Người Đuổi Thi

Chương 22: Đánh lén



“Sư huynh, chuẩn bị, lưỡng long xuất thuỷ!”

Đạo Tiến quát to!

Lãnh Y ừ một tiếng, khoé miệng lại hơi nhếch lên.

Khi sát linh sắp tới gần, Lãnh Y đang chuẩn bị phát ra linh lực lại thu hồi tập trung vào trong lòng bàn tay, một chưởng đánh vào lưng Đạo Tiến đẩy hắn bay ra ngoài.

Đột nhiên bị đánh lén như vậy, cho du Đạo Tiến có phản ứng nhanh hơn nữa cũng không kịp, hắn có chút hoảng sợ nhìn vào mắt Lãnh Y, trong ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu.

Đạo Tiến bị đẩy hướng sát linh bay tới, lực lượng của rồng cũng bị một chưởng của Lãnh Y phá bỏ, cây chuỳ được tạo ra bằng sát khí đỏ tươi trực tiếp đâm xuyên qua bụng của hắn.

Đạo Tiến giống như diều đứt dây, rơi xuống đất, đúng lúc này, Lục Diêu nhả ra, ý định muốn đỡ Đạo Tiến nhưng vì bản thân bị thương chưa lành, chậm mất một chút, không thể đỡ kịp.

Cùng lúc đó một tiếng lạch cạch vang lên, một con hình nhân bằng giấy chạy vượt qua Lục Diêu, nhảy lên đỡ được Đạo Tiến.

Khi rơi xuống đất, con hình nhân như bị ngoại lực ép biến dạng một chút, nhưng chớp mắt sau đó, nó đứng thẳng người lên, cơ thể như tự động được thổi phồng, tiếp theo lại tha theo Đạo Tiến chạy trốn.

Lãnh Y nhìn một cảnh quái dị này, hơi híp mắt, lại đã thấy Lục Diêu thần sắc đề phòng đang quan sát chính mình.

“Lục sư muội, ngươi không có việc gì a! Vậy là tốt rồi.”

Lục Diêu cười lạnh một tiếng, lúc trước nàng còn không tin tưởng lời nói của người đuổi thi kia, bây giờ nàng đã thấy tận mắt thì cũng hiểu được là Lưu Hồng không có lừa nàng.

Nàng lạnh lùng nói: “Sư huynh, tiểu muội gặp đại nạn mà không chết, ngươi cảm thấy vui mừng hay là giật mình đây này?”

Lãnh Y làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Dĩ nhiên là cao hứng rồi, sư muội cẩn thận!”

Lãnh Y hô to một tiếng, thì ra sát linh đã cảm nhận được sát khí và huyết khí trên người của Lục Diêu, nó mang vẻ mặt tham lam hướng Lục Diêu đánh tới.

Lục Diêu liền nhảy về phía sau Lãnh Y: “Sư huynh sẽ bảo vệ ta đúng không?”

Lãnh Y nhíu mày, nhưng chỉ chớp mắt sau lại khôi phục vẻ bình tĩnh, khuôn mặt tươi cười, giơ lên thước dài quét về phía sát linh.

“Đó là điều dĩ nhiên!”

Bên kia, khi hình nhân magn Đạo Tiến trở về, Lưu Hồng vội vàng đặt hắn xuống xem xét, chỉ thấy vêt thương trên người hắn so với Lục Diêu còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Lưu Hồng lại tiếp tục hấp thu âm khí rồi dùng gạo nếp đắp lên.

Nhưng mà trên người Đạo Tiến bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng đều bị thương ở những trình độ khác nhau, mà sát khí đã xâm nhập kinh mạch của hắn.

Triệu Bích Long lấy ra châm bạc, châm vào trên người Đạo Tiến.

“Ta chặn kinh mạch của hắn, tạm thời ức chế sát khí.”

Lưu Hồng gật đầu, lại trêu chọc nói: “Ngươi coi như có chút tác dụng.”

Triệu Bích Long cười đắc ý: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng thực sự ta chỉ ở Long hổ sơn chép sách?”

Lưu Hồng trắng mắt nhìn tên này đang vênh váo đắc ý.

Lưu Hồng bố trí cho Đạo Tiến xong, liền giao cho Triệu Bích Long coi hắn, còn bản thân mình thì đi qua phòng chứa những người bị ngất lúc trước.

Lúc này những người bị hôn mê đã lần lượt tỉnh lại, cả đám sắc mặt hoảng sợ đang nép mình vào góc nhà.

Lưu Hồng biết bộn họ là bị hai hình nhan bằng giấy doạ sợ

Nàng tiến lên, cố dùng một giọng thật nhẹ nhàng nói với bọn họ: “Đừng sợ! Đây là một loại đạo pháp của đạo gia, là … ngũ quỷ chuyển vật. Các ngươi đã từng nghe nói đi. Các ngươi đừng sợ, đi theo ta rời khỏi thành Giang Ninh.”

Những người đó nghe xong cuối cùng sắc mặt cũng tốt lên một chút. ngôn tình hoàn

“Anh trai, ngươi là đạo sĩ phải không?” Một bé trai nhìn cso vẻ trắng trẻo đẹp đẽ hỏi.

Lưu Hồng gật đầu.

Đứa bé trai bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lớn lên ta cũng muốn giống như anh trở thành một đạo sĩ, hành hiệp trượng nghĩa, diệt ma bảo vệ mọi người!”

Lưu Hồng cười cười vuốt đầu đứa nhỏ.

“Anh đạo sĩ, trước hết anh có thể cho em một thanh phi kiếm không? Dù gì tương lai em cũng sẽ trở thành sư đệ của anh, hay là cho em trước đi!”

Lưu Hồng bật cười.

Trẻ con đúng là trẻ con, không lo không nghĩ, không buồn không phiền.

Lưu Hồng nói thêm: “Chờ chúng ta an toàn lại nói tiếp.”

Đứa nhóc gật đầu, nhảy nhót.

“Các ngươi ở lại đây, nghĩ cách đánh thức những người khác dậy, bên kia còn có người, ta mang qua đây rồi cùng nhau rời đi.” Lưu Hồng dặn dò.

Thấy mọi người gật đầu đồng ý, Lưu Hồng lại men theo bờ tường thấp chạy trở về.

Vừa vào trong phòng lại chỉ thấy có một mình Triệu Bích Long liền hỏi:

“Đạo Tiến đâu?”

Triệu Bích Long mở ra hai tay nói: “Đi cứu sư muội rồi.”

Lưu Hồng sửng sốt hồi lâu, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình là giao trứng cho ác rồi.

Nàng nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy Lục Diêu cùng Đạo Tiến đang cố chống đỡ mà Lãnh Y thì lại không thấy đâu cả.

“Lãnh Y đâu?”

Triệu Bích Long nói: “Ta không biết ai là Lãnh Y, nhưng có một tên không có nghĩa khí, lừa con nhóc kia rồi bỏ chạy.”

Lưu Hồng không còn gì để nói, thầm nghĩ Lục Diêu cũng là loại không não, cứu được Đạo Tiến rồi còn không chạy? Lại chui đầu ra cho người ta cản đường?

Lưu Hồng hướng về phía Triệu Bích Long nói: “Hình nhân để lại một con bảo vệ người thường, một con ta dùng để hấp dẫn sát linh, ngươi đi cứu Lục Diêu rồi lại cứu Đạo Tiến, cứu xong chúng ta bỏ chạy!”

Triệu Bích Long gật đầu.

Lưu Hồng điều khiển hình nhân cản trở sát linh, cả hai đều là âm vật nên hình nhân có thể chạm vào sát linh.

Thừa lúc hình nhân và sát linh đang chiến đấu, Triệu Bích Long chạy vội ra ngoài.

Trên đường đi không thiếu hành thi tiến lên ngăn cản, có một ít là Lưu Hồng xử lý hộ còn phần nhiều phải xem Triệu Bích Long.

Triệu Bích Long cũng là có chút tài giỏi, hắn vung loạn xạ một nắm bùa, miễn cưỡng mở ra một đường.

Lưu Hồng khoé miệng co quắp.

May mà phòng này cách chiến trường không xa.

Triệu Bích Long đang giữ chặt Lục Diêu còn đang giáy giạu muốn tiến lên, Lục Diêu lại kêu gào buông tay thành ra hai người giằng co rất lâu.

Cũng vì thế mà tốn rất nhiều thời gian ở Lục Diêu.

Mắt thấy bùa sắp mất đi hiệu lực, Lưu Hồng tức giận thầm mắng Triệu Bích Long ngu dốt, trực tiếp lại gần cửa sổ hết lên: “Mặc kệ cô ta, đem Đạo Tiến cứu trước.”

Triệu Bích Long sửng sốt, lại thấy Lưu Hồng nói có lý, xem xét thời gian không còn nhiều, liền nghe theo lời Lưu Hồng.

Hắn buông Lục Diêu, hướng về phía Đạo Tiến chạy tới, thương thế của Đạo Tiến nặng hơn Lục Diêu nhiều lắm, đã có nguy hiểm tính mạng.

Hắn giãy dụa nhẹ hơn một chút, Lưu Hồng nhướng mày, nhìn hai người này bộ dáng, có thể cầm cự lâu như vậy đúng là kỳ tích.

Nàng vừa nghĩ tới đay, mấy con hành thi ở gần Triệu Bích Long và Đạo Tiến đã tiến tới, đá một cước vào đầu Đạo Tiến.

Vốn Đạo Tiến đã rất yếu, ăn thêm một đá này liền hôn mê bất tỉnh.

Triệu Bích Long há hốc mồm thì thào một câu Vô lượng thiên tôn, hắn dĩ nhiên có thể nhận ra cái con hành thi này là bị Lưu Hồng điều khiển, nếu không thì hành thi làm gì có tốc độ này.

“Còn thất thần làm gì? Chờ sát linh chọc cho hai người mấy lỗ trên thân sao?”

Lưu Hồng gào lên, Triệu Bích Long giật mình, vội vàng bế Đạo Tiến điên cuồng bỏ chạy.

Đạo Tiến bị bế đi, sau lưng Lục Diêu đã không còn người hỗ trợ, nàng một người cũng chẳng chống đỡ nổi.

Chỉ thấy nàng bị sát linh chụp một chưởng vào tay phải, máu tươi phun ra dữ dội.

Nàng quay đầu nhìn lại hướng của Triệu Bích Long rời đi, trên mặt không có nửa điểm tức giận, lại quay qua hướng Lưu Hồng gật đầu tỏ vẻ cám ơn.