Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 592: Chỉ cần vượt qua ranh giới, giết không tha



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đương nhiên, xung quanh cũng rì rầâm bàn tán không ít.

“Ôi, cậu thanh niên kia xui xẻo quá.

Dám khiêu khích ông Bạch, chết chắc rồi.”

“Đúng vậy, cậu ta khinh thường ông ấy như vậy, cho dù toàn bộ người nhà cậu ta đến đây quỳ xuống câu xin cũng vô dụng.”

“Tôi đã trông coi cô nhi viện này nhiều năm rồi, nhưng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện ầm ĩ, ông Bạch nhất định sẽ phá hủy nơi này.”

Một nhóm người có cả các ông các bà, và nhân viên văn phòng dừng lại xung quanh.

Sau khi hiểu tình hình, mỗi người trong đám đông nhìn Trần Bình theo một cách khác nhau.

Có người khâm phục.

Dù sao cũng là vì để giúp những đứa trẻ cô đơn này được thoát ra ngoài, quả thực là một người hùng.

Cũng có người khinh thường.

Một thằng nhóc miệng còn hơi sữa mà lại dám khiêu khích nhà họ Bạch, quả thực là không biết trời cao đất dày.

“Ha ha, một tên nhóc cái gì cũng không biết, đó chính là ông Bạch đấy, đúng là tự chui đầu vào chỗ chết.”

“Tôi cũng biết đó là một hành động dũng cảm.

Nhưng không chỉ riêng bản thân anh gặp xui xẻo mà còn liên lụy đến cả đám nhóc trong cô nhi viện này.”

Trong đám đông, một số kẻ tuy không quan tâm nhưng lại nhiêu lần bày tỏ ý kiến chỉ trích.

Còn bên này, Hậu Nguyên và những người khác, kể từ khi ông Bạch đến, họ đã lập tức lấy lại khí thế.

Thằng nhóc này dù cho có lợi hại đến đâu cũng phải quỳ gối xin lỗi trước của ông Bạch.

Nhưng mà.

Trước sự mong đợi của mọi người, Trần Bình hoàn toàn không đặt ông Bạch và những người này vào trong mắt, anh vẫn bình tĩnh ngồi đó, đôi mắt hơi nheo lại.

Hậu Nguyên thấy vậy lập tức nhảy ra chỉ vào Trần Bình, lớn tiếng trách mắng: “Nhóc con, không nhìn thấy ông Bạch đang đứng ở đây sao? Còn dám ngồi ở đó, ai cho mày cái can đảm đó vậy quỳ xuống cho tao.”

Thực sự quá kiêu ngạo.

Quả nhiên là một tên nhóc không coi ai ra gì.

Trong lòng Hậu Nguyên vô cùng khinh thường, như thể anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng Trần Bình sẽ bị ông Bạch đánh cho tàn phế.

Còn Trần Bình, ánh mắt anh lạnh lùng, anh liếc nhìn Hậu Nguyên đứng bên cạnh ông Bạch, toàn thân nổi lên toàn sát khí, nói: “Nhảm nhí!”

Tiếp đó.

Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, anh đứng dậy, cất bước đi tới trước mặt Hậu Nguyên.

Rầm! Một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra! Trân Bình ở trước mặt đám người của ông Bạch tát vào mặt Hậu Nguyên một cái, lạnh lùng hỏi: “Mày còn chưa chịu thua sao?”

Xung quanh chìm vào im lặng! Những người đứng xem bỗng nhiên lặng đi! ——————-