Người Chụp Ảnh Bầu Trời

Chương 4



"Cường Cường, cậu tới rồi!"

Mạc Bạch vừa thấy tôi đã nhiệt tình chào hỏi. Đó là biệt danh Mạc Bạch mới đặt cho tôi, tôi cảm thấy nghe rất giống con gián, chẳng thích tẹo nào.

"Cho nên... đừng gọi tớ như vậy nữa."

"Liên quan gì chứ, tớ thích mà!"

Mạc Bạch cười rất rạng rỡ, nụ cười thuần khiết mà xinh đẹp.

Miêu tả như vậy có lẽ khoa trương quá mức, nhưng mấy ngày gần đây cảm giác Mạc Bạch cho tôi chính là như vậy.

Cậu thiếu niên không tranh với đời, đơn thuần đáng yêu nhất này...

Còn về biệt danh thì... Mặc dù không thích, nhưng cũng không ghét Mạc Bạch gọi như thế.

"Hôm nay tớ chụp được cầu vồng đó! Xem nè!"

Cậu ấy thích thú cầm máy chụp hình, lấy ảnh chụp bầu trời ra.

"Rất hiếm thấy, lần đầu tiên trong suốt mười năm đó!"

Cậu ấy nói rất nhanh, nhưng tôi không bỏ sót mấy từ mấu chốt.

Tôi giấu đi nét cứng ngắc thoáng qua trên mặt, cười nói: "Hh, cậu thích chụp bầu trời quá nhỉ."

"Đúng vậy." Cậu ấy mỉm cười thưởng thức tác phẩm của mình, nhìn vô cùng hài lòng: "Sau khi nằm viện, điều tớ có thể làm chỉ có mỗi cái này."

Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại có thể ung dung nhắc đến chuyện mình nằm viện đã mười năm như thế, hoặc là cậu ấy đã chết lặng, nhưng... Quả nhiên tôi vẫn không thể nào quen với những chuyện xót xa Mạc Bạch thuận miệng nhắc tới này, lần nào nghe cũng thấy khó chịu.

"Ừ, đẹp thật đấy. Thật ra thì tớ cũng có chụp lại." Tôi lôi điện thoại ra, mở tấm hình chụp được giơ ra trước mặt cậu ấy. Trong nháy mắt khi thấy bức hình, nụ cười trên mặt cậu ấy cứng lại. Cậu ấy từ từ nhận lấy điện thoại, ngón trỏ nhỏ nhắn đụng nhẹ lên một góc màn hình.

Đó là bên ngoài bệnh viện.

"Tớ đã quên mất nhìn bệnh viện từ bên ngoài vào trông như thế nào rồi..."

Mạc Bạch bật cười nói, nhưng âm cuối lại nồng đậm giọng mũi.

Tôi không biết tại sao cậu ấy lại thay đổi tâm trạng đột ngột như thế, bỗng chốc tay chân luống cuống.

Cậu ấy để điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh nơi đó vẫn vậy, trừ bầu trời biến hóa vô thường.

Nhưng tôi quên mất, cảnh tượng mà ô cửa sổ này chứa đựng chính là toàn bộ thế giới mà Mạc Bạch nhìn thấy.

"Cường Cường, chắc là thế giới bên ngoài đẹp lắm nhỉ?"

Cậu ấy gọi tôi, nhưng không biết là đang hỏi tôi, hay là đang hỏi chính cậu ấy.

"Cậu đã từng tới biển chưa?" Cậu ấy đột nhiên hỏi.

"Tất nhiên là tới rồi!"

"Tớ rất muốn chính mắt nhìn thấy biển một lần." Vào lúc tớ còn thấy được, còn sờ được.

Mạc Bạch không nói ra nửa câu sau.

"Không được đâu, thân thể cậu kém như vậy, bác sĩ sẽ không đồng ý."

"A... Tớ biết mà, tớ chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

Hôm nay có vẻ như Mạc Bạch hơi yên lặng quá mức. Sau đó chúng tôi cũng không nói gì nữa, mãi cho đến khi tôi phải đi, cậu ấy mới gọi tôi lại.

"Lưu Viễn Cường."

"Hử?" Nghe biệt danh đã lâu, tôi lại không quen với cái tên của mình.

"Có lúc tớ nghĩ, nếu như tớ không sinh ra trong thân thể khiếm khuyết nặng nề này, có phải sẽ có một cuộc sống hoàn toàn khác biệt hay không? Nếu như tớ không có đôi mắt đỏ, sẽ không bị đám trẻ cùng tuổi coi như quái vật... Tại sao chỉ có mình tớ lớn lên thành ra thế này? Mái tóc bạc này vốn không phải một thiếu niên mười sáu tuổi nên có! Chân tớ đã không thể đi đứng, mắt cũng không thấy rõ, thân thể tớ còn phải tệ hại đến mức độ nào nữa..." Hai tay cậu ấy bấu chặt lấy ga giường, mạch máu nổi lên cực kỳ rõ trên làn da trắng nhợt của cậu ấy, dùng sức quá độ khiến xương nổi lên trên lưng cậu ấy trông rất dọa người.

Đôi mắt trợn to của Mạc Bạch đã có chút chất lỏng chảy ra, con ngươi đỏ như máu run run không ngừng.

Cậu ấy nói gần như cuồng loạn: "Tại sao mẹ lại tự tiện quyết định sinh tớ ra? Sao bà ấy lại ích kỷ vậy? Để cho tớ tới thế giới này, lại không cho tớ cơ hội khám phá nó. Thế... Thế này là thế nào... Thế này là thế nào hả!"

"Mạc Bạch..."

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy mất khống chế cảm xúc, tôi luống cuống gọi cậu ấy một tiếng, hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào.

"Tại sao... Tại sao chỉ mình tớ có bộ dạng này..."

Câu chữ và tiếng nức nở của cậu ấy hòa với nhau, nghe khiến người ta tan nát cõi lòng.

Tôi không nhịn được vươn tay ôm lấy Mạc Bạch: "Đừng như vậy mà... tớ sẽ ở bên cậu."

Bả vai run rẩy bình tĩnh lại một chút, cậu ấy nhỏ giọng nói đặc giọng mũi: "Thật không?"

"Thật." Tôi không chần chừ chút nào.

Cảm nhận nhiệt độ truyền tới từ lòng bàn tay, tôi có thể xác định vào giờ phút này Mạc Bạch đang thực sự sống, nhưng dường như gầy đi hơn trước đó nhiều.

Bóng người gầy yếu như có thể biến mất bất cứ lúc nào... Một sự sợ hãi không thể gọi tên xông lên đầu, tay tôi ôm cậu ấy siết chặt thêm.

Hồi lâu sau, cậu ấy nhẹ nhàng đẩy tôi ra.

"Xin lỗi, vì đã nói mấy lời kỳ quái."

"Không sao."

Đây là lần đầu tiên Mạc Bạch thẳng thắn nói ra cảm giác của mình... Tôi thà rằng cậu ấy phóng thích cảm xúc của mình ra như thế, còn hơn là cậu ấy lén khóc thút thít một mình lúc không có ai.

Nói thêm mấy câu nữa với Mạc Bạch, tôi rời đi.

Lúc đi ra khỏi bệnh viện, tôi quay đầu nhìn phòng bệnh của Mạc Bạch, đèn vẫn sáng.

Vừa nghĩ tới Mạc Bạch phải ở một mình trong phòng bệnh vượt qua vô số đêm dài, tôi cảm thấy lồng ngực bức bối khó chịu, nghĩ đến nước mắt của cậu ấy, tôi lại càng cảm thấy không thể luôn ở bên cạnh cậu ấy thật có lỗi với cậu ấy...

Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi đã sắp đạt tới khao khát, đã xúc động nơi sâu thẳm trong tôi.

- ---------

Huhu thích quớ ò, một chương cũng ngắn nên chắc tui hoàn trong tuần này luôn quá