Người Tình Muốn Bỏ Trốn Của Hoàng Đế

Chương 6: Buổi uống trà



Mona lại đắm mình ở thư viện, Albert cho cô biết một thông tin đó là sắp đến ngày thành lập đế quốc Azarial - một lục địa đã tồn tại hơn 300 năm, trải qua nhiều đời hoàng đế. Người có công mở rộng Azarial nhiều nhất chính là ngài Mousier De Azarial - cũng là cụ cố của Eugene.

" Bệ hạ vẫn còn người thân chứ? Hay là đã...! " Mona tò mò hỏi bởi vì cô chỉ thấy Eugene một mình, không có một anh em nào kề cận.

Albert nói là bệ hạ vẫn còn mẹ cùng với em gái. Bọn họ đã đi nghỉ mát mùa thu ở vùng lãnh thổ phía Nam, nơi đất cảng sầm uất với đường bờ biển như vô tận. Nghe đến biển thì mắt của Mona sáng rực, cô muốn hỏi thêm nhưng đã tới giờ phải về.

Nếu đúng như Albert nói, thì Mona để ý tần suất làm việc của các người hầu dạo gần đây cứ tăng dần. Như vậy cũng tốt, để họ ít thời gian soi mói cô, Mona thẳng thờ nhìn về phía cổng thành trì bằng đá cao bao bọc lấy hoàng cung này

" Mình muốn được rời khỏi nơi đây! " Mona thì thầm trong miệng chỉ đủ để cô nghe thấy, sau đó cô lại tiếp tục bước đi trên hành lang một cách nhàm chán.

Elodas mang bản báo cáo cho Eugene về chuyện thái hậu cùng công chúa Sofie sẽ sớm trở về sau chuyến du lịch dài hạn. Ban đầu trong kế hoạch Eugene sẽ phải theo hộ tống mẹ mình, nhưng anh lại ghét phải rời khỏi tòa lâu đài do mình ngự trị.

" Thưa bệ hạ, người sẽ giải thích thế nào với thái hậu về quý cô Mona? " Elodas hỏi điều chắc chắn sẽ diễn ra, Eugene dừng việc ghi chép đang dang dở của mình.

" Tuy bà ấy là mẹ ta, nhưng ta là hoàng đế, bất cứ điều gì ta muốn đều phải được đáp ứng. Ngươi không cần quan tâm! " Eugene đứng dậy rồi đi tới chỗ cửa sổ, chấp tay sau lưng. Giọng nói nhẹ nhàng cất lên, chỉ cần thái hậu không làm điều quá đáng với Mona là được.

Eugene không muốn để báu vật của mình bị hư hại hay sứt mẻ, hãy để nó tỏa sáng lấp lánh như thường lệ. Elodas cảm thấy hơi lo lắng việc bệ hạ của anh đang ra sức bảo vệ Mona, nếu như vậy cô sẽ trở thành miếng mồi cho các cặp mắt của quý tộc.

" Đại tiệc thành lập đế quốc đã chuẩn bị đến đâu rồi? Ta cần phải chắc chắn rằng lễ hội sẽ diễn ra suôn sẻ trong vòng ba ngày! "

" Vâng! Tôi vẫn đang cho người theo dõi, nhất định không thể có sơ xuất, tất cả người dân Azarial sẽ vui vẻ trong ba ngày quan trọng này thưa bệ hạ! " Elodas đặt tay lên ngực. Cũng đã đến giờ nghỉ, Eugene muốn một buổi uống trà tại phòng riêng của mình, anh lệnh cho Elodas mời Mona đến.

Mona đứng bên ngoài gõ, sau khi nghe tiếng mời vào thì cô mới mở cửa phòng nghỉ ngơi của Eugene, nơi này to hơn phòng cô một chút, trang trí cũng đẹp hơn. Anh ngồi trên bộ bàn ghế đặt cạnh cửa sổ lớn, trên bàn là bộ bình trà, các loại bánh ngọt ngon lành.

" Mời ngồi, quý cô Mona! "

" Vâng thưa bệ hạ, rất cảm ơn ngài vì đã mời tôi dùng trà, thật vinh hạnh! " Mona ngồi xuống, cô hơi liếc mắt về bên ngoài, ở dưới chính là một mê cung được làm bằng bụi cây cắt tỉa ngọn ngàng.

Eugene bật cười khúc khích khi mà Mona lại nói chuyện với anh một cách thật quá trang trọng, không phải trước đây hai người đã dùng bữa cùng nhau à? Đầu tiên, Eugene sẽ tự tay rót cho Mona một ly trà.

" Đây là lá trà được hái từ lãnh địa Azura, có tác dụng an thần và đỡ mệt mỏi. Khi ta thấy kiệt sức ta sẽ dùng một tách! "

Hai người nâng ly lên cùng lúc, Mona ngửi nó có mùi hơi hắc, uống vào sẽ đắng nhưng khi nuốt lại chuyển thành vị ngọt. Eugene đưa dĩa bánh dâu tây trước mặt cô, đầu bếp làm bánh ở hoàng cung rất xuất sắc, chỉ tiếc anh không dùng được đồ ngọt.

" Ngon quá! " Mona nếm thử và vô thức thốt lên, đây là lần đầu cô được ăn bánh kẹo. Hai má của cô ửng hồng khi nhận ra Eugene đang nhìn cô và nhoẻn miệng cười.

" Chắc đây không hẳn là một buổi tiệc trà bình thường, bệ hạ có gì cần nói với tôi vậy? " Cô chỉnh đốn lại cơ thể ngồi thẳng lưng, gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.

Eugene ngã lưng về phía sau, hai cánh tay anh thư giãn trên thành ghế, căn dặn cô cứ ăn hết đồ ngọt trên bàn, chuyện nói sau cũng được. Đôi mắt cũng nhắm lại như để nó nghỉ ngơi sau hàng giờ đồng hồ nhìn từng con chữ

Căn phòng trở nên yên tĩnh, Mona nhìn vẻ thoải mái của Eugene đang tận hưởng, có lẽ áp lực đến từ ngôi vị hoàng đế rất lớn và anh đã đảm nhận, gồng gánh nó gần chục năm trời, lúc đó anh vẫn chưa trưởng thành.

So tuổi tác giữa Eugene De Azarial và Dominic Elmer không chênh lệnh là bao. Nhưng một người làm đất nước trở nên hưng thịnh lớn mạnh, một người lại để mất nước rồi chọn cái chết để kết thúc tất cả, bỏ lại vợ và những đứa con thơ.

" Tại sao ngài lại chọn trở thành hoàng đế vậy? " Mona ngây thơ hỏi ra suy nghỉ trong đầu. Câu hỏi của cô làm Eugene bừng tỉnh.

" Bởi vì ta là hoàng tử duy nhất! Rất đơn giản, từ khi sinh ra ta đã được định sẵn sẽ kế thừa hoàng vị sau khi cha mất. Đứa con độc nhất từ người vợ độc nhất của tiên hoàng đế! "

"... "

" Vâng! Câu trả lời của bệ hạ rất làm tôi hài lòng! " Mone che miệng cười. Có vẻ Eugene đã phủ nhận sức nặng từ chiếc vương miện anh đang đeo.

Eugene nói rằng sắp đến ngày lập quốc, hoàng cung sẽ tổ chức đại tiệc, với sự góp mặt của tất cả quý tộc Azarial, người dân thì tổ chức lễ hội ăn mừng. Anh muốn hỏi Mona sẽ tham dự bữa tiệc đầu tiên sau khi bước chân vào Azarial không?

Không nằm ngoài dự đoán, Mona thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Eugene. Khi anh hỏi tại sao? Thì cô giải thích cô không muốn ở nơi đông người, mà còn toàn là thần dân Azarial. Một Elmer như Mona sẽ cảm thấy lạc lõng.

" Chi bằng bệ hạ để tôi ở yên trong phòng và đi ngủ, nó sẽ không làm ngài khó xử trước các quý tộc. Như vậy tôi sẽ cảm kích ngài rất nhiều! " Mona cầm ly trà lên và thổi nhẹ tan đi hơi nóng. Eugene thì không thể hiện biểu cảm gì

Anh đứng lên như kiểu buổi uống trà đã kết thúc và anh sẽ trở lại làm việc. Còn về phần Mona, cô muốn ở nhà ăn hết bánh hoặc rời đi cũng được. Sau khi Eugene đi mất, Mona mới thả lỏng cơ thể

Cô không hiểu vị hoàng đế trẻ này đang nghĩ gì mà lại hỏi cô về việc dự tiệc. Mona biết Eugene vẫn có tai để nghe được các tin đồn rằng anh đang nuôi một vật nuôi mang về từ Elmer.

Những lời lẽ xúc phạm ấy, Mona chỉ không quan tâm, cô mong ngày mà Eugene chán chê và vứt bỏ cô như một con búp bê bị hỏng sẽ nhanh đến. Kết thúc cuộc đời bị xiền xích bủa vây này một cách nhanh chóng.

Mirin dắt tay Mona đi dạo ngoài vườn hoa, cô không muốn chạm vào bất cứ thứ gì, lỡ như vị tiểu thư Phyrant ấy lại xuất hiện và hành xử như cô ta là người trông coi khu vườn hoàng cung.

" Ồ, quý cô Mona! "

Giọng nói khàn đặc quen thuộc phía sau cô, là công tước David Conal - người đã giúp Mona thoát của cái lồng giam tồi tàn và đưa cô vào một cái lồng giam khác sang trọng hơn.

" Đã lâu không gặp công tước, ông vẫn khỏe chứ? " Mona cong mắt lên cười, tỏ ra thân thiện.

" Tất nhiên là ta vẫn khỏe! Cuộc sống của quý cô ở hoàng cung này như thế nào? Ta nghĩ nó sẽ ra rất ly kỳ như một cuộc phiêu lưu. Cùng vị hoàng đế ranh mãnh! "

" Tôi nghĩ ông sẽ thất vọng, nhưng tôi thấy nó khá nhàm chán! Và thư viện là nơi mà tôi tâm đắc! " Nhạt nhẽo, vô vị là những từ sẽ thích hợp hơn khi nói về cuộc đời của Mona.

Victoria từ xa chạy đến sau khi có một buổi tập kiếm cùng binh lính, năng lực của cô rất giỏi nhưng lại cao ngạo như cha mình. Victoria vui vẻ chào hỏi Mona, công tước Conal giới thiệu đây là con gái ông - Victoria Conal.

" Cứ gọi tôi là Victoria, quý cô Mona! " Victoria thích thú trước Mona, quả nhiên cha cô không nói quá, thiếu nữ này thật sự xinh đẹp, con gái như cô còn phải khen.

" Tôi nghĩ mình nên gọi cô là công nương Conal sẽ hay hơn, và tôi mong cô đừng tiếp xúc nhiều với tôi, điều là tốt cho công nương! " Mona chưa bao giờ nghĩ sẽ trò chuyện cùng tiểu thư quý tộc một cách bình thường. Họ đều sẽ hành động như cô Phyrant đã từng. Đó là sự khinh bỉ.

Mona xin phép được rời đi, công tước Conal thấy cô như làn gió mùa đông. Còn Victoria thì lạ tỏ ra vô cùng hứng thú, cô khoác tay cha mình và nói cô sẽ là mặt trời để giúp Mona không xua tan đi sự lạnh lẽo

" Sẽ không sao nếu con kết bạn với quý cô Mona? Một người Elmer? " Đầu Victoria hơi nghiêng như kiểu cô đang làm nũng.

" Tất nhiên là được. Cha đã mang cô ấy đến đây sau khi tha chết, cha nghĩ quý cô Mona sẽ có thể kết bạn nhưng điều đó là quá khó khăn giữa người Azarial và Elmer! "

...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...

Mona đang gặp một tình huống hết sức mệt mỏi, đó là đối diện với ba vị tiểu thư lạ mặt. Trong lúc cô đi dạo trong rừng để ngắm lá phong rơi, bọn họ đi hướng ngược lại và chạm mặt nhau.

" Người này... quý cô Mona sao? " Tiểu thư bá tước Mandya lấy quạt che nửa mặt. Soi xét cô từ trên xuống dưới.

" Vâng! Nhưng tôi không quen các vị! " Mắt của Mona trĩu xuống.

" Đã bước vào hoàng cung thì quý cô phải nhớ hết mặt các quý tộc, thật không có hiểu biết gì hết! Chẳng hiểu sao bệ hạ lại yêu thích loại người này "

Mona thờ ơ, cô nhúng vai và nói cô không có nghĩa vụ phải nhớ mặt từng người. Bởi vì lý do rất đơn giản, cô chẳng muốn tiếp xúc với họ làm gì. Gương mặt Mona trở nên nghiêm trọng, ba vị tiểu thư đều xanh mặt

" Này... này! Đừng có mà động tay động chân! Cô cùng lắm chỉ là tình nhân không danh phận của bệ hạ, còn chúng ta là quý tộc. Cô sẽ bị bắt giam nếu dám gây tổn hại đến quý tộc! "

" Vậy thì sao... tôi thấy ngồi tù còn vui hơn ở cái đất hoàng cung này! " Mona cứ thế tiến lên còn ba người kia càng lùi về sau.

Victoria vẫn chưa rời khỏi đây, cô đang trên đường đến khu luyện tập nâng cao. Đột nhiên cô khựng lại khi thấy Mona đang nói chuyện với ba người nào đó, trong có vẻ rất căng thẳng.

" Ả... Ả này bị điên rồi! " Tiểu thư Mandya giọng hơi rung. Cô định giơ chiếc quạt lên đánh Mona thì bị Victoria nắm cổ tay lại

" Được rồi! Các vị hãy dừng lại đi! Tiểu thư Mandya, Lyntheet và Sourin, cho hỏi mọi người có gì bất mãn với quý cô Mona thế? Bởi vì cha ta cũng có một phần trách nhiệm về quý cô Mona, nên cứ nói với ta là được! " Victoria chắn ngang Mona, dù cả hai bằng tuổi nhưng chiều cao lại rất chênh lệch.

" Công nương Conal, chỉ là chúng tôi đang hỏi thăm sức khỏe của quý cô Mona thôi ạ! "

Nếu không có gì nữa thì họ xin được rời đi, cả ba đều cúi đầu chào Mona như kiểu rất lịch sự. Bọn họ biết không nên đụng vào người này.