Ngươi Đừng Nhìn Bản Tôn Như Thế

Chương 8



_

Cơ Phượng bị ác mộng giày vò. Lúc hắn giật mình tỉnh giấc, cả người đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hắn mở mắt, tò mò nhìn xung quanh một vòng.

Căn phòng nơi hắn nằm chỉ có thể dùng từ xa hoa để hình dung. Giường bằng vàng, đầu giường khảm hồng ngọc đỏ rực. Nội thất trong phòng cũng rất ton-sur-ton, không vàng thì bạc, không bạc thì là màu trong suốt ánh đỏ ánh xanh. Mọi thứ đồ vật bày biện trong phòng đều lấp lánh bling bling.

Hít một cái là hơi thở giàu sang ngập phổi.

Cơ Phượng hâm mộ độ giàu đến nứt đố đổ vách của Tử Hạo. Nhìn xem nè, ngay cả dép dưới chân hắn cũng một màu vàng rực khiến hắn muốn đui ngay tại chỗ luôn!

Thế nhưng thẩm mỹ của Tử Hạo rất có vấn đề. Phàm là thứ gì rực rỡ lấp lánh y sẽ để chung vào một chỗ, chẳng thèm sắp xếp cũng chẳng có dụng ý nghệ thuật gì hết. Một đống loạn thất bát tao, lại còn sáng bóng trông rất xúc phạm người nhìn đó!!!

Gạt vấn đề phòng ốc sang một bên, hiện tại trong phòng chỉ có mình hắn. Phía ngoài không có thị nữ, Tử Hạo cũng không biết đã đi đâu.

Có một điều Cơ Phượng vốn thấy tò mò lắm lắm, chính là dung mạo của bản thân.

Hắn từng nghĩ, diện mạo của nam tử này phải thanh tú dễ thương lắm, người khác mới dễ dàng tin hắn thực sự là công chúa đến thế.

Cơ Phượng nhìn người trong gương đồng, bất giác hít một hơi lạnh.

Nhan sắc bậc này, nói là diễm mỹ tuyệt luân, bách niên nan ngộ thì vẫn không xứng.

(Diễm mỹ tuyệt luân: đẹp tuyệt trần

Bách niên nan ngộ: nhiều năm khó gặp.)

Nam tử trong gương mang vẻ yêu diễm, đẹp đến câu hồn đoạt phách. Làn da trắng quá mức vì bệnh tật, hốc mắt còn đỏ ửng, ngũ quan toát lên vẻ yếu đuối cần che chở của mỹ nhân. Vẻ đẹp của hắn cực kỳ mang tính công kích, mắt phượng môi mỏng. Nếu hắn mặc nữ trang thì có lẽ ai ai cũng bị dung mạo phi giới tính này đánh lừa.

Mà sự thật là Cơ Phượng vẫn còn đang mặc bạch y bằng lụa của Tam công chúa. Tử Hạo không đổi xiêm y cho hắn mà dùng linh lực gột rửa, dù Cơ Phượng dù lăn lê bò toài mấy hôm vẫn trông sạch sẽ sáng sủa.

Cơ Phượng nhìn bản thân trong y phục tơ lụa, nhịn không được muốn chửi thề một câu.

Hắn còn chưa kịp giở thói mỏ hỗn thì đột nhiên trước mắt tối sầm. Hắn rơi vào một vòng ôm ấp áp từ sau.

Nghĩ bằng ngón chân cái cũng có thể đoán ra là Tử Hạo đang làm khùng làm điên.

Cơ Phượng gạt bàn tay đang che mắt mình, miệng làu bàu:

- Ma Tôn đừng có trẻ trâu nữa đi!

Tâm tình Tử Hạo có vẻ tốt, không thèm chấp cái mỏ hỗn của hắn. Cơ Phượng không gỡ được tay của Tử Hạo ra, thế là đành khiêu khích:

- Sao hả? Xấu quá không muốn cho ta nhìn hay sao?

Tử Hạo khẽ cười, hơi thở ấm áp khẽ thổi vào lỗ tai khiến Cơ Phượng suýt chút nữa giãy nảy lên vì nhột.

- Suốt mấy trăm năm, chưa ai chê bản Tôn xấu cả.

Cơ Phượng bĩu môi.

Y là Ma Tôn, ai dám chê y xấu cơ chứ. Người nhận xét thẳng thắn dung mạo của y có lẽ sẽ bị quất roi đến chết mất thôi!

Ngoài mặt, hắn lại rất chân chó tâng bốc:

- Ma Tôn đẹp thế thì cho ta chiêm ngưỡng nhan sắc chút đi.

Không ngờ chỉ nghe một câu này mà Tử Hạo đã thoả mãn bỏ tay ra.

Y bước ra phía trước Cơ Phượng, sau đó đưa mặt tới gần khuôn mặt ngơ ngác của hắn, khoé miệng hơi nhếch lên:

- Thế nào? Công chúa thấy đẹp không?

Cơ Phượng đờ ra nửa giây, giống như bị thôi miên mà mơ hồ đáp:

- Đẹp lắm.

Hắn muốn gương mặt này.

Đàn ông đến mức hắn cũng phải thốt lên: hormone nam tính của tên này quá mạnh mẽ rồi!

Cơ Phượng phải hơi ngửa đầu mới nhìn được vào mắt hắn. Nhìn từ góc độ này, trông Ma Tôn có hơi giống như Dracula.

Da trắng môi hồng, lại thêm một đôi mắt màu đỏ long lanh như bảo thạch. Ngũ quan kết hợp lại vô cùng có tính xâm lược, huống chi y còn cao hơn hắn gần một cái đầu. Rất mạnh mẽ, hơi yêu dị và còn gợi cảm đến khó tả...

Cơ Phượng ghen tị.

Đương nhiên là hắn đẹp hơn, nhưng hắn thích cái tạo hình khốc suất cuồng bá duệ này cơ!

Tử Hạo thấy Cơ Phượng nhìn đến ngẩn ngơ thì cong môi, hài lòng nói:

- Công chúa cũng rất đẹp.

Đẹp nhất.

Nói rồi y lại tự bổ sung thêm trong lòng.

Y đưa linh lực thăm dò, thấy mắt của Cơ Phượng đã đỡ hẳn rồi mới thấy yên tâm, kéo hắn ra đình viện giữa hồ dùng bữa tối.

Ma giới bắt đầu có tuyết rơi. Tử Hạo đưa cho Cơ Phượng áo choàng bằng lông hồ ly, lại nhét vào tay hắn một viên hoả ngọc rồi mới dẫn hắn ra ngoài.

Ngồi ở đình viện thấy được mặt hồ đã kết băng, cùng với sân tập võ phủ một lớp tuyết mỏng.

Tử Hạo dựng một lớp kết giới để chắn gió, sau đó dùng lửa địa ngục làm đèn khiến đình viện sáng như ban ngày.

Không khí cực kỳ ấm áp, không nhìn ra một chút lạnh lẽo nào của mùa đông hết.

Trong lòng Cơ Phượng cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít. Giấc mộng giúp hắn nhớ lại ký ức cũ của tam công chúa - những ký ức đau thương đáng phải quên. Mà hiện tại hắn đã ra khỏi chốn thâm cung lòng người lạnh lẽo đó, huống chi bầu bạn với hắn còn có một Ma tôn dịu dàng ôn nhu. Hắn muốn ăn gì uống gì Ma tôn cũng có thể lập tức biến ra cho hắn.

Hắn không phải là tam công chúa, cho nên hắn không cần, cũng không nhất thiết phải giữ những ký ức tiêu cực đó trong lòng.

Dù thế nào thì cũng nên lạc quan.

Ừm... trừ việc hắn sắp chết vì cổ độc ra...

Tử Hạo biến ra một bát canh sủi cảo còn bốc khói nghi ngút. Cơ Phượng nhìn đồ ăn ngay trước mặt, bụng lại sôi ục ục như mọi ngày.

Tử Hạo quen cửa quen nẻo lấy thìa xúc một miếng, thổi nguội rồi mới bón cho hắn.

Cơ Phượng cũng quen việc được hắn đút mỗi ngày, thấy không có gì lạ lùng, rất phối hợp mà há to miệng, làm một cái thúng cơm ngoan ngoãn.

Mà sau khi ăn đến miếng thứ sáu y đút, Cơ Phượng mới nhận ra có gì đó sai sai.

Ơ? Hắn hết mù rồi cơ mà nhỉ?

Thẳng-nam Cơ Phượng hiếm khi có dịp ngại ngùng, mất tự nhiên ho nhẹ mấy cái.

- Đồng chí Ma Tôn này, tôi đã lấy lại được thị lực rồi, phiền đồng chí trả tôi cái thìa.

Tử Hạo nghe lúc hiểu lúc không, nhưng vẫn bình tĩnh đáp:

- Nhưng ngươi vẫn là người bệnh cơ mà? Cổ trùng trên người ngươi chưa được chữa khỏi. Người bệnh thì nên được chăm sóc chứ? Há miệng ra nào công chúa, miếng này to..

Y vừa lý sự vừa đánh trống lảng, thế mà dụ được hắn thật. Cơ Phượng ngoan ngoãn ăn sủi cảo, trong lòng cũng tán đồng.

Ừm. Hắn là người bệnh cơ mà! Người bệnh sắp chết ít nhất phải có cái đặc quyền này chứ!

Tử Hạo dỗ Cơ Phượng chẳng tốn chút sức lực nào. Y nhìn tướng ăn phồng mang trợn má kiểu thẳng nam của hắn, kết hợp với vẻ ngoài xinh đẹp và một đôi mắt phượng đang cong lên vui vẻ thì vẫn quả là cảnh đẹp ý vui.

Tâm trạng Tử Hạo đặc biệt tốt, đến nỗi Tần Mạch đến đưa thuốc, không thèm hành lễ thì y cũng không thèm chấp.

Tần Mạch phải dùng cả một ngày trong lò luyện đan, còn phải sai thuộc hạ đi thu thập thêm cả một đống linh dược mới luyện ra được thuốc ức chế tạm thời cổ độc cho Cơ Phượng.

Cậu lết thân xác mệt mỏi đến Ly Tâm điện, trong điện lại không một bóng người. Ra ngoài sân tập võ tìm mới thấy Ma tôn đang ngồi trong đình viện, lại còn đút cho người khác ăn?????!

Tần Mạch ngạc nhiên vì bị dội cơm chó, đang tính trách Ma Tôn sao lại đem người bệnh thân thể yếu đuối ra giữa trời tuyết ngồi. Thế mà cậu vừa vào trong đình viện đã bị luồng khí ấm áp từ lửa địa ngục phả vào mặt, ấm muốn ngu người luôn...

Lửa địa ngục mang sức tàn phá khủng khiếp nhất tứ giới, mỗi lần Tử Hạo gọi lửa địa ngục ra luôn là một trận gió tanh mưa máu. Thế mà hiện tại lửa địa ngục uy danh thiên hạ đang được dùng vừa làm đèn vừa sưởi ấm cho Cơ Phượng...

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Tần Mạch cạn lời, đưa lọ thuốc cho Ma tôn:

- Đây là thuốc ức chế. Chỉ có một viên thôi.

Ma Tôn bón cho Cơ Phượng xong một miếng mới thèm nhận lấy, ánh mắt nhàn nhạt liếc Tần Mạch 1 cái.

Tần Mạch:

- Ạ thưa Tôn thượng.

Tử Hạo vừa lòng:

- Ờ. Ngươi lui được rồi.

Tần Mạch định phủi đít ra đi luôn, nhưng lại cứng nhắc dừng lại hành lễ:

- Thuộc hạ xin cáo lui.

Tử Hạo tâm trạng không tồi, tên nhóc Tần Mạch này cũng ngày càng tiến bộ, không hỗn với y như trước. Chí ít thì không làm mất cái uy của Ma Tôn cao cao tại thượng lúc này.

Cơ Phượng nhìn bình thuốc trong tay y, vẻ mặt muốn hỏi lại thôi. Tử Hạo liếc một cái là biết ngay suy nghĩ của hắn, nhẹ giọng giải thích:

- Tả hộ pháp mang thuốc ức chế cổ độc trên người ngơi tới. Có thuốc này thì sẽ kéo dài được một chút thời gian.

Hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Tử Hạo đút cho hắn ăn xong miếng cuối cùng, đặt cái bát không xuống bàn. Y đưa tay xoa xoa chỗ lông mày đang nhíu chặt của hắn, kiên định nói:

- Ngươi yên tâm. Bản Tôn nói được làm được, hứa ngươi sẽ không chết thì không gì có thể lấy mạng ngươi được.

Cơ Phượng bị xúc cảm ấm áp lan từ ấn đường sang khắp người. Hắn mất tự nhiên tránh khỏi bàn tay của Tử Hạo, mơ hồ đáp:

- Ừm, ta tin ngươi.

_________

[Nhật ký đổ bóng của Ma Tôn, trang x

Ngày tuyết đầu mùa.

Hôm nay bản Tôn rất tích cực rắc thính vợ.

Vợ khen bản Tôn đẹp, còn bị nhan sắc đẹp trai này hút hồn. Sau này bản Tôn sẽ sử dụng gương mặt đẹp trai này thường xuyên hơn!]