Người Chụp Ảnh Bầu Trời

Chương 3



Tôi quen Mạc Bạch đã được một tháng.

Theo thời gian quen biết ngày càng dài, Mạc Bạch sáng sủa hơn rất nhiều, chuyện đến bệnh viện thăm cậu ấy trở nên thú vị hơn nhiều.

Lần trước lúc nói chuyện trời đất cậu ấy bảo cậu ấy muốn ăn bánh ngọt, tôi định hôm nay đi vòng qua mua cho cậu ấy.

Trên đường tới bệnh viện, tôi nhìn chiếc bánh ngọt xinh đẹp ngon miệng trong tay, tưởng tượng khi Mạc Bạch nhìn thấy nó trên gương mặt sẽ có biểu cảm gì, khóe miệng vô thức nhếch lên.

Cậu ấy rất đẹp, lông mi dài, hai mắt to, cười lên còn rực rỡ hơn cả mặt trời. Cậu ấy rất dễ bị kinh sợ, phát ra tiếng kêu mềm mại, còn đáng yêu hơn cả con gái...

... Kỳ lạ, tôi còn đặc biệt nhấn mạnh cậu ấy đáng yêu làm gì? Có phải yêu cậu ấy đâu.

Tôi quen cửa quen nẻo tìm được phòng bệnh của Mạc Bạch, cậu ấy như là không ngờ sẽ có người tới, đôi mắt đỏ mở thật to.

"Hôm nay cậu không cần đi học à?"

"Tớ nói không chờ được đến ngày gặp cậu, cậu tin không?"

Sau khi Mạc Bạch nghe thấy những lời này thì ha ha hai tiếng, tiếng cười trong trẻo dễ nghe.

Chỉ khi cậu ấy cười, sự thoi thóp của người bệnh mới có thể bớt đi một chút, trông cũng không u buồn lắm nữa.

Tôi thích nụ cười của Mạc Bạch.

"Hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, không có việc gì nên tới sớm."

Tôi đang định nói sao ban ngày mà phòng bệnh u ám thế, thì ra là tất cả rèm cửa sổ đều đang kéo chặt.

Tôi kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời lập tức xuyên thấu qua ô cửa sổ, chiếu lên trên người Mạc Bạch.

"Đừng kéo rèm cửa sổ!" Cậu ấy khó chịu che mắt: "Tớ không thể nhìn ánh sáng."

Nghe vậy tôi vội vàng kéo rèm cửa lại, không quên trêu cậu ấy: "Cậu là ma cà rồng hả?"

"Mắt đỏ, sợ ánh sáng, làn da tái nhợt, chắc là vậy rùi."

Chúng tôi đồng thời cười lên.

"Nè, bánh ngọt của cậu."

"Oa, đỉnh vậy!"

Hành động mở bánh ngọt ra của cậu ấy y như đứa trẻ con lần đầu tiên mở quà, tôi vô thức mỉm cười.

"Í, sao lại là vị rosemary vậy?" Cậu ấy bĩu môi với tôi: "Không phải tớ nói muốn chocolate sao?"

"... Bệnh nhân này yêu cầu nhiều quá ha? Tớ cũng đã mua cho cậu rồi, còn chê gì nữa?"

"Tớ muốn chocolate màaaa!" Cậu ấy mở to mắt, nhìn rất vô tội.

"Chocolate nhiều calo, cẩn thận mập chếc cậu!"

"Tớ không cần biết, người ta muốn chocolate cơ!"

"..."

Thậm chí ngay cả từ ngữ của thiếu nữ như "người ta" cậu ấy cũng đem ra luôn, nhưng bất ngờ lại không có cảm giác trái khoáy, mà còn... rất đáng yêu?

Kết quả vì chuyện mua nhầm vị mà cậu ấy cãi với tôi thật lâu mới cam tâm tình nguyện ăn bánh ngọt.

Mạc Bạch định lau miệng, vươn tay sờ thì lại bắt hụt, lúc này mới phát hiện hộp giấy đã trống không.

"Ấy ấy, lấy giấy vệ sinh bên kia cho tớ với."

Tôi đang đọc sách, nên nói qua loa lấy lệ: "Tự lấy đi."

Giấy vệ sinh chỉ cách cậu ấy có mấy mét, chỉ cần hơi rướn người lên, vươn tay ra là lấy được rồi.

"Giúp tớ chút đi mà." Cậu ấy lại nói.

"Cậu cố gắng lên." Tôi quả quyết từ chối.

"..."

Có vẻ như hiểu rằng nhờ tôi không bằng dựa vào mình, cậu ấy vén chăn chuẩn bị đứng dậy.

Ánh mắt tôi lặng lẽ quan sát cậu ấy, hai chân cậu ấy chạm đất phải mất một lúc, trông có vẻ như không dễ hoạt động lắm.

Tôi cảm thấy không đúng, một giây tiếp theo cậu ấy đứng lên, đứng chưa tới hai giây trọng tâm không ổn, cả người nhào về phía trước.

"Cẩn thận!" Tôi nhanh tay lẹ mắt vọt tới trước mặt cậu ấy, đỡ lấy cậu ấy trước kia cậu ấy ngã nhào xuống.

Mạc Bạch cũng bị kinh hãi không nhẹ, hai tay ôm thật chặt lấy cổ tôi. Hai tay tôi vòng qua hông cậu ấy, xúc cảm ở chiếc eo mảnh khảnh kia thật tốt. Mặc dù gần như sức nặng toàn thân cậu ấy đều đè lên người tôi, tôi lại chẳng thấy nặng một chút nào, thật ra thì... Thật ra thì tư thế này vô cùng tốt.

Tôi ôm Mạc Bạch quay lại ngồi xuống giường, nhìn đôi chân gầy gò của cậu ấy, bỗng chốc nghĩ tới gì đó.

"Chân cậu... không thể đi được à?"

Cậu ấy lộ ra một nụ cười khổ: "Ừm... dạo này ngay cả đứng cũng không nổi."

Nói đến đây tôi mới để ý thấy, tôi chưa từng thấy Mạc Bạch đi đường, hay thậm chí là đứng lên.

"Chuyện thế này cậu nên nói sớm hơn, nếu ngã xuống không phải là tớ hại cậu rồi sao!"

Tôi muốn giúp cậu ấy đặt chân lại lên giường, lúc đưa tay tới thì Mạc Bạch khẽ rụt lại, nhưng tôi không để ý thấy cậu ấy lùi bước, tự ôm lấy chân cậu ấy, thuận tiện đậy chăn lại cho cậu ấy luôn.

Tôi cầm giấy vệ sinh tới cho cậu ấy: "Lúc tớ ở đây cứ cố gắng bóc lột tớ đi."

"Ưm, được..." Cậu ấy trả lời hơi chần chừ.

Tôi trở về chỗ cũ ngồi học, lần này thật sự không thể bị quấy rầy nữa.

Tôi cảm giác được tầm mắt Mạc Bạch luôn tập trung ở tôi, nhìn chăm chú như vậy tuy không khó chịu nhưng vẫn khiến người ta rất để ý, thân thể tôi trở nên hơi căng thẳng.

Qua hồi lâu sau, cậu ấy mới nói với giọng mang ý cười: "Không phải cậu nói không thích học ở bệnh viện sao?"

"Ở nhà thì lãng phí điện, bệnh viện có máy lạnh, phòng bệnh cũng yên tĩnh, vẫn là nơi này thoải mái hơn chút." Tôi nhớ tới nhiệt độ ngoài trời, thấy lạ mới nói: "Rõ ràng đã là tháng mười một rồi, mà thời tiết vẫn nóng như vậy."

"Ừ..."

Cho dù nhiệt độ có lạnh lên hay không, thời gian có trôi đi hay không, sinh mạng của cậu ấy vẫn giảm bớt.

"Nếu như là vậy, thì cậu nên ở lâu chút." Mạc Bạch cười với tôi: "Có cậu ở đây, tớ sẽ không cô đơn nữa."

Tôi không thể nào hình dung cảm xúc lúc đối diện với cặp mắt sáng ngời của cậu ấy, hình như thứ này gọi là... tim đập thình thịch?

Nhịp tim bỗng nhiên đập gia tốc... đối mặt với con trai mà cũng có thể rung động, tôi đúng là điên rồi.

Trời tháng mười một nóng bức cũng khiến con người trở nên kỳ quái.

... Nhưng có lúc ngay chính bản thân tôi cũng không biết, đi tới đây, đến tột cùng là tôi giúp Mạc Bạch không còn cô đơn, hay là Mạc Bạch giúp tôi không còn cô đơn nữa.

- ----------

Hihu thích bộ này quá à:(((

À, lúc dịch hiện đại tôi thường thích dịch theo phong cách nói chuyện của tôi ở mấy đoạn mà làm nũng hay dễ thương ấy:v nên có vẻ một vài người sẽ k thích lắm.

Ví dụ như ở bộ TKBTNLD, có một số bạn cmt nói là dịch trẩu, như teenfic, cố tỏ ra dễ thương. Dù bộ đó là cổ, nhưng lúc tôi sử dụng phong cách này là lúc anh Mộc - 1 người xuyên từ hiện đại đến - nói, chứ những người khác thì tôi không dùng; đến khúc sau, khi anh Mộc ở cổ lâu rồi tôi cũng bỏ phong cách đó, chỉ mất vài chương đầu thôi. Cảm giác nó tạo nên phong cách eidt của riêng mình nên tôi muốn giữ lại chứ không