Người Tình Muốn Bỏ Trốn Của Hoàng Đế

Chương 7: Nụ hôn bất ngờ



Trong lòng Mona lóe lên một nỗi thù ghét với bọn quý tộc. Bọn họ chưa bao giờ để cô yên, mặc dù Mona đã cố không quan tâm đến họ. Càng kệ thì càng lấn tới, phải chăng đây chính là cái giá khi bị hoàng đế nắm giữ.

" Quý cô Mona, cô không sao chứ? " Victoria dịu dàng hỏi Mona.

" Vâng! Cũng may là công nương Conal đã giúp tôi, nếu không tôi sẽ tiếp tục bị họ làm phiền! " Mona gật đầu, cô nhoẻn miệng cười. Vẫn có số ít người tốt bụng như Felix, Albert và Mirin...

" Cô đang đi tản bộ à? Cũng đúng nhỉ, mùa thu thời tiết rất đẹp, phong cảnh cũng hữu tình! "

Victoria nói cô đang đến đấu trường, nơi sẽ diễn ra các cuộc luyện tập kiếm từ các đấu sĩ giỏi nhất Azarial. Cô cũng có ý định mời Mona đến, nếu cô ấy không thích bị chú ý, Victoria sẽ dẫn cô đến nơi mà không ai thấy mình.

Mona lần đầu được thấy đấu trường rộng lớn nằm ở phía Đông hoàng cung, họ cùng nhau đi lên cầu thang.

Từ đây Mona có thể nhìn xuống toàn bộ phía dưới, có rất nhiều người lính chiến đấu cùng nhau, có người mặc áo, có người bán khỏa thân để lộ một cơ thể cường tráng, rắn chắc.

Victoria từ giã Mona để đi thay đồ, vì đây cũng được xem là cuộc thi nên người chiến thắng sẽ nhận phần thưởng là tiền. Cô hy vọng Mona sẽ cổ vũ cho cô thì tốt biết mấy.

"... "

Cái tên Victoria Conal là nỗi ám ảnh của các binh sĩ, vì công tước David Conal từng được xem như tượng đài bất bại, và ông chỉ có mỗi một đứa con gái nên đã truyền thụ hết những gì mình biết về kiếm thuật cho cô.

Mona quan sát họ chiến đấu, có vẻ không ai chịu nhường bộ ai. Victoria bước ra sàn đấu, cô nhìn về phía Mona và được cô ấy vẫy tay chào lại.

Cơ thể Victoria mảnh mai uyển chuyển né trước những đòn tấn công từ đối thủ, đã rất nhanh chóng cô chiến thắng dễ dàng. Mona cũng thích thú vỗ tay. Ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của công nương Conal.

Eugene cùng Elodas đến thăm đấu trường, hầu tước quản lý ở đây là ông Campell hành lễ chào đón, tất cả binh lính đều quỳ xuống. Victoria thấy lạ khi đã lâu bệ hạ chưa tới đây mà hôm nay lại xuất hiện.

" Các ngươi cứ tiếp tục đi, đích thân ta sẽ trao giải cho người chiến thắng! " Eugene giơ tay thẳng, sau đó anh ngôi xuống hàng ghế dành cho hoàng đế.

Elodas đột nhiên chú ý đến nơi gọi là khu tách biệt, rất ít người biết đường lên đó. Một bóng dáng quen thuộc, nhưng vì mắt anh không được tốt nên không nhìn rõ đó là ai. Elodas chỉ nghĩ chắc là một vị tiểu thư nào đó.

Và tất nhiên đấu thủ cuối cùng mà Victoria phải chiến đấu chính là Felix - người học trò mà công tước Conal tâm đắc. Tất nhiên Victoria cũng biết anh ta, và cô cảm thấy ghét. Bởi vì Felix có khi còn giỏi hơn cả cô.

" Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ thưa công nương? " Felix lau cây kiếm gỗ của mình.

" Vâng! Kể từ trận đấu hôm đó, và bây giờ tôi sẽ khiến anh thất bại dưới tay tôi " Victoria nhếch môi. Felix rất ít khi tham gia những trận chiến như thế này, và lần trước anh đã đánh bại Victoria để giành chiến thắng.

Mona dường như rất vui khi gặp lại Felix, nhưng anh vẫn chưa thấy được cô. Cũng đã lâu kể từ ngày hai người chào tạm biệt nhau để Mona theo công tước Conal vào hoàng cung.

Tiếng bất đầu vừa cất lên thì Victoria đã lao vào tấn công Felix tới tấp. Có vẻ cô muốn nhanh chóng hạ đo ván anh, cả hai đã thấm mệt vì những lần chặn đòn của nhau, mọi người ai cũng hò reo vang trời, thậm chí là đặt cược.

" Ha... ha... Felix, anh vẫn khó ăn như ngày nào?! " Mặt Victoria đổ nhiều mồ hôi, cô lấy bàn tay lau nó đi.

" Công nương cũng vậy, tôi không thể tin là cô từng thua tôi nhiều về mọi mặt vậy mà giờ đã đuổi kịp tôi! " Felix ám chỉ việc anh và Victoria đã từng cùng nhau luyện tập, nhưng anh trước cô 2 năm.

Đây sẽ là đợt quyết định, bọn họ tấn công tới tấp, một cây kiếm gỗ bay lên trời và ghim xuống nền đất nâu. Felix đã để kiếm rơi khỏi bàn tay cũng ám chỉ Victoria là người chiến thắng.

" Chà! Xem ra hôm nay tôi gặp xui xẻo rồi! " Felix hất mái tóc ướt đẫm vì mồ hôi.

Victoria cất kiếm và bắt tay với Felix. Eugene cũng đứng lên võ tay vì trận đấu rất hay, gay cấn. Như đã nói, chính tay anh sẽ trao giải thưởng cho Victoria là một túi tiền lớn, dù cô không thiếu nhưng cũng hài lòng do công sức mình bỏ ra.

" Chúc mừng ngươi, công nương Conal! Ta tin rằng công tước Conal đã có được người thừa kế tài giỏi và xứng đáng! "

" Tôi xin cảm ơn lời khen từ hoàng đế bệ hạ! " Victoria mỉm cười, cô nhìn về phía Mona nhưng cô ấy đã biến mất. Chắc vì do những trận đấu này nhàm chán nên cô bỏ về.

Nhưng thật ra Mona đã chứng kiến hết toàn bộ trận đấu và chiến thắng của Victoria. Nhưng cô cần tìm một người, người bạn đầu tiên của cô Felix. Cô đã thấy anh đi vào bên trong đấu trường.

Ở sân ngoài, Felix dùng khăn mà bạn anh đưa để lau tóc, nhớ về khoảnh khắc lúc nãy tay lại vô tình để vuột kiếm. Mặc dù Felix không quan tâm chiếc thắng, nhưng nếu ở trên chiến trường thì nó là một lỗi cực kỳ nặng.

" Felix, ngài Felix! " Mona đứng nép vào tường để không bị người khác chú ý và gọi tên anh.

" Quý cô Mona! " Đôi mắt anh sáng rỡ khi nhìn thấy Mona, một bóng hình quen thuộc mà anh không thể quên.

" Rất vui vì tôi đã được gặp lại ngài, tôi tưởng rằng ngài không nhớ tôi chứ? "

" Không thể đâu, quý cô Mona là người đặc biệt, chỉ cần thoáng qua cũng đã nhớ rõ. Còn cô dạo này thế nào? Đã quen với Azarial chưa? " Felix đi tới chỗ Mona đang đứng, hai người đối mặt nhau.

" Cũng bình thường thôi. Tôi đã cùng công nương Conal đến đây để xem cô ấy chiến đấu. Thật tuyệt vời, phải chi ai cũng dành được chiến thắng! "

Victoria đã thấy Mona, cô vẫn chưa rời đi. Liền chạy vui vẻ đến và khoe phần thưởng mà cô nhận được cho Mona xem, cô ấy cũng vui vẻ chúc mừng Victoria.

Mona nói cô quen biết Felix khi trên đường từ Elmer đến Azarial. Cả ba cùng trò chuyện về trận đấu, Eugene rời khỏi đấu trường và nghe thấy có ai đó đang nói rất rôm rả bên phía tai trái.

" Bệ hạ... Đó là quý cô Mona? Cô ấy đang ở cùng công nương Conal và học trò của công tước Conal, người vừa bị thua ở trận chung kết - Felix! "

"... "

Đôi mắt của Eugene tối sầm lại khi thấy Mona đang vô tư cười đùa với một người đàn ông khác, còn khi ở trước mặt anh thì lại khác một trời một vực. Eugene chỉ nói hai từ " đi thôi " như kiểu anh không quan tâm.

Victoria đưa Mona về lại hoàng cung rồi mới định về nhà, cô ấy bảo là sợ cô sẽ tiếp tục đụng độ ba cô tiểu thư khi nãy. Mona nhìn thấy bầu trời đã ngã vàng đỏ, chắc là Mirin đang rất lo lắng vì cô đi lâu như vậy.

" Công nương Conal, tôi ước được mạnh mẽ như cô. Để có thể đứng lên đánh trả những gì gây bất lợi cho mình! " Đôi mắt Mona hơi trĩu xuống.

" Chẳng phải quý cô Mona đã rất mạnh mẽ sao? Đuổi việc một người hầu vô lễ với mình khi chỉ mới hầu hạ được hai ngày! Tôi thấy người Elmer không có gì đáng ghét cả, tại sao lại phải ghét một người đến từ vương quốc thua trận? "

" Bọn họ khinh thường tôi như kiểu tôi còn thua cả một con vật hay hòn sỏi, viên đá bên đường. Ai mà lại muốn giao lưu với người thất bại cơ chứ?

Mona ước gì lúc đó Eugene ban chết cho cô thì tốt biết mấy, cô sống vật vờ như một bóng ma không có mục tiêu nhất định. Đột nhiên Mona chợt nhớ ra, cô hỏi Victoria rằng cô ấy đã được đi biển chưa?

Victoria trả lời hồi 14 tuổi cô có được gia đình đưa đi nghỉ mát ở biệt thự riêng phía Nam. Chắc hẳn Mona rất thích biển nhỉ? Victoria nghiêng đầu hỏi, cô đáp lại bằng cái gật đầu.

" Tôi có thể đưa quý cô đi biển đó, nhưng có điều. Bây giờ cô đang bị bệ hạ kiểm soát, nếu muốn đi thì phải được ngài ấy cho phép! "

Mona từ háo hức đến tối sầm mặt, cô nghĩ đó là điều không thể xảy ra. Đến cửa hoàng cung, hai người tạm biệt nhau, Victoria hy vọng sẽ có một buổi uống trà cùng Mona.

Cô trở về phòng nhưng mà Mirin lại đứng ở ngoài, cô ấy hơi sợ hãi. Khi thấy Mona thì chạy lại bảo hoàng đế bệ hạ đang ngồi chờ cô ở trong phòng, ngài ấy cũng chỉ vừa đến đây.

" Về rồi à? Chuyến dạo chơi hôm nay vui chứ? Đất hoàng cung này rộng lắm nên cô vẫn chưa đi hết đâu! " Eugene ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, tươi cười với Mona như kiểu tâm trạng anh rất tốt.

" Cảm ơn bệ hạ đã hỏi thăm, nhà của ngài rất đẹp! Ngài có muốn dùng trà không? "

" Ta ước gì mình có thể nuốt nổi nước trà ngay bây giờ! "

Eugene đột nhiên đứng dậy, anh đi tới Mona, nắm cổ tay cô rồi ném cô lên giường. Anh lấy hai cánh tay chặn hai bên, mặt đối mặt với nhau, từ vui vẻ đã biến thành sự tức giận.

" Tên đàn ông đó là như thế nào với cô? " Eugene gằn giọng hỏi, anh có thể ích kỷ nhưng người mà Mona được phép nhìn thẳng chỉ có thể là anh.

" Chúng tôi... không là gì của nhau cả. Chỉ là quen biết khi tôi bị đưa tới Azarial, người bạn đầu tiên của tôi! " Mona nhíu mày, cô không hề nao núng trước con người này, vì cảm xúc của cô đã bị chai sạn.

" Chỉ là bạn thôi sao? Nhưng ta lại thấy cô rất vui khi được ở bên tên đó. Ta mong cô sẽ không có một tình cảm nào khác ngoài tình bạn. Trong khi chờ đợi cô về, ta có một suy nghĩ...! "

" Về việc một tên đàn ông lại bị để mất kiếm và thua cuộc dưới tay thiếu nữ như công nương Conal. Phải nói thật kém cỏi và vô dụng. Giữ lại trong hàng ngũ binh lực hoàng gia cũng chẳng có ít gì...!

Eugene nói chuyện như một gã say xỉn, Mona thấy sự vô lý ngập tràn trong đó. Victoria rất mạnh và ai cũng biết, cô ấy chiến thắng nhiều người nhưng Eugene chỉ trách mắng có mỗi mình Felix, thật bất công.

" Bệ hạ... ngài! Đúng là một đứa con nít! " Khóe môi Mona cong lên, cô không biết mình đã ghim trúng sự tức giận như quả bóng trong lòng Eugene khi anh cố giữ bình tĩnh.

Anh liền cúi xuống và hôn Mona trong sự ngỡ ngàng của cô, lưỡi anh quấn chặt vào lưỡi cô tạo nên một cảm giác mới lạ, Mona gắng sức chạm vào ngực Eugene và đẩy anh ra nhưng vô ích. Họ cứ tiếp tục hôn nhau cho đến khi Mona phát ra những tiếng rên nhỏ.

Eugene thích nhìn gương mặt đỏ lên và đang thở mạnh của Mona, miệng cô cứ mở ra như bị bất động, tựa như một bức tranh do chính anh vẽ. Anh dùng bàn tay lau đi vết nước bọt vương trên môi mình, đôi mắt Mona đã ngấn lệ.

" Mona, mắt của cô thật đẹp, làm ta liên tưởng đến bầu trời đêm mùa hè. Khóc nếu cô muốn, và nhiệm vụ làm bạn tình của cô chỉ mới bất đầu. Hãy làm ta vui hơn nữa! " Eugene nhẹ nhàng chạm vào mặt Mona rồi nâng cằm cô.