Người Đuổi Thi

Chương 23: Cùng đường



Lưu Hồng hơi nhíu mày, Lục Diêu hành động như vậy khiến trong lòng nàng có chút khó chịu.

Nàng biết, nếu đổi lại là nàng và anh trai của nàng, vậy hiện tại nàng cũng sẽ không hề do dự và cố gắng chống đỡ.

Nhưng tình hình hiện tại nàng không có khả năng bởi vì tính mạng của Lục Diêu hay Đạo Tiến mà mang tính mạng của tất cả mọi người ra đánh cược.

Cứng rắn liều mạng cứu một mình Đạo Tiến đã làm cho tình hình nhiều thêm vài phần nguy cơ, dù sao nếu không cứu hắn, có hai người bọn họ thì càng chống đỡ thêm một chút thời gian.

Mắt thấy Triệu Bích Long đã mang Đạo Tiến trở về, Lưu Hồng lao ra khỏi phòng, quanh thân tràn ngập âm khí, doạ lui đám hành thi, mang theo hai người Triệu Bích Long cùng chạy tới phòng của những người thường đang trốn.

Lục Diêu mỉm cười, núm đồng tiền trông đẹp như hoa nở.

Khi sát linh đánh tới, ngón trỏ của nàng đặt lên mi tâm, một giọt máu đỏ tươi chảy ra.

“Tổ sư hiển linh, tụ vững chân khí. Vạn vật như không, mình ta độc đạo!”

“Tiêu dao cấm pháp, giải thiên sầu!”

Một nhánh liễu màu trong suốt xuất hiện, dọc theo từ bàn chân leo lên đến đầu ngón tay của nàng, sau đó từ đầu ngón tay bắt đầu lớn lên thật nhanh.

Vô số nhành liễu mang theo xu thế xuyên kim đoạn thạch đâm thủng sát linh thân thế, đồng thời, thân thể của Lục Diêu cũng bị xuyên thủng.

Uy thế khủng bố phá huỷ một mảng lớn nhà cửa, may mắn lúc này Lưu Hồng đã mang mọi người trốn khỏi đó mới tránh được một kiếp nạn.

Lưu Hồng cùng mọi người đang hướng ra ngoài thành đi đều có thể nghe được một tiếng kêu thê lương, thảm thiết, thật lâu sau đó vẫn còn quanh quẩn ở trong lòng của mọi người.

Triệu Bích Long dựng đứng lông mao toàn thân, nuốt nước bọt một cái, hắn vội vàng từ trong lồng ngực lấy ra ba đồng tiền rồi ném trên mặt đất.

“Quẻ hạ hạ, giông tố nổi lên, nguy hiểm trùng trùng.”

“Trời muốn ta phải chết a!”

Lưu Hồng tiến lên vỗ vào gáy Triệu Bích Long, kêu lên: “Chết cái đầu ngươi! Người mù cũng có thể nhìn ra tình hình hiện tại, chạy mau đi!”

Triệu Bích Long ngượng cười một tiếng, cúi đầu nhặt lên mấy đồng tiền rồi chạy theo.

Mọi người đi theo Lưu Hồng yên lặng rút lui, trên đường đi cũng không gặp phải mấy con hành thi nhưng đột nhiên, sát linh mang theo thân thể rách nát từ trên trời giáng xuống cản đường bọn họ.

Lưu Hồng sắc mặt run lên, nàng không ngờ dính phải đòn công kích mạnh như vậy mà sát linh có thể khôi phục nhanh như vậy.

Đương nhiên, nàng cũng không cho rằng với trạng thái sắp chết của Lục Diêu tung ra một đòn có thể triệt để tiêu diệt sát linh.

Lúc này, hai mắt sát linh mang theo màu đỏ tươi, tàn nhẫn như dã thú khát máu.

Lưu Hồng khẽ động, hai con hình nhân như đạn pháo bắn về phía sát linh mà tấn công.

Sắc mặt sát linh trầm xuống, sát khí quanh thân tạo thành những mũi tên bắn về phía hình nhân.

Một con hình nhân bay ngược về phía sau, còn một con khác thì càng tồi tệ, sát khí trực tiếp xé rách đầu nó.

Ngực Lưu Hồng như bị ăn một đấm, liên tục lui lại phía sau, may có người đằng sau đỡ lại.

Triệu Bích Long tiến lên đứng trước người Lưu Hồng, cắn đầu lưỡi, bôi máu tên ngón tay, tạo hình kiếm chỉ, vẽ bùa lên khoảng không trước mặt: “Trời tròn đất vuông, pháp lệnh cửu chương. Thổ địa hiển linh, hạ chỉ sắc lệnh, vạn quỷ quy phục. Phược hồn chú!”

Một đạo ánh sáng màu vàng kim từ bùa chú của Triệu Bích Long hiện ra trước người, tiếp đó Triệu Bích Long vung tay lên, bùa trói hồn loé lên, trói chặt sát linh.

“Chạy!”

Triệu Bích Long đỡ lấy Lưu Hồng rồi hét lên một tiếng.

“Anh đạo sĩ, sao anh không giết nó để báo thù cho cha mẹ em?”

Một đứa trẻ đang được một người đàn ông trung tuổi ôm đi khóc nức nở chợt nảy tính trẻ con hỏi.

Đứa trẻ đó đúng là người muốn trở thành sư đệ của Lưu Hồng.

Triệu Bích Long vốn khoogn định trả lời, lại bắt gặp ánh mắt nghi hoặc từ Lưu Hồng liền chột dạ nói: “Ngươi làm như vẽ bùa dễ dàng lắm vậy. Nếu như vậy ta vẽ một lá ngũ lôi phù dẫn sét đánh chết con quỷ này thì cần gì phải trốn?

Tiếp đó lại nói thêm: “Đạo hành của ta không đủ, hơn nữa đạo gia chân huyết cũng chỉ có thể trói nó được một lúc, tranh thủ thời gian chạy đi!”

Mọi người chạy đến phía nam thành, lại phát hiện tường thành đã vỡ, của thành thì bị đá chặn.