Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 593: Bậc thầy võ thuật cổ truyền trung quốc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Bình lạnh lùng nói: “Tao cho chúng mày đi chưa? Dám bỏ ngoài tai quy tắc của Chiến Long đặt ra, ngang nhiên bước vào nơi này mà được à.

Chịu chết đi.”

Anh vừa dứt lời thì ngay lập tức bầu không khí trở nên im lặng đến đáng sợ.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Tại sao bốn tên võ sĩ bên cạnh người nhà họ Bạch vừa gặp Trần Bình đã hoảng hốt và sợ hãi y như chuột nhìn thấy mèo vậy? Đặc biệt là Đồng Nghiên, vẻ kinh ngạc không ngờ đến được thể hiện rất rõ trêи khuôn mặt của cô ta.

Người đứng trước mặt Đồng Nghiên cứ hết lần này đến lần khác mang đến cho cô ta những bất ngờ không thể nào lường trước được.

Cuối cùng thì người này là ai? Anh có thật sự là anh trai của Tổng giám đốc Trần hay không? Ở bên phía nhà họ Bạch thì trái ngược hoàn toàn.

Giờ phút này đây, sắc mặt ai nấy cũng đều tối sâm lại, xám xịt như chì.

Gia đình bọn họ đã thuê bốn tên võ sĩ này nhiêu năm như vậy.

Thế mà đùng một cái, bọn chúng lại muốn quay đầu chạy mất.

Đây đúng là một sự sỉ nhục! “Mấy người hành động đi chứ! Đánh gãy chân, gãy tay nó đi! Không cho nó có cơ hội luyện võ nữa! Xảy ra chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm hết!”

Ông Bạch hét vào mặt bốn tên võ sĩ.

Lúc này, bốn tên lính đánh thuê đó cũng đã dừng bước.

Bọn chúng nhìn nhau, ánh mắt toát lên sự lạnh lếo, nhen nhóm ý định giết người.

Bọn chúng nhanh chóng xoay người lại, bốn cặp mắt lạnh ngắt như đồng nhìn chằm chằm Trần Bình rồi găn giọng nói: “Có thật là mày không thả chúng tao đi không?”

Vẻ mặt Trần Bình vô cùng bình tĩnh, sâu trong đôi mắt ánh lên sự tức giận, lạnh lẽo đến rùng mình.

Những điều khoản được thoả thuận trong hiệp ước Chiến tranh biên giới chính là thứ mà trước đây, anh đã từng chiến đấu cùng với những người “đồng đội”

sống chết có nhau đáng yêu đó mới giành lấy được.

Nó là thứ phải dùng xương máu để tạo thành.

Mặc dù chỉ là hai năm chinh chiến ngắn ngủi, nhưng ảnh hưởng của nó đối với Trần Bình lại rất lớn! Không biết bây giờ những hình nhân đáng yêu đó có ổn không? Còn có ai nhớ đến những người đã chết không? ——————-