Người Đuổi Thi

Chương 21: Đội cứu hộ chuyên nghiệp



Lưu Hồng gật gật đầu, đem âm khí bám vào trên hình nhân bằng giấy.

Khi âm khí tiến vào càng nhiều, chỉ thấy hình nhân giật giật, phát ra tiếng cạch cạch từ trên khung tre của hình nhân.

Hình nhân vốn đã nhìn có vẻ âm trầm, lúc này lại càng thêm đáng sợ, khuôn mặt đánh má hồng, nụ cười quỷ dị kia càng khiến cho người ta sợ hãi.

Triệu Bích Long lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ, sau chuyện này phải đem con bé này lên Long hổ sơn đi vào chính đạo, tiếp tục đi con đường quỷ đạo này sẽ hao tổn thọ nguyên cùng âm đức.

Lưu Hồng mở mắt ra, thần sắc khẽ động, hai con hình nhân đang ngồi liền bật người đứng lên.

Nàng nhìn về phía Triệu Bích Long cười cười, tự đáy lòng nói: “Cảm ơn!”

Triệu Bích Long vung tay áo nói: “Không có gì, không có gì, cũng không thể chỉ đứng ngoài nhìn xem đúng không?”

Lưu Hồng mỉm cười, điều khiển con hình nhân đang đứng gần Triệu Bích Long tiến đến sát hắn, khuôn mặt mỉm cười âm trầm dán sát vào mặt Triệu Bích Long, bốn mắt nhìn nhau, làm cho Triệu Bích Long sợ tới mức cuống quýt nhận sai.

Ở giữa sân, Đạo Tiến ném về phía sát linh ba cây đinh làm bằng gỗ cây liễu, Lãnh Y thì giơ thước nhảy lên đánh xuống đầu sát linh.

Sát linh né tránh được đinh gỗ của Đạo Tiến, lại đánh lui Lãnh Y, từ trong miệng phát ra tiếng thét dài bén nhọn, nhất thời, toàn bộ tử thi trong thành Giang Ninh đều giãy dụa bò lên.

Cuộc chiến giữa sân hừng hực khí thế, không ai chú ý đến hai con hình nhân má hồng yêu dị đang đi qua đi lại giữa bầy hành thi hướng tới hai người còn sống tới gần.

Lần đầu tiên khống chế hình nhân bằng giấy có chút không quen, chúng bước đi chân hình chữ bát làm Triệu Bích Long đứng xem một bên liên tục cười thầm không dứt.

Quanh thân hình nhân tập trung rất nhiều âm khí, doạ lui những hành thi ở gần, sau đó khiêng một người trở về.

“Vãi đạn, cái này quá là tiện lợi đi, xem ra ta cũng muốn hấp thu một chút âm khí!” Triệu Bích Long cảm thán nói.

Lưu Hồng trợn trắng mắt cũng không thèm để ý tới hắn.

“Cái này là tà đạo thủ pháp, không phải chính đạo.” Lục Diêu thanh âm từ phía sau vang lên.

Lưu Hồng quay đầu lại nói: “Ngươi đã khoẻ?”

Lục Diêu lắc đầu: “Tốt hơn một ít, ta phải đi giúp các sư huynh của ta, sát linh đã hấp thu quá nhiều máu cùng sát khí, bọn họ không ngăn được.”

Lưu Hồng nói: “Đừng! Chờ ta cứu hết mọi người, chúng ta cùng tiến lên.”

Lục Diêu chần chờ, nàng nhìn xem hơi thở âm tà phát ra từ người Lưu Hồng, lắc đầu nói: “Đạo bất đồng, bất tương vi mưu*, tạm biệt!”

(*Người không cùng đường thì không cùng ý nghĩ)

Lưu Hồng chặn lại nói: “Ta vừa rồi từ trong này thấy, là sư huynh Lãnh Y của ngươi hé ra tấm võng lớn mới để cho sát linh có cơ hội mà thoát ra.”

Lục Diêu tỏ vẻ không tin, mặc kệ Lưu Hồng ra sức đảm bảo, vẫn như cũ không thể tin vị sư huynh nho nhã, phong độ, lễ nghĩa kia lại có thể hại chính mình.

Thấy rằng Lục Diêu nhất định phải đi, Lưu Hồng cũng không cố giữ lại, vả lại, cô gái này cũng không hề yếu, Lưu Hồng tự hỏi dù cho chính mình một cây lang nha bổng cũng không thể đánh vỡ cái quan tài kia.

Lục Diêu nói một tiếng tự giải quyết cho tốt, trước khi đi còn liếc mắt khinh thường nhìn Triệu Bích Long một cái.

Triệu Bích Long không để ý nói: “Vẫn còn thật kiêu ngạo!”

Lưu Hồng cũng có chút bất đắc dĩ, nàng khẽ cắn môi, hai mắt dường như tối đi một chút.

Hai cái hình nhân như là cảm ứng được gì đó, đột nhiên chạy ra ngoài.

Rất nhanh hai mươi người đã được khiêng về hết.

Ở giữa sân, hai người không đánh lại sát linh, Đạo Tiến liền hét lớn một tiếng: “Kết trận!”

Lãnh Y gật đàu, nhảy tới phía sau lưng Đạo Tiến. Hai người thu lại vũ khí, mười ngón tay kết ấn.

“Lưỡng long xuất thuỷ trận, lực lượng của rồng!”

“Lưỡng long xuất thuỷ trân, linh lực của giao long!”

(Tuy là truyện thuần Việt nhưng nhiều chiêu thức phải mượn từ Hán Việt nghe mới hay.)

Đạo Tiến cùng với Lãnh Y hét lớn một tiếng, Lãnh Y trụ vững chân trái ra sau, chân trước trùng xuống, Đạo Tiến dẫm lên đùi y.

Thấy sát linh vọt tới, Lãnh Y đặt tay lên lưng cảu Đạo Tiến, Đạo Tiến mượn lực từ đùi Lãnh Y nhảy vọt lên, trong tay nắm lại một luồng sáng trắng, mơ hồ có thể thấy được hình dáng của râu rồng.

Một đấm của Đạo Tiến đánh vào trên linh thể của sát linh, sát linh kêu thảm một tiếng bay ngược lại, còn Đạo Tiến thì mượn lực nhảy lùi về phía Lãnh Y.

“Làm tốt lắm! Đánh thêm vài đấm nữa, đem yêu vật này đánh cho hồn phi phách tán, để báo thù cho sư muội!” Lãnh Y nói.

Đạo Tiến gật đầu.

Thần sắc sát linh lúc này hiện lên vẻ dữ tơn, nó cúi nhìn xuống, lúc này mới phát hiện, những người lúc trước nằm trên mặt đất giờ này đều biến mất không thấy.

Mà cách đó không xa, có một con hình nhân bằng giấy đang khiêng một người hướng về phía đối diện chạy đi.

Sát linh giận dữ kêu to một tiếng, sát khí cuồn cuộn trong người hoá thành hình một cái dùi, hướng về phía hai người Đạo Tiến lao tới.