Người Tình Muốn Bỏ Trốn Của Hoàng Đế

Chương 8: Thái hậu trở về



Một tay Eugene nắm chặt hai cổ tay Mona đưa lên đỉnh đầu, tay còn lại vén váy và vuốt ve đùi cô. Bây giờ cô mới thấy sợ hãi là gì khi đối diện người đàn ông này. Trông Eugene như một con thú thèm khác máu thịt.

Eugene hôn rồi cắn lên cổ, kế tiếp là xương quai xanh của Mona, cô cố gắng ngượng để không phát ra những âm thanh dung tục.

Xung quanh đó chỉ toàn vết hôn đỏ đậm. Rốt cuộc Mona mới hiểu được ý nghĩa làm tình nhân của Eugene, đó là để anh ta tùy ý chơi đùa cơ thể này.

" Làm ơn... hãy dừng lại đi! " Mona bật khóc, giọng cô nghẹn ngào.

" Tại sao ta phải dừng khi sắp được chiêm ngưỡng cơ thể đẹp tuyệt trần này? Mona, đừng sợ hãi, sẽ rất nhanh xong chuyện này khi ta cảm thấy thỏa mãn! "

Eugene không quan tâm đến lời của Mona, anh chợt nhớ cô vẫn chưa phát triển hết. Nếu được nuôi dưỡng tốt, cô ấy sẽ còn tuyệt vời hơn bây giờ. Mona chỉ thuộc về mình anh.

Chiếc váy mà Mona mặc không quá rườm rà để cởi, làn da mịn màng, bộ ngực trần nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay, chiếc eo thon gọn là những gì hiện lên trước mắt Eugene, nó làm anh hưng phấn nhiều hơn anh nghĩ. Mùi hương cũng rất cuốn hút.

Eugene bất đầu thưởng thức ngực của cô một cách thèm muốn, anh xoa bóp nhào nặn nó, sự đàn hồi làm cảm giác của đôi tay này thật dễ chịu. Mona thấy cơ thể mình đang run lên, cô nghĩ nó đang sợ

Eugene dùng răng và lưỡi của mình mút đầu ti đã nhô lên của Mona, lưỡi anh cứ chuyển động liên tục khiến cô rên lên một tiếng rõ to.

Mona nhìn về phía cánh cửa và hy vọng không ai nghe thấy, đặc biệt là Mirin, có lẽ cô ấy vẫn còn ở bên ngoài.

" Mona, em chỉ được phép nhìn về phía ta. Người đàn ông duy nhất chiêm ngưỡng cơ thể trần trụi này của em cũng chỉ là ta " Eugene thì thầm vào tai của Mona, hai người tiếp tục hôn nhau mà cô lại chẳng thể từ chối nụ hôn đó.

...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...

Mirin ngồi ở chiếc ghế bên ngoài, ngay khi cô thấy Eugene bước ra liền đứng lên cúi đầu. So với vẻ mặt hặm hực khi nãy của bệ hạ, thì giờ tâm trạng ngài ấy có vẻ đã tốt hơn. Eugene nhìn về phía cô hầu nhỏ.

" Hãy vào đó với quý cô Mona, cô ấy đang cần ngươi bây giờ! "

" V-vâng ạ! " Mirin giật mình, cô nhanh chân đi vào theo lệnh của Eugene. Còn anh thì bước đi trên hành lang, không ngừng nghĩ về viễn cảnh lúc nãy. Chỉ nên dừng ở đây, Eugene chưa muốn tiến xa hơn, có lẽ là bây giờ.

Mirin thấy căn phòng tối mịt chỉ mở màn cửa sổ để ánh trăng chiếu vào, Mona đang nằm trên giường với tình trạng bán khỏa thân, Mirin liền lấy chăn che lại cho cô.

" Đỡ tôi ngồi dậy! " Mona nói thật nhỏ như cô không còn chút sức lực nào. Mirin làm như lời Mona nói, gương mặt cô u sầu và mái tóc dài xõa rũ rượi.

" Thật xấu hổ khi đã để cô chứng kiến bộ dạng nhếch nhác này của ta! "

Mirin không nghĩ vậy, cô chỉ thấy thương cho Mona khi phải chịu đựng hoàng đế bệ hạ. Cô cũng đủ tuổi để biết hai người họ ở trong phòng làm gì, bằng chứng là những vết cắn ở cổ và xương quai xanh.

" Tôi sẽ chuẩn bị nước, giúp quý cô làm sạch cơ thể! "

Sau khi Mirin chuẩn bị bồn tắm và dìu Mona đi, nhưng cô chỉ muốn tự tắm một mình. Trong làn nước ấm, Mona dìm cơ thể mình xuống từ đầu đến và muốn bị đuối nước để kết thúc cuộc đời

" Mình không thể làm được, tại sao chứ...? " Mona bật dậy, cô ho, sặc nước từ miệng và mũi. Ngồi co ro trong bồn tắm, cô cũng phải thừa nhận cô sợ cái chết.

Mona nắm chặt tóc mình, nghiến răng vì bất lực trước sự vô dụng của bản thân, khi không thể dừng người đàn ông đó. Mona biết sau này sẽ tiếp diễn và nó còn táo bạo hơn bây giờ, Eugene là người vô lí khi lại tức giận với một tên lính bình thường như Felix.

" Tưởng là hoàng đế thì có thể đội trời đạp đất sao? Thật ngu ngốc! Tên khốn kiếp!!! " Mona lảm nhảm trong miệng mình.

Mona hỏi Mirin liệu có cách nào che đi dấu vết thô thiển này không? Mirin đã dùng thử phấn phủ nhưng vô tác dụng, chỉ có cách là Mona phải mặc váy có cổ cao. Cô cũng đồng ý, vì mùa thua trời không quá nóng.

Vì sắp tới ngày diễn ra đại tiệc, nên nhà công tước phía Nam là Vincennes đã đến ở lại hoàng cung. Công tước đi cùng con gái là công nương Luna Vincennes, người được mệnh danh là đẹp nhất đế quốc Azarial.

Ngoài nhan sắc, công nương cũng thành thạo các nghi lễ quý tộc, tính tình hiền lương, công dung ngôn hạnh có đủ. Công tước Vincennes yêu chiều con gái vô cùng.

" Mọi người còn bảo công nương Vincennes là ứng cử viên thích hợp nhất để ngồi vào chiếc ghế hoàng hậu! " Mirin thích thú kể cho Mona nghe khi đang rót trà.

Mona không chú tâm vào câu chuyện là mấy, chỉ vì khi nãy cô tình cờ thấy ở phía dưới có rất đông người nên mới hỏi Mirin. Mona tỏ ra chán nản và nằm nghiêng trên ghế sofa, đôi chân cô cong nhẹ.

" Trời ạ! Phải chi tôi biết vẽ thì tôi sẽ vẽ lại quý cô Mona ngay lúc này, thật đẹp! " Mắt của Mirin lấp lánh.

Tiệc tùng, công tước, công nương gì đó Mona chẳng cần quan tâm, chỉ mong bọn họ không tới làm phiền cô. Bây giờ mà rời khỏi phòng kiểu gì cũng sẽ đụng độ bọn quý tộc, mà nằm trong phòng hoài cũng chán.

Đột nhiên Mona bật dậy, trong đầu cô có một ý tưởng. Vào ngày diễn ra bữa tiệc hoàng cung, ai cũng sẽ chỉ chú ý vào nó vậy nên đó là thời cơ hoàn hảo để cô có thể trốn khỏi đây.

" Mình nhất định không đễ bỏ lỡ cơ hội này! " Mona nắm chặt bàn tay mình. Nếu thành công thì cô sẽ sống một cuộc đời của riêng mình, Mona muốn ngắm biển để thỏa lòng mong ước.

...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...

Eugene ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa chính của hoàng cung, và còn rất nhiều người hầu đứng thẳng hàng ở hai bên. Kế Eugene chính là công nương Luna Vincennes - thiếu nữ với mái tóc đen tuyền hơi xoăn nhẹ, đồng tử mắt xanh dương, có nốt ruồi nhỏ ở mí mắt phải.

" Hôm nay là ngày mà Thái hậu và công chúa Sofie sẽ trở về sau chuyến du lịch dài ngày, phải không ạ? " Luna hơi thẹn thùng nhìn Eugene.

" Đúng vậy, mẹ ta sẽ rất vui nếu thấy công nương Vincennes đón tiếp bà! " Eugene tươi cười trả lời. Những người đứng đó đều ngưỡng mộ trước nhan sắc của cả hai, thật là một sự kết hợp hoàn hảo.

Đoàn xe ngựa đi vào cổng thành, chiếc xe khung màu trắng có lá cờ hình đầu sư tử vàng tung bay trong gió, sau đuôi là một đoàn binh linh được trang bị giáp và vũ khí sáng bóng. Xe ngựa dừng và Elodas đã chạy tới mở cửa.

Đưa tay mình đỡ Thái hậu Monica De Azarial bước xuống xe, kế tiếp là công chúa Sofie De Azarial. Tuy là anh em nhưng Sofie có mái tóc nâu giống mẹ, còn mái tóc vàng của Eugene là thừa hưởng từ cha.

" Chào mừng mẹ trở về! Chuyến đi có vui không ạ? " Eugene ôm chầm lấy Thái hậu Monica.

" Sẽ còn vui hơn nếu như có hoàng đế đi cùng! "

Thái hậu Monica vừa thấy công nương Vincennes thì rất mừng, đã lâu bà chưa gặp được cô. Luna liền vén váy hành lễ trước Thái hậu và công chúa, bà gật đầu hài lòng trước sự tinh tế của Luna.

Ngoài ra Sofie cũng rất thân với Luna, cô xem công nương giống như chị của mình. Sofie vẫn hay nói Eugene là mau mau cưới Luna, để cả hai có thể gặp nhau thường xuyên thay vì những dịp đặc biệt, nhưng Eugene có vẻ không để lọt tai.

Những người hầu bất đầu dọn dẹp hành lý, còn tất cả sẽ cùng nhau đến nhà kính dùng trà và đồ ngọt. Thái hậu Monica có rất nhiều điều muốn hỏi Luna, Eugene thì dùng trà, nghe cuộc trò chuyện mà anh cho là nhàm chán.

" Quả nhiên thành phố Lovato là một nơi tuyệt đẹp, tuy nhiên ta lại chọn đi xe ngựa để ngắm cảnh dọc đường, thay vì đi tàu lửa một cách nhanh chóng! "

" Nếu đặt mình vào vị trí của Thái hậu, tôi cũng sẽ chọn đi xe ngựa. Tôi thích ngắm cây cỏ, động vật một cách chậm rãi, như vậy sẽ làm tâm trạng mình tốt hơn! " Luna cầm ly trà và cười khúc khích. Cô rất giỏi trong việc đàm đạo.

Eugene thấy mình đã ngồi ở đây đủ lâu, nên đã tạm biệt mọi người vào lại hoàng cung. Thái hậu Monica có chút u sầu khi mà từ khi lên ngôi, thằng bé luôn bận bịu. Vì vậy bà đã tạo chuyến đi này nhằm mục đích để Eugene có thể thư giãn.

" Kết quả Eugene đã từ chối với lý do còn nhiều chính sự chưa được giải quyết! " Thái hậu Monica thở dài một hơi, dùng chiếc muỗng bạc khoáy trà trong ly.

" Vì bệ hạ là một người chăm chỉ và nghiêm túc khi đã trở thành hoàng đế. Mặc dù lên ngôi chỉ mới 13 tuổi, nhưng ngài ấy có thể chứng minh mình là vị quân chủ giỏi giang! " Luna che miệng cười. Đam Mỹ Cổ Đại

Cô thật sự muốn biết Eugene có suy nghĩ gì vì vẫn chưa chịu kết hôn, trong khi cả đế quốc Azarial chỉ có mỗi Luna Vincennes này là thích hợp với ngài ấy nhất. Luna cũng kiên trì đợi Eugene, rồi sẽ có ngày ngài ấy chấp nhận hôn sự.

Sofie tự nhiên lại hỏi về thú nuôi mà anh trai Eugene của cô đang nuôi ở trong hoàng cung, Thái hậu Monica từ đó cũng thay đổi sắc mặt.

Lúc còn ở lâu đài tại Lovato, bà đã được báo tin hoàng đế đã giữ một người Elmer bên cạnh mình, nó khiến Monica tức giận đến nỗi vò nát bức thư.

" Hoàng đế có tính cách khá ma quái, nhiều khi đến người mẹ như ta cũng không biết nó muốn làm gì? Chắc lại thấy sự mới mẻ nên nhất thời đam mê, khi nào chán lại vứt bỏ! "

" Tôi đã đến đây được một ngày nhưng vẫn chưa thấy quý cô người Elmer kia. Chắc là cô ấy không chịu rời khỏi phòng! " Luna cũng tò mò. Cô đã cho người đi dò hỏi và biết phòng của Mona nằm ở phía Tây hoàng cung.

Thái hậu Monica nhất định không muốn thấy người Elmer thua trận ấy. Dù sao bà cũng chỉ là mẹ của Eugene, quyền lực vẫn kém hơn hoàng đế một chút. Bà hy vọng con trai mình đừng quá đắm chìm vào nữ nhân bí ẩn đó.

Tiệc trà kết thúc, Thái hậu Monica về lại cung Ngọc Bích, và công chúa Sofie về cung Phỉ Thúy. Luna được người hầu thân cận là Ann đưa đến phòng ngủ dành cho khách.

Cánh cửa dần khép lại cũng là lúc Luna bộc lộ con người thật của mình. Do được cha mẹ nuông chiều nên Luna rất ngang ngược, nhưng cô khéo léo giấu nó đi bằng chiếc mặt nạ hiền hậu.

Luna ngồi trên ghế bắt chéo chân, tâm trạng bực bội vì vẫn chưa được thấy Mona. Từ khi bước chân vào hoàng cung, Luna đã nghe vài tin đồn, rằng bệ hạ rất sủng ái quý cô người Elmer đó.

Nó làm cho ngọn lửa ganh tỵ bùng cháy trong lòng cô, Luna Vincennes luôn luôn tự hào với gương mặt và gia thế của chính mình. Bất cứ vị công tử quý tộc nào cũng phải đổ gục trước cô.

" Bệ hạ đang nghĩ cái quái gì chứ? Rốt cuộc cô ta có nhan sắc thế nào mà lại gây được sự chú ý của ngài ấy? Để xem, quý cô Mona, kiểu gì tôi cũng sẽ lôi cô ra khỏi căn phòng đó! " Luna đặt ngón tay lên cằm, đôi môi đỏ căng mọng khẽ nhếch lên.