Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 46: Viên ngọc kỳ lạ



Hằn đương nhiên biết Lâm Quân Dao đang toan tính điều gì:

"Tôi không lừa cô.”

người trong giới này của chúng tôi, kỵ nhất là làm ăn thất tín, tiền trao cháo múc, đạo lý sòng phẳng này, tôi hiểu.

Nhưng Lâm Quân Dao không thể không phòng, cô nhanh như cắt liền cướp mất số tiền trong tay Mouse.

Mouse sững người, trợn mắt quát lớn:

“Cô có ý gì hả?"

“Đừng tưởng tôi không biết cậu định làm gì, hôm nay tôi rời khỏi đi, không đến bố bước, quay lại nhất định sẽ không tìm thấy cậu, tôi không thể không phòng, sau khi tôi tìm được Sun như lời cậu nói, số tiền này tôi nhất định sẽ trả không thiếu một xu.”

“Cô.”

cô làm ăn thế nào vậy hả? Có ai làm ăn như cô không vậy, tin tức tôi cũng đã nói rồi, cô không thể lật lọng như thế "

"Hừ, tôi chỉ đề phòng thôi.”

Này, cô đứng lại đấy, cô đứng lại cho tôi.”có tin tôi là lên để đám cảnh sát bên dưới xông lên tóm cô vào tù không há?"

Lâm Quân dao mở cửa, cười khẩy:

“Lúc đó, người một gông không chỉ có tôi đâu.” Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Nhìn cô sải chân rời đi, Mouse tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt.”

... “Người phụ nữ đáng chết này.”

Khúc Vận và Lâm Quân Dao gặp lại ở nơi hẹn, sau đó mới quay về căn nhà nhỏ trước kia của bọn họ.

Trong vali của Lâm Quân Dao chỉ toàn là tiền mặt, cô nhìn thôi cũng cảm thấy chóng mặt.

Khúc Vận cũng có hai vali khác, nhưng lại có thêm một vật nữa.

Lâm Quân Dạo nhìn chiếc hộp kia, nghi hoặc nói:

"Đó là thứ gì thế?"

“Bảo vật đấy.”

Bên trong là một viên ngọc lớn sáng lấp lánh, Khúc Vận vừa lấy ra, Lâm Quân Dao đã sững sờ “Đẹp quá.”

" Khúc Vận cười, khẽ nói:

“Thứ này so với đống vali tiền này, còn đáng giá gấp bội, sau này nếu như dùng hết tiền rồi, có thể dùng cái này đi đổi được.”

Lâm Quân Dao cầm viên ngọc lớn kia lên ngắm nghía, bề ngoài, thứ này to bằng cả cái nắm tay, còn tương đối nặng, bên trong là một màu trong suốt, để trong tối còn có thể phát ra được ánh sáng mờ ảo rất vi diệu.

Khúc Vận thấy cô say mê như vậy, liền khẽ bật cười.

Nhưng ánh mắt dường như lại chú ý đến cổ tay của cô.

Khúc Vận kéo cánh tay cô ra, đột nhiên quan sát cẩn thận.

“Chiếc vòng này của cô, từ đâu mà có.” Hơi bất ngờ, nhưng Lâm Quân Dao cũng suy nghĩ một chút, cuối cùng lại lắc đầu bất lực:

“Tôi không nhớ nữa.”đã đeo nó cũng một thời gian rồi.”

" Khúc Vận nghe vậy, bèn thảo chiếc vòng trên tay cô ra xem xét.

“Có chuyện gì sao?"

“Cô đợi một lát.”

Khúc Vận chạy vào trong nhà, lấy thứ gì đó ra, rồi lại ngồi lên giường loay hoành với chiếc vòng đó.

Lâm Quân Dao tò mò cũng đi đến xem thử, Khúc Vận rất nhanh chóng liền thảo được các bộ phận của chiếc vòng trên tay cô ra.

Thực ra thiết kế cũng không có gì đặc biệt, chiếc vòng được làm bằng những vỏ sò với mấy vỏ ốc nhỏ gắn với nhau, giống như là đi biển vô tình mua được vậy.

Nhưng Khúc Vận lại nhặt được một viên ngọc nhỏ bên trong, viên ngọc này rất nhỏ, nếu như không tách hết sợi dây ra, sẽ không phát hiện ra được điểm đặc biệt của nó.

“Cái này.Lâm Quân Dạo cầm viên ngọc lớn bọn họ lấy được từ ngân hàng Thế Kỷ lại xem xét.

Khúc Vận nghiêm túc quan sát một lúc, sau đó mở lớn mắt, khẽ thốt lên:

“Thật giống.

….” Đúng thật, hai thứ này, một to một nhỏ, nhưng rõ ràng là một chết liệu tạo nên, viên lớn trong suốt mỹ lệ, viên nhỏ bóng loáng tinh xảo.

Khúc Vận lúc này mới nhìn Lâm Quân Dao, khẽ bĩu môi:

“Thảo nào cô không sợ thiếu tiền, hóa ra trong người mang một món bảo bối giá trị như vậy, đây là ngọc Nước Mắt, thứ này đáng tiền lắm đấy.” Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m

" Lâm Quân Dao nghe vậy cũng cực kỳ kích động, sợi dây này từ lúc nào liền ở trên tay cô rồi, cô lại mang một đống tiên trên người vậy sao? Hai người bốn mắt ngập trong tiền, khúc Vận hận không thể hét lên một tiếng cho thỏa thích.

Quả nhiên thời vận của cô đến rồi, đời này ăn tiêu hoang phí cũng không sợ hết tiền như trước nữa, tư vị này, quả thực vô cùng thống khoái.

“Khúc Vận, bên trong hình như có thứ gì đó.”

Lâm Quân Dao đột nhiên mở miệng nói, cô cầm viên ngọc nhỏ lên, giơ ra trước anh sáng nói.

Khúc Vận cũng nhìn theo, nhưng niềm vui có tiền lúc nào đã hoàn toàn che lấp những nghi hoặc.

“Sao có thể chứ.”

ngọc nước mắt là thứ tính xảo cơ nào, kẻ nào có thể có tài nghệ đến mức đem đồ vật khác để vào trong chứ.”

Tên đó bị rảnh sao?"

Lâm Quân Dao nghe thấy Khúc Vận đáp vậy, cũng cho là đúng, cô không truy cứu nữa, Khúc Vận lắp ráp lại chiếc vòng cho cô.

Nhìn thấy một đống tiền được đeo lại lên tay Lâm Quân Dao, đáy mắt Khúc Vận hiện lên sự thèm khát vô bờ.

Trước kia chỉ thấy sợi dây này tầm thường, lúc trị thương cho Lâm Quân Dao cô còn từng có ý niệm vứt nó đi.

Chết tiệt, suýt nữa thì cô ta vứt luôn một đồng tiền đi rồi! Thu xếp đồ đạc xong, Lâm Quân Dao mới nhắc đến Mouse.

“Hần xuất hiện ở đây sao?"

Lâm Quân Dao gật đầu, kể lại chuyện hai bọn họ gặp nhau, nghe xong, Khúc Vận nhíu mày thật lâu.

“Vậy cô muốn đến Nga tìm Sun?"

“Nếu theo như lời Mouse, vậy thì hắn chính là người có tiếp cận được Luke duy nhất trong hiện tại l Khúc Vận trầm ngâm một lúc:

“Nhưng mấy năm nay, hệ thống xã hội của Nga không được ổn định, bống hội lớn hoành hành ở Nga rất nhiều, đặc biệt là Hồng Thiên, tên đó dù đã rút chân ra khỏi giới mấy năm nay, nhưng thế lực vẫn có sức ảnh hưởng cực lớn, hơn nữa.” miễn phí

Lâm Quân Dao nghe Khúc Vận nhắc đến cái tên Hồng Thiên, cả người liền khẽ run lên.

Thấy trong mắt Khúc Vận có phần do dự, cô lại nghi hoặc mà hỏi lại:

“Có chuyện gì sao.” Khúc Vận so vai, thở dài:

“Hắn cũng nằm trong tay một tổ chức sát thủ rất mạnh, mà tổ chức này của hàn, chính là kẻ địch lớn nhất của Hồng Loan.”

"Cái gì?"

“Tôi chưa nói với cô sao? Tôi là người của Hồng Loan.”

Khúc Vận vừa dứt lời, liền đổi lại ngay được ánh mắt kinh hãi của Lâm Quận Dao.

“Không lẽ cô chỉ cho rằng tôi là mấy tên đạo tặc với bố món công phu mèo cào rác rưởi ngoài chứ?" . 𝖳hách‎ 𝑡hánh‎ 𝑡ìm‎ được‎ ﹙‎ 𝖳𝑹UM𝖳𝑹U‎ 𝖸Ệ𝑁.Vn‎ ﹚

Lâm Quân Dao khẽ gật đầu, Khúc Vận nhìn cô, khẽ hít phải một hơi lạnh.

“Bọn chúng có biết cô không?"

Khúc Vận chán nản:

“Cô nói xem?"

“Tôi giết mất 15 tên sát thủ hàng đầu được Hồng Thiên tự hào nhất, cô nói xem hắn có biết không?"

Lần này đến lượt Lâm Quân Dao hít phải một hơi lạnh, mà trận lạnh lẽo này, còn tỏa khắp toàn thân cô.

Giết chết 15 tên sát thủ hàng đầu mà Hồng Thiên tự hào là nhất, Lâm Quân Dao khẽ hồi tượng lại hình ảnh hắn trong quá khứ, cái đêm bên cảng đó, máu chảy thành sông, mà khuôn mặt của kẻ được người người sợ hãi đó, lạnh lẽo đến rợn người.

Hẳn so với Trương Đình, còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.

Như vậy, Khúc Vận còn giết 15 tên sát thủ hàng đầu của hắn, trong giới này, mối nhục đó phải lớn đến mức nào.

Bây giờ bọn họ lại đến Nga, chả khác nào tự chui đầu vào ro cả Lâm Quân Dao cau mày, nội tâm vô cùng đắn đo.

“Nếu không, cô.”

Khúc Vận thừa biết ý định của Lâm Quân Dao, cô gái trước mắt còn chưa nói hết câu, cô liền lên tiếng:

"Sợ cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một lũ tép riu.”

... không còn 15 người kia, đám người còn lại cản được chân tôi sao."

"Nói cho cô biết, trước đó tôi chính là lượn một vòng địa bàn của hắn mà ra đó.

Nụ cười trên môi Khúc Vận tỏ vẻ rất đắc ý, cô cười lên, lộ ra hai hàm răng trắng muốt, trong hiền lành, thuần khiết và xán lạn vô cùng.

Trong chốc lát, sống mũi Lâm Quân Dao lại cảm thấy cay cay.

“Hơn nữa, cô mà đi rồi, ai nuôi tôi đây.” Lâm Quân Dạo bật cười.

“Tôi biết cô chỉ tham tiền và đồ ăn của tôi mà.”

” Khúc Vận cười sặc, không đáp lại.

***