Người Mà Tôi Yêu Sau Này

Chương 9



Sau ngày hôm đó, tình cảm giữa Lục Tiếu và Hoắc Cửu Ngôn không thể nói là đột nhiên tăng mạnh được, nhưng vẫn có những chuyển biến rất vi diệu.

Sau khi chính thức hẹn hò được nửa tháng, Hoắc Cửu Ngôn muốn nắm tay của cô, anh nói đây là sự tiếp xúc bình thường nhất giữa những cặp đôi yêu nhau.

Lục Tiếu nghĩ dù sao hôm đó bọn họ cũng đã ôm nhau ngủ rồi, chỉ nắm tay một cái mà thôi, cô vẫn có thể chấp nhận được. Thế là từ dạo đó, Hoắc Cửu Ngôn chỉ cần vừa thấy mặt cô là sẽ đến nắm tay.

Sau khi chính thức hẹn hò được một tháng, Hoắc Cửu Ngôn muốn hôn lên má cô, anh nói đây là cách bày tỏ tình yêu phổ biến nhất giữa những đôi tình nhân.

Lục Tiếu nhớ lại hôm đó khi cô tỉnh dậy, miệng anh cứ dán vào mặt cô suốt, hôn cũng đã hôn rồi, cô có thể chấp nhận được. Vì thế, mỗi khi gặp nhau hay tạm biệt, Hoắc Cửu Ngôn đều hôn lên má cô.

Sau khi chính thức hẹn hò được ba tháng, Hoắc Cửu Ngôn hỏi cô có thể hôn môi được không, anh bảo rằng anh đã nhịn lâu lắm rồi và sắp kìm không nổi nữa.

Nhắc tới hôn môi, Lục Tiếu nghĩ ngay tới Hạ Thừa Dịch.

Nụ hôn đầu của cô đã trao cho Hạ Thừa Dịch, vào cái đêm mà Hạ Thừa Dịch say rượu và xé nát bộ đồ ngủ của cô ra, đó là lần đầu tiên hai người họ tiếp xúc thân mật… và cũng là lần duy nhất.

Lục Tiếu nhớ lại… thật may vì cô đã không trao đêm đầu tiên của mình cho Hạ Thừa Dịch. Nếu không thì hiện tại cô sẽ càng thêm xấu hổ và có lẽ sẽ không thể nào đối mặt với Hạ Thừa Dịch được nữa.

Hạ Thừa Dịch… ừ nhỉ… đã ba tháng rồi cô chưa gặp anh ta, Hạ Thừa Dịch đã dẫn Lâm Tuyết đi du lịch rồi.

Hoắc Cửu Ngôn không hề lừa cô, quả nhiên, khi bắt đầu một đoạn tình cảm mới thì mới có thể tạm thời quên đi nỗi đau trước đây, ít nhất trong ba tháng ở bên Hoắc Cửu Ngôn vừa qua, cô rất hiếm khi nhớ đến Hạ Thừa Dịch.

Ngoài thời gian đi làm, Hoắc Cửu Ngôn sẽ sắp xếp thời gian hẹn hò của hai người đầy kín lịch. Chỉ mới qua ba tháng mà thôi, nhưng lạ là anh lại có thể nhớ hết được những sở thích của cô.

Anh biết rõ cô uống cà phê không đường, biết rõ cô không thích ăn rau mùi, biết rõ cô rất thích ăn đồ ngọt, thậm chí anh còn biết rõ khi cô ăn cam thì phải lột [email protected] vỏ không chừa một chút cùi trắng nào.

Khi Hoắc Cửu Ngôn đưa ra đề nghị muốn hôn môi, Lục Tiếu không gật đầu cũng không lắc đầu. Thay vào đó, cô lại hỏi anh một câu nghi vấn vẫn luôn tồn đọng dưới đáy lòng cô.

Cô hỏi anh tại sao lại hiểu rõ về sở thích của cô đến vậy, trong khi cô chẳng nói gì với anh hết.

Hoắc Cửu Ngôn trả lời: “Bởi vì từng hành động từng cử chỉ của em đều nằm trong tầm mắt của anh, quan sát nhiều thì sẽ tự khắc biết thôi.”

Có đôi khi… thích một người thật sự rất đơn giản. Đó có thể là vào một khoảnh khắc nào đó, hoặc là vì một câu nói nào đó mà dễ dàng phá tan hàng rào phòng thủ tâm lý của cô.

Cô biết rõ bản thân mình vẫn chưa rung động với Hoắc Cửu Ngôn, nhưng ngay tại giờ phút này đây, trái tim cô đã rung động rồi, cho nên… cô kiễng chân lên, vòng tay ôm chặt cổ của Hoắc Cửu Ngôn và hôn anh.

Hoắc Cửu Ngôn thoáng khựng lại một chút, sau đó anh từ tốn làm cho nụ hôn này trở nên sâu hơn.

Cuối cùng, Lục Tiếu xụi lơ ngã vào lòng anh, cô nghe thấy Hoắc Cửu Ngôn cất tiếng hỏi: “Tiếu Tiếu, anh có thể hiểu rằng em đã dành cho anh một vị trí nhỏ nào đó ở trong tim của em không?”

Lục Tiếu không đáp, cô không biết phải trả lời anh như thế nào, bởi vì ngay cả chính cô cũng không rõ.

Tại sao cô lại hôn anh? Tại vì trái tim của cô đã rung động rồi. Tại sao cô lại rung động? Tại vì lời nói của Hoắc Cửu Ngôn đã khiến cho cô cảm động.

Ngày xưa cô cũng để tâm đến Hạ Thừa Dịch như thế này, đây là lần đầu tiên có người đối xử chân thành như vậy với cô.

Ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ mất mát trên gương mặt của Hoắc Cửu Ngôn, Lục Tiếu bỗng nhiên không đành lòng, cô vươn tay ra ôm lấy Hoắc Cửu Ngôn.

“Tuy không lớn, nhưng vẫn có vị trí dành cho anh.”

Lục Tiếu nghĩ… chắc là có rồi, chứ nếu không thì cô đã chẳng đi cùng anh đến ngày hôm nay.