Ngươi Đừng Nhìn Bản Tôn Như Thế

Chương 7



_

Cơ Phượng nghe Tử Hạo nói chắc nịch, trong lòng yên tâm hơn một chút.

Y là Ma Tôn, tu vi lại cao như vậy, nói có biện pháp thì chắc chắn sẽ đảm bảo sự an toàn cho hắn.

Tử Hạo ngồi xích vào hắn một chút, khoảng cách gần đến nỗi tay chân hai người chạm vào nhau. Cơ Phượng bị bất ngờ, mất tự nhiên húng hắng hai cái:

- Đang nói chuyện tự nhiên ngươi dí sát vào người ta làm gì?

Tử Hạo khẽ nhếch môi:

- Ta muốn khám thử mắt cho Công chúa.

Cơ Phượng nghe thấy thì rất mừng. Nhỡ đâu hắn lại thoát kiếp mù thì sao! Không phải là quá tốt ư? Gặp nguy hiểm hắn cũng có thể tự phản kháng, không cần người khác phải bảo vệ hắn nữa.

- Bác sĩ khám cho em đi.

Cơ Phượng nói xong cũng thấy sai sai, vì thế xấu hổ ngậm chặt miệng.

Tử Hạo ngơ ngác:

- Hở?

- Không có gì mà. Ma Tôn khám nhanh đi ạ.

Tử Hạo thấy hắn đột nhiên ngoan ngoãn, dáng vẻ có chút nhu thuận đáng yêu. Tâm trạng y khá tốt, rót một đạo linh lực vào mắt của Cơ Phượng.

Cơ Phượng đang ngồi im thì đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm áp được đưa vào trong mắt. Hắn giật mình, theo phản xạ muốn sờ soạng phía trước.

Tử Hạo đưa một tay cho hắn cầm, nhẹ giọng trấn an:

- Không sao đâu, sẽ không đau.

Dùng linh lực thăm dò, Tử Hạo phát hiện ra có người hạ cấm chú trên người hắn.

Cấm chú mang hơi thở của băng, kết thành đồ đằng màu xanh nước biển hình rồng ở sau gáy Cơ Phượng.

Tử Hạo vén mái tóc dài của hắn lên, nhìn hoa văn sống động ở cần cổ trắng nõn, đăm chiêu suy nghĩ một lúc.

Linh lực trời sinh của y thiên hỏa, muốn giải cấm chú có thể gọi lửa địa ngục, đốt cho đồ đằng thiên băng trên người Cơ Phượng tan rã. Thế nhưng lửa địa ngục quá mạnh, sẽ làm hủy dung hắn mất.

Tử Hạo không nỡ.

Y hít sâu một hơi, đồng tử đỏ như lửa dựng đứng. Từ người hắn, long áp cuồn cuộn tràn ra khiến Xích Viêm mất kiểm soát biến ra từ trong nạp giới. Xích Viêm tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, hung hãn lơ lửng trong không trung chờ lệnh của chủ nhân.

Y mặc kệ nó, nhắm mắt lại để làm dịu bớt cảm giác bí bách trong người.

Tử Hạo ôm lấy eo Cơ Phượng, kéo hắn về phía mình.

Cơ Phượng còn đang bị long áp chèn cho khó thở thì một giây sau, hơi thở nóng rực mang tính xâm lược phả vào gáy. Hắn bị ghì chặt trong lồng ngực, dùng hết sức bình sinh giãy dụa mà người trong lòng vẫn vững như đá, không lay chuyển dù một chút.

Hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì cảm thấy gáy bị cắn mạnh một nhát, cảm giác đau xót giống như bị rách da. Môi mềm cọ vào gáy hắn, vừa đau vừa nhột.

Tử Hạo cắn vào gáy Cơ Phượng, đúng vị trí cổ của con rồng trên đồ đằng. Đáy mắt y lạnh lùng quyết tuyệt, mặc kệ máu tươi chảy ra, y vẫn giữ nguyên vị trí, một tay giữ eo Cơ Phượng, tay còn lại vuốt nhẹ lưng trấn an hắn.

Cơ Phượng mới đầu có chút khó chịu, sau đó cảm giác linh lực ấm nóng từ miệng vết cắn tràn vào cơ thể, va đập vào linh lực bằng băng trong người hắn. Cỗ lực lượng cường đại kia áp đảo hoàn toàn, chỉ một lát sau đã cắn nuốt hết cấm chú, đồ đằng trên gáy Cơ Phượng cũng chậm rãi tan biến.

Tử Hạo khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, sau khi cấm chú được giải hết thì mút sạch máu trên cổ hắn rồi mới rời đi.

Sau cảm giác đau đớn, Cơ Phượng cảm nhận Ma Tôn rất nhẹ nhàng liếm gáy hắn, cảm giác thoáng qua đến mức hắn còn tưởng là ảo giác.

Tử Hạo vẫn ôm eo để hắn không ngã. Y ổn định lại một chút rồi mới nói với Cơ Phượng:

- Công chúa, mở mắt ra đi.

Cơ Phượng nghe lời, chậm rãi mở mắt.

Ánh sáng tự nhiên tràn vào đôi mắt đã lâu vốn chỉ có bóng tối làm hắn chưa quen lắm. Trước mặt hắn chỉ có chút màu sắc mờ mờ ảo ảo giống như bức tranh bị nhòe. Cơ Phượng chớp mắt vài lần, muốn lấy lại tiêu cự nhưng cảm giác như có kim châm vẫn làm hắn đau đến nước mắt giàn giụa.

Cơ Phượng không nói được lời nào, hắn nhìn thấy Tử Hạo ngồi ngay trước mắt mình, cũng nhìn thấy đôi đồng tử màu đỏ, làn da trắng và mái tóc đen dài như thác kia.

Cảm xúc dao động của sợi tàn hồn chủ nhân đích thực của cơ thể này giống như thủy triều làm vỡ đê. Tâm trạng hắn bị ảnh hưởng, thân thể cũng không thoải mái bèn dứt khoát nhắm mắt lại, mặc kệ cho nước mắt vẫn rơi lã chã.

Tử Hạo thở dài, vận linh lực làm mắt hắn dịu đi.

- Ngươi ngủ một chút đi, ta vẫn ở cạnh ngươi đây.

Giọng nói của Tử Hạo như có ma lực khiến hắn vô thức thả lỏng. Cơ Phượng không gắng gượng được thân thể mệt mỏi nữa, thiếp đi lúc nào không hay.

_

Cơ Phượng mơ một giấc mơ rất dài, mộng mị quấn lấy hắn, cảm xúc ùa vào lòng hắn, chân thực giống như chính cuộc đời của hắn vậy.

Bắc Phong đế đời thứ mười Cơ Nhạc, năm đầu tiên thượng vị mưa thuận gió hoà, mùa màng bội thu. Năm thứ hai thượng vị, đại dịch hoành hành, Tây Vân quốc nhiều lần tấn công làm nhiễu loạn cả một vùng biên giới. Hạn hán đã kéo dài đến gần nửa năm khiến dân chúng oán thán khắp nơi.

Năm ấy Thục Phi hoài thai.

Trước khi Thục Phi sinh, Quốc sư Bắc Phong quốc bốc một quẻ tử vi, xem thiên văn dị tượng trên trời thì lập tức kết luận: đứa con trong bụng Thục Phi chính là Thất sát cô tinh. Nó còn sống, không chỉ Bắc Phong quốc mà cả thiên hạ sẽ đại loạn.

Bắc Phong đế lạnh tâm, ban cho Thục Phi rượu độc, muốn bóp chết hài tử này ngay khi nó còn chưa sinh ra.

Chỉ có điều, may mắn đế vương được Quốc sư cản lại.

"Đứa trẻ này nếu chết trước năm 18, Bắc Phong quốc chắc chắn sụp đổ, thiên hạ cũng sụp đổ."

Bắc Phong đế không hiểu vì sao chỉ là một đứa trẻ, bóp chết từ trong trứng nước sao lại có thể ảnh hưởng đến quốc gia, thậm chí là toàn thiên hạ? Thế nhưng trên mặt Quốc sư là biểu tình nghiêm túc hơn bao giờ hết. Gã còn lấy máu thề độc, vì vậy, Bắc Phong đế thu tay.

Hài tử trong bụng Thục phi lúc ấy trở thành ung nhọt trong tâm hoàng đế, là cái gai nhọn giữ không được, nhổ cũng không xong.

Cuối tháng tám, trời nắng nóng, Thục Phi sinh được một "công chúa".

Bắc Phong đế ở thư phòng, nghe Thái giám báo lại với hắn như vậy.

Đứa bé ra đời, trời đang hạn hán lại đột nhiên mưa to. Mây đen ùn ùn kéo đến, tiếp đó là bão lũ liên miên làm dân chúng điêu đứng.

Hoàng đế không biết trút giận vào ai, ban cho Thục Phi ba tấc lụa trắng. Nghĩa cạn, tình cũng hết. Đế vương đã từng động lòng, nhưng điều gì cũng không sánh bằng giang sơn của hắn ta.

Lưu ma ma theo di nguyện của Thục phi, xem Cơ Phượng công chúa như nữ hài mà nuôi dưỡng. Từ nhỏ đến lớn tam công chúa đều bị nhốt trong Minh Nguyệt cung, chịu không biết bao nhiêu là khổ sở.

Đánh đập, chửi rủa, Cơ Phượng đã quá quen. Đói rách, hắn cũng đã từng trải qua. Hạ nhân trong Cung đối xử với hắn như thú vật, nhục mạ hắn không thương tiếc.

Từ lúc Cơ Phượng có kí ức, xung quanh hắn chỉ là những gương mặt lạnh lùng tức giận, những kẻ mang nụ cười vặn vẹo đánh đập hắn.

Hắn biết mình là người của hoàng thất, là công chúa dòng chính, thế nhưng phụ hoàng, hắn chưa một lần gặp mặt.

Mẫu phi qua đời cũng chính vì hắn.

Hắn nghe cung nữ nói vậy.

Tiểu Cơ Phượng từ nhỏ rất hiểu chuyện. Trong cung chỉ có Lưu ma ma thật lòng đối đãi với hắn. Hắn cũng chỉ nghe lời Lưu ma ma.

Cuối đông, tuyết rơi trắng xoá cả hoàng cung. Mái ngói đỏ tươi cũng bị tuyết phủ thành một màu trắng thuần. Tiểu Cơ Phượng sáu tuổi, quần áo mỏng manh, trong túi nhỏ nhét chút ngân lượng, lén lún trốn khỏi hoàng cung.

Tuyết tan, nắng lên, Tiểu Cơ Phượng bị hai tên thị vệ đánh ngất xỉu vứt trước thiên điện của Minh Nguyệt cung. Lúc Tiểu Cơ Phượng mở mắt, hắn nhìn thấy Lưu ma ma.

Trong lòng Lưu ma ma ôm một cái áo lông chồn bé xíu màu xám. Mắt bà không nhắm, trợn trừng trong nỗi bi thương và sợ hãi. Lưu ma ma vẫn ở đây, nhưng bà không còn là Lưu ma ma luôn tươi cười với hắn nữa rồi.

Bên cạnh Lưu ma ma, mấy chục nha hoàn thái giám nằm bên cạnh, chính là những người ngày ngày ở bên cạnh hắn.

Lần đầu tiên Cơ Phượng biết, hoá ra tuyết cũng có màu đỏ.

Lưu ma ma đi rồi, có hai nha hoàn mới tới thay thế. Nhỏ tuổi hơn là Liên Thi, lớn hơn một chút là Liên Hoạ.

Tam Công chúa không quan tâm đến các nàng. Cả ngày ngồi ngẩn người nhốt mình trong phòng đọc sách.

Mùa đông năm sau, Tiểu Cơ Phượng bảy tuổi.

Lần đầu tiên hắn gặp phụ hoàng.

Phụ hoàng của hắn là một người đàn ông cao lớn, trông rất mạnh mẽ, nhất là đôi mắt sắc bén như chim ưng kia.

Sắc lạnh tới nỗi khiến Tiểu Cơ Phượng hoài nghi người đàn ông này và hắn mang mối thù diệt tộc.

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phụ hoàng, cũng là lần cuối cùng.

- Đôi mắt này nếu phế đi được thì đã đỡ phiền phức rồi. - Phụ hoàng nhìn thẳng vào hắn và nói.

Cơ Phượng thầm nghĩ, không cần phế đi đôi mắt. Thế giới của hắn cũng chỉ thấy một màu đen rồi.

Một đạo sĩ tóc trắng, mặc đạo bào màu tím mỉm cười nhìn hắn. Đó là người đầu tiên, ngoài Lưu ma ma cười với hắn.

Sau đó, đạo sĩ rạch đầu ngón tay hắn, cưỡng ép truyền thứ gì đó vào người hắn. Cơ Phượng trơ mắt nhìn cổ trùng bé tí ngọ nguậy rồi biến mất trong thân thể mình.

Đó là cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy.

Cơ Phượng không bị phế đi đôi mắt, nhưng từ sau hôm ấy, hắn không nhìn thấy ánh sáng nữa.

Tên đạo sĩ áo tím kia làm phép với mắt hắn.

Bóng tối từng chút một cắn nuốt linh hồn hắn, khiến hắn sa chân vào thế giới hắc ám.

Cơ Phượng muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng hắn sợ.

Hắn hoài nghi không biết sinh mạng hắn còn gì để tiếc nuối, nhưng trong lòng hắn vẫn rất sợ hãi bóng tối lạnh lẽo bao quanh mình.

Cơ Phượng mười tuổi, lần đầu tiên chân chính cảm nhận cái lạnh của lưỡi dao, cùng với sự ấm áp của máu tươi.

Máu nóng đến đâu cũng không thể xua tan đi hàn khí của hơi thở tử vong đang dần nhấn chìm hắn.

Quốc sư một lần nữa cứu hắn. Lão ta nói:

- Khi nào trả hết tội nghiệt thì ngươi mới có thể chết.

Tay chân Cơ Phượng đều bị xích. Cổ tay cổ chân nhỏ bé bị cọ đến máu me be bét. Thân thể gầy yếu nhợt nhạt của hắn lại càng ốm yếu doạ người hơn.

Hắn nhắm mắt, nở một nụ cười với chính mình.

Hắn sinh ra quả thật chính là tội nghiệt.

Mạng của Thục Phi, là hắn lấy.

Lưu ma ma chết không nhắm mắt, tất thảy là do hắn.

____