân linh thú đến tổ từ ta ngày ngày chịu huyết quang dơ bẩn, là có thể diệt chân linh Dương gia ta?”

trước khi đến, chỗ thạch xây cửa tách ra lại hơi chảy tơ máu đỏ thắm ra bên ngoài, Dương Nhất Bạch biết, đây là linh cảnh kỳ của tổ tiên. Hắn quỳ xuống cung kính tam dập đầu nói: “Chờ mọi việc kết thúc, lại đến tu sửa tổ từ, xin tổ tiên khoan thứ.”

Dứt lời vội vàng rời đi về nhà.

Canh ba, bóng đêm như mực, Dương Nhất Bạch lặng lẽ ra thôn đi phía đông, đi ra mười dặm đó là dãy núi phập phồng, dưới chân núi một mảnh rừng thông, xanh um tươi tốt, hắc ảnh lay động, ở trong bóng đêm có vẻ thập phần quỷ dị túc mục. Dương Nhất Bạch ở trong rừng thông trái xuyên phải vòng, nửa ngày tới một chỗ vách đá trước chân núi, nơi này che giấu một tòa hoàng lăng Tiêu thị, trước lăng có một thần đạo không dài, hai sườn thần đạo đứng sừng sững hơn mười tượng đá tôn cao thấp, có quan văn võ tướng, có thạch tượng thạch mã, trước vách đá sơn môn là hai tôn thiên lộc, đuôi dài tựa lộc, trán mọc sừng nhọn, toàn thân kim lân, thập phần uy vũ. Chỉ là sừng trên trán một tôn thiên lộc trong đó hình như có vết rách, như dấu vết từng gãy lại được chữa trị nối lại.

Dương Nhất Bạch thân mật vỗ vỗ tượng đá một tôn thiên lộc này, chợt thấy quanh thân tượng đá nổi lên kim quang, hắn cũng không quay đầu lại: “Hiện thân đi, ta đã biết ngươi muốn theo tới.”

Đã thấy Hắc Đản từ trong hắc ảnh ném cái đuôi đi ra, ngẩng đầu nhảy vào trong kim quang và hòa hợp một thể với tượng đá thiên lộc: “Tiểu tử, cảm ơi ngươi lúc nhỏ thay ta chữa trị kim thân, ta canh giữ ở bên cạnh ngươi hộ ngươi chu toàn, coi như báo đáp ân đức của ngươi.”

Dương Nhất Bạch xem thường: “Ngươi không cần lừa ta, ngươi thiếu ta đâu chỉ điểm này?”

《 Thần Dị Lục 》 ghi lại, mỗ vị tổ tiên chém yêu người giao linh lực cho tượng thần thủ lăng, khiến cho hậu thế có thể hóa thành hình thú hiện thân, chắc chắn vị này chính là thần thú Thiên Lộc.

Thiên Lộc lại nói: “Năm trăm năm trước, có một con yêu nghiệt đến đây khai quật địa mạch, ý đồ hấp thụ địa khí long mạch, ta với nó đại chiến một hồi, đả thương đuổi nó đi, cũng bởi vậy huỷ hoại kim thân, may mắn được gươi chữa trị…”

“Chuyện cũ năm xưa cũng đừng dong dài, trên Thần Dị Lục ghi lại ta đều xem qua.” Dương Nhất Bạch ngoáy lỗ tai, không kiên nhẫn mà ngắt lời nói: “Dương gia ta vốn chính là hậu nhân hoàng lăng phụng tự thủ lăng, một chút việc nhỏ không cần nói đến.”

Thiên lộc bị chặn ngang, không cao hứng mà từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, tiếng hừ này như chuông lớn, chấn động đến rừng thông vang lên ầm ầm. Dương Nhất Bạch ngược lại lên tiếng cười, quả nhiên tính tình này là một dạng với Hắc Đản, may hiện tại là tượng đá không động đậy, nếu không một móng vuốt đã sớm đón tới.

Thiên Lộc lại nói: “Mấy năm nay địa giới gần đây thường xuyên dị động, địa khí sơn tinh không biết bị quái vật gì bị hút đi rất nhiều, ngươi có phương pháp ứng đối không?”

Dương Nhất Bạch lười biếng dựa vào trên tượng đá: “Ngươi cũng thấy, ta trừ bỏ có thể câu cá cho ngươi ăn, cũng không có bản lĩnh khác.”

Thiên Lộc xuy một tiếng châm chọc nói: “Không thể tưởng được hậu nhân Trương thiên sư lại vô dụng như thế.”

Dương Nhất Bạch buông tay nói: “Ta có biện pháp gì, Tổ sư gia là Tổ sư gia, ta là ta, phụ mẫu chết sớm, cũng không ai dạy ta pháp thuật gì.”

Thiên Lộc cả giận nói: “Không nên thân! Trương thiên sư để lại có một thanh Trảm Yêu Kiếm do ta bảo quản, khi nào ta mới có thể yên tâm giao cho ngươi…”

Dương Nhất Bạch cười ha ha nói: “Không được, ngươi giữ chơi, ta sẽ không dùng.”

Một người một thú đang đối chọi gay gắt, đột nhiên cuối thần đạo hoàng lăng cười lạnh một tiếng, Dương Nhất Bạch nghe tiếng như quen tai lại xa lạ, Thiên Lộc nói: “Là yêu nghiệt kia!”

Hắc Đản từ trong kim quang nhảy ra, thả người đuổi tới cuối thần đạo, Dương Nhất Bạch cũng vừa lúc đuổi tới, bóng dáng của người nọ đã biến mất ở trong bóng đêm mênh mông, một người một miêu liếc nhau, vẻ mặt phức tạp.

Dương Nhất Bạch: “Thanh Lam?” Lại lắc đầu: “lớn lên lại không giống Thanh Lam.”

Hắc Đản dạo bước khắp nơi một vòng ngửi rồi ngồi xuống, Dương Nhất Bạch chần chờ nói: “Thật là yêu nghiệt năm trăm năm trước kia?”

Hắc Đản gật đầu, Dương Nhất Bạch ai da một tiếng: “Vậy lại là chuyện xấu.”

Đuổi tới nhà đã là bình minh, quả nhiên Thanh Lam không ở trong nhà, một người một miêu trong lòng hiểu rõ, tâm tình thập phần phức tạp.

Dương Nhất Bạch kiểm tra toàn bộ Thần Dị Lục, đi lên tìm kiếm, quả thật tìm được một ít dấu vết để lại, tục truyền khi Võ Chu phạt thương, Nữ Oa trói lão hồ Hiên Viên làm hại Thương Trụ muốn chém giết này, ai ngờ Cửu Vĩ Hồ có một chút chân linh chạy ra, ẩn nấp nhân thế, cho đến khi trên đường còn ở làm bậy, lại bám vào ở trên người nữ hoàng Võ Tắc Thiên, ý đồ hấp thụ long khí đế vương khôi phục chân thân, may mắn lúc ấy bị thần du lịch Trương thiên sư gặp được, đuổi giết chặn đường, chẳng biết đi đâu.

Dương Nhất Bạch khép lại Thần Dị Lục, thầm nghĩ, Thanh Lam nhìn cũng chỉ có đạo hạnh một vài trăm năm, sao sẽ có liên hệ với lão hồ Hiên Viên, nhưng đã là lời nói của Thiên Lộc, khẳng định không giả.

Một người một miêu càng nghĩ càng bực bội, Dương Nhất Bạch liếc mắt một cái thoáng nhìn lu nước dưới hành lang, lại nghĩ tới một chuyện: “Hắc Đản, ở phía trước hay là ở phía sau nguyên niên Cao Tông Đức Lân?”

Hắc Đản làm như biết hắn hỏi chính là việc yêu nghiệt xông vào hoàng lăng, ngao kêu to một tiếng, Dương Nhất Bạch tức cười: “Sao ta quên bộ dáng này ngươi sẽ không nói, như vậy, ở lúc trước, ngươi cử móng trái, ở phía sau, ngươi cử móng phải.”

Hắc Đản cử móng trái, Dương Nhất Bạch gật đầu nói: “Pháp sư Huyền Trang là tọa hóa ở nguyên niên Cao Tông Lân Đức, xem ra yêu nghiệt này không thể từ trong tay Long Thần hắc bạch lấy được phật cốt xá lợi của pháp sư Huyền Trang, lại bị Tổ sư gia đều đuổi đi khỏi thần linh, chỉ đến hoàng lăng Tiêu thị mưu toan hấp thụ long khí tĩnh dưỡng, không nghĩ tới ở dưới tay của ngươi cũng không thể chiếm được tiện nghi.”

Cách hai ngày cũng chưa thấy được Thanh Lam trở về, Dương Nhất Bạch và Hắc Đản ra hoang mồ ngoài thành tìm kiếm một vòng, lại ngay cả một cọng lông của hắn cũng không tìm thấy; lại qua mấy ngày, mắt thấy thanh minh buông xuống, lại tí tách tí tách rơi mưa xuân trước tiên, trời mưa này một phát không thể ngừng, ngay cả nước ở sông Tiêu Lương đều dâng lên năm sáu thước cao.

Tới ban đêm hôm nay, Vân gian ẩn ẩn có tiếng sấm ầm vang, Dương Nhất Bạch tĩnh tọa hành lang nghe mưa rơi, chỉ cảm thấy tâm thần không yên, chỗ đan điền hình như có hỏa thiêu hỏa liệu, như là có thứ gì đó muốn phá bụng mà ra. Hắc Đản ngậm Thần Dị Lục tới ném ở trước mặt hắn, hắn đột nhiên nhanh trí tùy tay lật vài tờ, càng xem vẻ mặt càng ngưng trọng.

Trong sách ghi lại giữa sông Tiêu Lương mấy trăm năm trước vốn có một con lươn, nhân cơ duyên xảo hợp nuốt vào tiên đan thành tinh, nên sống ở nơi này, mỗi khi đến tết Thanh Minh đều xuất động hoạt động, vì càng dài càng lớn, mỗi lần từ đáy sông hiện thân, sẽ làm nước sông sóng gió mãnh liệt, lan tràn lên trên bờ, bao phủ đồng ruộng thôn trang, khiến trăm họ lầm than, một năm này vừa vặn Trương thiên sư đi ngang qua nơi đây, ý muốn chém giết lươn tinh, lươn tinh đau khổ cầu xin, Trương thiên sư một niệm tốt bụng vẫn chưa trừ bỏ hắn, chỉ lấy đi tiên đan trong bụng, trói súc sinh này ở đáy sông thứ tội.

Lại là một cái ân oán năm trăm năm, Dương Nhất Bạch thở dài nói.

Hắn lấy ra một khối long lân lúc trước mạnh mẽ moi xuống từ trên người Chiêu Quang, lấy lửa đốt, khi một làn khói khẽ bay, trong tiểu viện loảng xoảng một tiếng vang lớn, bầu trời rơi xuống một con rồng, rồng kia biến thành hình người ngay tại chỗ, kéo theo một trận gió làm mấy cây đào a Lý a cành trong tiểu viện gãy vài đoạn, Dương Nhất Bạch đau lòng đến dậm thẳng chân, cầm chày cán bột đuổi theo Chiêu Quang muốn đánh, Chiêu Quang chạy vắt giò lên cổ, oan uổng nói: “Ai bảo lòng ngươi nóng như lửa đốt triệu ta đến, ta mơ màng hồ đồ còn chưa ngủ tỉnh đã chạy đến, ngươi ngược lại còn oán ta!”

Một trận gà bay chó sủa xong mới dừng lại, Chiêu Quang hỏi rõ ngọn nguồn, trong lòng thập phần khó chịu: “Sao yêu quái xà trùng chuột kiến gì đều sai khiến ta tống cổ?”

Dương Nhất Bạch nói: “Sông nước hồ hải, phàm là thủy tộc, tất nhiên là lấy Long Thần các ngươi vì trường, mặc kệ ngươi quản thế nào, chẳng lẽ còn để ta một phàm nhân quản giáo?”

Chiêu Quang cười hắc hắc nói: “Ngươi đừng khiêm nhường, ta thấy việc này không đơn giản, chuyện này muốn chấm dứt, chỉ sợ vẫn là tin tức đến từ trên người của ngươi.”

Dương Nhất Bạch cười lạnh: “Việc này cũng không thoát được quan hệ với ngươi.”

Chiêu Quang giật mình: “Ý lời này là gì?”

Dương Nhất Bạch mắt lé đánh giá hắn: “Phật cốt xá lợi ở trên người của ngươi?”

Chiêu Quang ấp úng nửa ngày không hé răng, Dương Nhất Bạch lười biếng nói: “Người khác có lẽ không biết, nhưng ta lại rõ ràng sự thật, hai nhà Long Thần hắc bạch các ngươi mấy trăm năm trước chính là bị yêu hồ châm ngòi, vì phật cốt xá lợi này mới đánh đến trời đất u ám.”

Chiêu Quang cúi đầu không nói, xem như cam chịu.

Dương Nhất Bạch lại nói: “Lẽ ra bậc cha chú các ngươi chém cũng chém rồi, các ngươi phạt cũng phạt rồi, vì sao tiểu tử Bạch gia còn thượng thiên hạ địa đuổi theo ngươi đuổi tận giết tuyệt? Nếu không phải vì phật cốt xá lợi này, ta thật là không thể nghĩ được còn có nguyên nhân gì khác.”

Chiêu Quang bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng là bảo quản chỗ ta.”

Dương Nhất Bạch: “Được rồi, nước đục này ngươi tranh định rồi.”

Chiêu Quang kinh nghi: “Vậy ngươi…”

Dương Nhất Bạch nghiêm nghị nói: “Lươn tinh của sông Tiêu Lương này bị lấy đi tiên đan ở trong bụng ta. Trong Thần Dị Lục đề cập, nếu yêu hồ muốn khôi phục đạo hạnh, cần phải có đến chín linh bảo luyện thành tiên trận, xá lợi cũng được, tiên đan cũng được, chỉ sợ hắn đều là nhất định phải có được.”

Dứt lời, hắn lại khôi phục vẻ mặt cà lơ phất phơ cười nói: “Cho nên, ngươi không muốn tới, cũng phải tới, không muốn tới, hắn cũng sẽ ép ngươi tới, nếu không sao thanh minh năm nay vừa buông xuống, sông Tiêu Lương đã bắt đầu dâng nước?”

Đảo mắt đã đến ngày thanh minh, trong lòng Dương Nhất Bạch âm thầm tính kế, trong tay Thanh Lam đã có bốn viên nội đan, trong bụng Hắc Đản có hai viên nội đan, Chiêu Quang một viên xá lợi, trong tay hắn một viên tiên đan, tổng cộng mới đến tám kiện, thừa dịp còn chưa thành kết quả, nhanh chóng diệt trừ yêu hồ mới đúng.

Hai người một miêu chạy tới bờ sông Tiêu Lương, chỉ thấy trong mưa to, nước sông đã chảy qua đê đập, chảy về phía đồng ruộng thôn trang, nhìn về nơi xa là một mảnh đại dương biển rộng mênh mông, bao nhiêu nóc nhà dần hoàn toàn đi vào trong hồng thủy.

Dương Nhất Bạch vững vàng nhìn chằm chằm mặt sông, vừa qua khỏi sau giờ ngọ một khắc, nửa ngày đánh xuống một đạo điện quang, ngay sau đó một tiếng sấm, nước sông bỗng nhiên sôi trào quay cuồng, từ trung gian hiện ra một lốc xoáy thật lớn, lốc xoáy kia càng xoay càng nhanh, rầm một tiếng từ trong lốc xoáy vụt ra một cự mãng cũng như thanh lươn. Thanh lươn kia cả người ô thanh, vảy đen bóng loáng, ngẩng cao đầu, đôi mắt như một đèn lồng nhìn thẳng Dương Nhất Bạch, miệng phun tiếng người oán giận nói: “Trương thiên sư, trả đạo hạnh cho ta!”

Dương Nhất Bạch đẩy Chiêu Quang một chút: “Đi, thu thập hắn, hắn chỉ là một con rối, cần phải bức thanh… Yêu hồ kia ra mới được.”

Chiêu Quang theo lời hóa thành hình rồng nhảy vào giữa sông, một rồng một lươn ở giữa sông triền đấu, nước sông như là nổ tung cuồn cuộn ra phía ngoài, không bao lâu Chiêu Quang đã ấn cự lươn ở dưới móng vuốt, chỉ thấy một đạo thanh quang lướt qua, một bóng hình nhảy ra mặt sông lạnh lùng nhìn Dương Nhất Bạch.

Dương Nhất Bạch vỗ tay nói: “Tốt, ngươi coi như hiện thân, ta nên gọi ngươi như thế nào?”

Người nọ vẫn là bộ dáng Thanh Lam, thiếu niên thanh tuấn, giọng nói lại nghẹn ngào già nua: “Ta là Đồ Sơn Thị, sống ở mồ mả tổ tiên Hiên Viên, Thanh Lam là chân linh ta biến thành, hình thái ấu hồ một trăm năm tu thành.”

Hắc Đản đi về phía trước một bước ngăn ở trước mặt Dương Nhất Bạch, phục thấp làm tư thái công kích, Dương Nhất Bạch lại hỏi: “Vậy Thanh Lam đâu?”

Đồ Sơn Thị cười khanh khách nói: “Ngươi có thể coi như hắn đã chết.”

Dương Nhất Bạch không sao cả nói: “Cũng tốt, bớt một phần đồ ăn.”

Đồ Sơn Thị không kiên nhẫn nói: “Tiểu tử, giao linh bảo trong tay ngươi ra đây, ta có thể tha cho các ngươi không chết.”

Dương Nhất Bạch nhướng mày: “Cho ngươi ngươi cũng chỉ có tám viên linh châu, lại không luyện thành tiên trận, ngươi gấp cái gì.”

Đồ Sơn Thị cười nói: “Mệt ngươi vẫn là chuyển thế của Trương thiên sư, ngươi lại không cảm thụ đến tiên trận đã chỉ kém một bước cuối cùng?” Nàng vung tay lên, giữa sông bỗng dưng nhấc lên một cái đại trận, trung tâm trận dần dâng lên năm viên linh châu, Dương Nhất Bạch nhìn đến hiểu rõ, một viên là nội đan Sơn Li, một viên là nội đan Châu Mẫu, còn có hai viên là nội đan Hồ tộc, dư lại một viên rực rỡ lấp lánh đặc biệt loá mắt.

Chiêu Quang nhảy lên ở không trung giương nanh múa vuốt, lớn tiếng nói: “Đó là long châu, ít nhất cũng có đạo hạnh ngàn năm!”

Đồ Sơn Thị nói: “Không hổ là con của hắc long thần, không tồi, viên long châu này là vật của Long Thần Tư Vũ Đại của Nhạn Bắc Hồ, ta giết hắn, tự nhiên là thuộc về ta.”

Năm viên linh châu ở trong trận du tẩu chuyển động, Dương Nhất Bạch, Chiêu Quang, Hắc Đản chỉ cảm thấy trong bụng nóng rực nóng bỏng, giữa sơ sẩy mấy viên nội đan xá lợi còn sót lại đều thoát khỏi khống chế, đồng thời bị hút vào trong trận, chín viên linh châu theo một phương, Đồ Sơn Thị đứng ở giữa trận hút linh khí.

Nước sông Tiêu Lương càng thêm sôi trào quay cuồng, Dương Nhất Bạch và Chiêu Quang đứng ở chỗ cao, đã thấy không thể nào xoay chuyển tình thế, nhìn nhau đều suy tư ở trong lòng phương pháp chạy trốn mau chóng như thế nào, đột nhiên đã như nghe thấy tiếng Thiên Lộc vang lên ở bên tai: “Hừ, tiểu tử, còn chưa kết thúc.”

Đã thấy cơ thể Hắc Đản bạo trướng, cả người chậm rãi mọc ra kim lân, một cái sừng trên trán mọc lên, ở bên trong hơi nước mây mù hóa thành thần thú Thiên Lộc, nhảy tới trước mặt Dương Nhất Bạch: “Cầm sừng trên trán ta dùng sức rút.”

Dương Nhất Bạch: “Không được, đây là sừng của ngươi…”

Thiên Lộc nâng móng trước lên hung hăng đá cho Dương Nhất Bạch một cái: “Đây là Trảm Yêu Kiếm của Trương thiên sư, mau rút!”

Dương Nhất Bạch cầm sừng dùng sức rút về phía trước, kim quang lướt qua, quả nhiên rút ra một thanh trường kiếm hàn khí bức người, kiếm khí bị hắn vứt ở không trung, Chiêu Quang nhảy lên tiếp được hắn, cúi than dài uốn lượn xuống phía dưới xoay quanh, Dương Nhất Bạch cầm Trảm Yêu Kiếm ở giữa không trung, mặc niệm một tiếng, kiếm kia đã mang theo khí thế phong lôi chém thẳng tắp vào trong trận, ầm vang một tiếng, chấn chín viên linh châu thành bột phấn.

Tiên trận đã phá, Đồ Sơn Thị kêu thảm thiết một tiếng, hóa thành một làn khói nhẹ chạy thoát, Dương Nhất Bạch đen mặt, thấy một vật rơi vào trong nước, Hắc Đản hô to, Thiên Lộc bất mãn mà trừng mắt nhìn hắn, cũng vẫn là đi, ngậm đến trước mặt buông xuống, thì ra là một con cáo lông đỏ to bằng nửa chiều dài cánh tay.

Dương Nhất Bạch sờ cáo lông đỏ, yên tâm nói: “Cũng may, còn sống.”

Cự Thiện đã chết, Đồ Sơn Thị cũng chạy thoát, mặt sông dần khôi phục bình tĩnh, không bao lâu mưa rơi xuống càng nhỏ, đến lúc trời chạng vạng cũng ngừng.

Ba ngày sau, lũ lụt dần thối lui, một lần nữa lộ ra trang viên đồng ruộng.

Dương Nhất Bạch và Chiêu Quang ngồi xổm trên cầu Ngộ Tiên cắn hạt dưa, trên cổ tay Dương Nhất Bạch bó băng trắng, một đầu kia buộc một con tiểu hồ ly, nó đang nhe răng trợn mắt muốn tránh thoát dây thừng chạy trốn, Hắc Đản đi tới một chân ấn nó xuống.

Dương Nhất Bạch khen ngợi nói: “Làm tốt lắm, cũng không thể để nó chạy, nó hiện tại chính là một chút đạo hạnh cũng đều không có, chạy loạn khiến người lột da làm thịt kho tàu vậy không tốt.”

Chiêu Quang hỏi: “Ngươi nói hồ yêu kia nàng trốn chỗ nào vậy?”

Dương Nhất Bạch không tra tiếp, thần bí mà cười với Chiêu Quang: “Ngươi biết cầu này vì sao gọi là Ngộ Tiên Kiều không?”

Chiêu Quang lắc đầu, Dương Nhất Bạch chỉ vào nước sông róc rách dưới cầu nói: “Tiểu cá chạch kia đâu, chính là thành tinh ở chỗ này. Truyền thuyết năm đó Lữ chân nhân hạ phàm, ở đây bày quán bán ma đoàn, độ hóa người có duyên, thấy một tiểu hài tử hình như có tiên cốt, nên tặng tiểu hài tử một ma đoàn ăn, ai biết tiểu hài tử ăn ma đoàn, ba ngày không ăn uống, trong nhà sợ hãi, nặng lại tìm được Lữ chân nhân này mời giải cứu, Lữ chân nhân cười ha ha, ở trên lưng tiểu hài tử tam hạ liên kích, ma đoàn kia nguyên lành phun ra từ trong miệng, rơi xuống sông, vừa lúc tiểu cá chạch này một ngụm nuốt vào, ngược lại thành toàn cho hắn.”

Chiêu Quang gật đầu: “Khó trách mấy ngày nay mỗi ngày ngươi tới nơi đây ngồi xổm, có phải cũng muốn gặp được thần tiên hay không.”

Dương Nhất Bạch xem thường: “Sao, làm thần tiên không tốt sao?”

Chiêu Quang: “Nào có cái gì tốt.”

Dương Nhất Bạch cạn lời.

Làm thần tiên thật tốt, vô ưu vô lự, vô tình vô ái, không có vướng bận, tiêu dao tứ hải.

Nhìn ngày thăng Cửu Châu, phần thưởng bát phương chi nguyệt minh, thanh phong làm bạn, một bầu rượu, uống cạn than thở nhân sinh dài ngắn.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!