Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2152: Kim thân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Bình thấy thế, nguyên khí trêи người bắt đầu khởi động, nhưng đột nhiên anh phát hiện, anh chỉ có thể vận dụng được lực pháp tắc hệ kim! Tất cả sức mạnh của các quy luật khác đều đã bị cung điện này cản lại! Nếu nói lần này Trần Bình không thể lợi dụng pháp tắc hệ kim để đánh bại kim thân này, rất có thể sẽ chết trong cung điện! “Ép tao sao?”

Ánh mắt Trần Bình lóe lên, ý chí chiến đấu trêи người anh dâng trào.

“Vậy thì đánh cho tao xem.

Mày có thể hoàn toàn đánh bại tao hay không!”

Lời nói vừa dứt, Trần Bình trực tiếp đánh một quyền thật mạnh mang theo pháp tắc hệ kim nghênh chiến với đối thủ.

Kết quả rõ ràng là sức mạnh của pháp tắc hoàn toàn không phải là đối thủ của pháp tắc hệ kim, trong nháy mắt đã bị vỡ vụn.

Sau đó một luồng pháp tắc chỉ lực tụ thành nắm đấm lập tức đánh lên người Trần Bình.

“Thình thịch!”

Trần Bình trực tiếp bị quyên này đánh bay ra ngoài, mạnh mẽ đụng vào bức tường được hình thành bằng pháp tắc hệ kim.

“Phụt!”

Trần Bình nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhất thời uể oải, trong mắt hiện lên vẻ chán chường.

“Kim thân này tấn công không hê nương tay chút nào mà.”

Trần Bình ngẩng đầu nhìn về phía kim thân kia, lại phát hiện ra ánh mắt của đối phương đầy vẻ lạnh lùng, sau khi nhìn thấy Trần Bình ngẩng đầu thì lại tiếp tục tụ lực, pháp tắc ngưng tụ trêи không trung, lại lần nữa tạo thành một nắm đấm to lớn màu vàng.

Lực pháp tắc lưu chuyển sắc bén bắn về bốn phía.

Trần Bình thấy vậy thì con ngươi bỗng co rút lại, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ khϊế͙p͙ sợ.

Sau một giây, Trần Bình trực tiếp đứng dậy chạy sang bên cạnh, một đấm này còn mạnh mẽ hơn đấm lúc nãy, nếu như Trần Bình không nghĩ cách tránh đi thì tất nhiên sẽ tan xương nát thịt.

“Như thế này là không muốn cho tôi đường sống sao?”

Hai mắt Trần Bình co rút lại, nhịn không được cắn răng.

Cùng lúc đó một nắm tay chợt đánh về phía Trần Bình, Trần Bình thấy thế thì trêи trán bỗng chảy mồ hôi lạnh.

Tất nhiên là anh không đỡ nổi quyên này rồi, hơn nữa nếu là chết trong tháp Kỳ Ảo thì sẽ là chết thật! Trần Bình cũng không muốn chết trong tháp một cách không rõ ràng như vậy.

“Không được, tháp Kỳ Ảo này không thể nào không cho người ta một con đường sống nào.’ Hai hàng lông mày của Trần Bình nhíu chặt, vô cùng quả quyết nói.

“Đây cũng là một cơ duyên.”

Nghĩ vậy, hai mắt Trần Bình sáng lên, nhìn bốn phía, lại nhận ra bốn phía đều là bức tường màu vàng, nắm đấm màu vàng đã tiến đến sát Trần Bình.

Khi Trần Bình thấy cảnh tượng như vậy thì không hê chân chừ lao ngã nhào vê phía sau, ngã phịch trêи mặt đất, một cảm giác đau đớn truyền đến, Trần Bình cũng không nhịn được khẽ rêи một tiếng. ——————-