Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2151: Thành đông giang rối loạn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Trần Bình tiến vào tháp Kỳ ảo, Hạ Hàn Tuyết lập tức đi tìm thuộc hạ của Thanh Tà, dù sao phải nghỉ trong tháp 20 ngày, mọi thế cục bên ngoài sẽ thay đổi theo từng giây.

Hạ Hàn Tuyết phải năm rõ mọi tình hình bên ngoài, như vậy cô ấy mới có thể thuận tiện báo cáo mọi thứ rõ ràng cho Trần Bình.

Nhưng ngay lúc Hạ Hàn Tuyết vừa đến điện Bắc Đấu.

Bên ngoài cửa thành truyền đến âm thanh vang dội.

“Ầm”



Âm thanh nặng nề vang lên, cực kỳ giống với tiếng cửa thành sập xuống mặt đất, cùng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên vang vọng khắp thành phố Đông Giang.

“Tất cả người của Huyết Nguyệt Minh nghe cho rõ đây, tao cho bọn mày thời gian ba phút, hoặc là đến cửa thành gặp tao, chấp nhận phục tùng hoàng tộc Bạch Hổ bọn tao, hoặc là, tất cả bọn mày phải rời đi.”

“Mười phút sau.

Khi chúng tao vào thành, nếu có người dám chống lại, lập tức giết không tha!”

Hạ Hàn Tuyết nghe nói như thế, con ngươi chợt co rút lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào bên trong điện Bắc Đẩu.

Nếu thành Đông Giang cuối cùng bị hoàng tộc Bạch Hổ nắm trong tay, người của bọn họ muốn hoạt động cũng không thể dễ dàng như trước! Cùng lúc đó.

Một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên.

“Hoàng tộc Bạch Hổ mạnh miệng thật đó, lại muốn chúng tao phải thân phục bọn mày.”

“Còn muốn giết sạch người của Huyết Nguyệt Minh bọn tao, bọn mày có bản lĩnh này sao?”

Giọng nói vừa dứt, một bóng người thon gầy chậm rãi cất bước, bay lên, chỉ trong chốc lát đã đứng trong không trung.

Nhìn kỹ khuôn mặt hắn, rõ ràng là một người đàn ông trung niên, mặc áo đạo sĩ, hơi thở bị ẩn giấu sâu bên trong, cơ bản nhìn không ra thực lực của đối phương là gì.

Sau khi phía ngoài cửa nghe thấy giọng nói của người đàn ông, lập tức đồng loạt nhìn về phía người đàn ông nọ.

Người cầm đầu của Hoàng tộc Bạch Hổ lập tức nhíu mày, gã có thể nhận ra người này.

Chính xác mà nói là hiểu rất rõ.

“Tôn Hiểu của Huyết Nguyệt Minh, thật thú vị.”

“Ông cảm thấy có thể ngăn cản tôi được hay sao?”

“Cảnh giới của hoàng tộc, hùng mạnh hơn so với người bình thường rất nhiều!”

Tôn Hiểu nghe nói như thế, mày nhất thời nhíu lại, đây là sự thật mà hắn không thể phản bác, hoàng tộc có ấn ký của hoàng tộc điêu đó càng làm họ trở nên lớn mạnh, ấn ký hoàng tộc Âu Dương tuy rằng chỉ dùng để triệu hoán bạch hổ, nhưng cùng một cảnh giới thì bạch hổ cũng mạnh hơn người thường nhiều.

Nếu đối phương không triệu hoán bạch hổ, Tôn Hiểu cho rằng mình vẫn có thể tranh đầu với đối phương một phen.

Nhưng là nếu đối phương triệu hoán bạch hổ, Tôn Hiểu cũng chỉ có một kết quả đó là thua thảm hại.

Nghĩ đến đây, Tôn Hiểu không khỏi hít một hơi thật sâu, tâm trạng dần xoay chuyển, một lát sau, Tôn Hiểu cười lạnh nhìn về phía đối phương.

“Vậy hay là mày cứ thử đi? Nhìn xem tao, ——————-