Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 47: Mưu đồ Của Viêm Thần



Tại một nơi khác của Pháp.

Trương Đình nghe thông tin thuộc hạ báo lại, ấn đường càng lúc càng nhíu lại.

“Đến một tin tức cũng không có? Tiểu Hổ khẽ nuốt nước bọt, đáp lại:

"Đúng vậy ạ, chúng tôi đã lật hết khắp nước Pháp lên rồi, nhưng bọn họ trốn rất kỹ.”

nói không chừng là đã rời khỏi nước Pháp rồi.”

Trương Đình bảo bọn họ ra ngoài, lúc này, trong lòng hắn lại bắt đầu phiền muộn không thôi.

Tình cảnh ngày hôm đó ở buổi đấu giá như một thước phim lại một lần xuất hiện trong đầu hắn, bỗng chốc lại khiến hai thái dương hắn giật giật lên đau đớn.

Mấy tháng nữa rồi, hắn đều không tìm thấy tung tích của cô, không hề có một tin tức nào.

Trong lòng hắn cũng trống trải vô cùng, có một cảm giác rất khó tả, khiến người ta ngày ngày phải nhức nhối.

Dao, rốt cuộc là em đang ở đâu? Trương Đình đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, hắn phiền não, liền rút bốc thuốc ra, liên tục hút, “Lão đại, là điện thoại của Viêm lão đại.”

“Nối máy đi!"

Bên kia đầu dây, Viêm Thần liền lên tiếng trước:

“Anh bố, em đã có thông tin của đám thợ săn lần trước tập kích anh rồi.”

"Đúng là không ngoài dự liệu của chúng ta, đám người đó chịu sự sai khiến của hoàng thân Pháp, hắn sẽ xuất hiện ở hội đấu giả đen ở Nga vào nửa tháng sau."

"Không liên quan gì đến phía đám người Nga sao?"

Viêm Thần cười lạnh:

“Sao có thể?"

“.”

Hắn lần này đến, chính là gặp đồng minh của hắn đấy."

"Hiểu rồi.”

” Trương Đình khẽ đáp lại một tiếng.

Trước khi cúp máy, Viêm Thần lại như hờ hững, đang vui vơ mà nói một câu:

“ Gần đây, ngân hàng Thế Kỷ vừa xảy ra một vụ trộm.”

".”

Nghe nói, không chỉ mất một số tiền khổng lồ, mà đạo tặc còn trộm mất viên ngọc báu vật của bọn họ.

Trương Đình rất hiểu tính của Viêm Thần, hắn ta nói chuyện, chưa bốo giờ có ý thừa thãi.

Hắn ngẫm nghĩ một lát, nhớ đến người phụ nữ ngày đó thành thục kéo Lâm Quân Dao đi.

Nhìn thái đổ của Viêm Thần với cô ta, dường như hai người đó có quen biết.

Trên người cô ta, tỏa ra một sự bất kham, tự tin một cách ngông cuồng.

Là một người phụ nữ không hề đơn giản.

“Cậu đã điều tra được gì?"

Viêm Thần nhếch môi, hắn lắc lư lư rượu vang đỏ, sóng nước khẽ lay động, màu đỏ tươi giống như máu tươi, kết hợp với đôi mắt hoang dã của hắn, hoang dã mà lạnh lẽo.

“Em biết bắt một người, nếu như anh có hứng thú, không chừng cũng có thể tìm lại được con thú cưng của mình!"

Trương Đình cười nhạt, thú cưng? “Được!"

Viêm Thần đạt được mục đích thực sự, lúc này hắn mới gác máy.

Tên thuộc hạ vẫn đứng bên cạnh chờ đợi, lúc này mới khẽ quan sát biểu tình của hắn.

"Lão đại, anh lần này định bắt cô ấy thật luôn sao?"

Viêm Thần không nhìn hắn, con người màu khói khẽ lướt qua một tia tính toán.

“Thả lâu như vậy rồi, là lúc lên thu lưới rồi.”

Sân boy Las Vegas.

Khúc Vận mặc một chiếc váy bò ngắn, mái tóc đã được chỉnh sửa, từng sợi từng sợi khẽ xoăn bồng bềnh bên cặp mai mảnh khảnh.

Cô đeo một cặp kính râm, kéo va li đi ra cổng sân bấy.

Lâm Quân Dao không lâu cũng đi ra, khác với Khúc Vận, Lâm Quân Dao ăn mặc giản dị hơn một chút, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng.

Lúc rời khỏi khu vực kiểm soát, cô lại va phải vài người xung quanh.

Khúc Vận thấy cô đang loay hoay với chiếc va li của mình, liền quay lại hỏi:

“Có chuyện gì thế?"

Lâm Quân Dao kéo chiếc va li của mình lên, khẽ lắc đầu:

“Một bên bánh xe hơi cũ, bị kẹt.”

Khúc Vận không nói gì, cô đi ra ngoài gọi xe trước.

Lâm Quân Dao lại hơi ngẩn người, như nhớ ra gì đó, ánh mắt cô bằng co rút lại, vô tình ngẩng đầu ráo riết tìm kiếm xung quanh sân bấy.

Nhưng giữa dòng người đông đúc, chỉ toàn là những khuôn mặt xa lạ.

Khúc Vận ở ngoài cửa đã lên xe, liền gọi vọng vào:

Dao, mau lên xe.”

Bọn họ thuê một khách sạn hạng trung ở tạm.

Tối hôm đó, Khúc Vận dắt cô đến một khu chợ đêm.

Khu chợ đêm này không khác mấy so với mấy khu chợ đêm trước đó cô từng tới.

Tương đối nhộn nhịp, bốn đêm, đàn từ nhiều nguồn khác nhau cùng thắp, tiếng chào hàng từ những dãy quán và đập lẫn nhau, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng đó cũng chỉ là một chiếc mặt nạ bề nổi che giấu thế nhân mà thôi.

Khúc Vận cùng Lâm Quân Dao đi đến một con ngõ nhỏ, người bán hàng bên ngoài ngỏ là một cô gái trẻ, vừa nhìn thấy cô, giống như đã quen biết từ trước, cô ta hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền thu liễm cảm xúc, sau đó nhảy mắt vào bên trong.

Khúc Vận gật đầu, tiếp tục đi vào ngõ.

Lâm Quân Dao len lén quan sát cô gái kia một chút, sau khi Khúc Vận đi, cô ta lại trở lại khuôn mặt như lúc trước, nở một nụ cười rất xã giao mời chào khách hàng.

"Đừng quan sát lâu như thế, cô ấy không thích đâu.”

Khúc Vận khẽ lên tiếng, Lâm Quân Dao mới rút lại tầm mắt của mình.

“Cô ta là ai?"

“ Tổ chức Hồng Loan gọi nhưng người như cô ta là sử giả! “Sứ giả sao?"

Cái cách gọi này hình như cũng có một chút khoa trương quá rồi.

“Cô ta không phải là sát thủ sao?"

“Bọn họ chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, chính là kết nối thông tin với sát thủ, ngoài ra, cũng chính bọn họ sẽ là những người theo dõi bọn tôi.” Lâm Quân Dao tỏ vẻ ngạc nhiên, Khúc Vận chỉ cười nhạt:

“Thế giới của chúng tôi là vậy, đám người đó dùng tôi, nhưng cũng phòng tôi, bọn họ mài dao, nhưng cũng sẽ sợ bị chính con dao đó làm mình bị thương.”

Giọng nói của Khúc Vận khe khẽ nhưng đều đều, Lâm Quân Dao không khó nhận ra được nét trào phúng ở bên trong, có lẽ là coi thường đi, nhưng dường như bọn họ đã quá quen với nó rồi.

“Những năm qua, cô rốt cuộc đã sống như thế nào?"

Khúc Vận nhìn cô, khẽ cười dịu dàng:

“Đơn giản lắm, tôi là sát thủ, công việc của tôi chỉ có giết người, giết người sẽ có cơm ăn, giết người sẽ có đồ mặc, giết người sẽ có tiền tiêu sài.”

"

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại như thế, trên đời này, tôi ghét nhất là loại ánh mắt này đấy.” Lâm Quân Dao hít một hơi, khuôn mặt sớm vụt qua một nét bất lực.

Thì ra, cuộc sống có rất nhiều mặt, mà trước đó, cô sống trong mặt tối nhất của nó mà thôi.

“Cô còn giữ miếng ngọc tôi đưa cô ngày trước chứ?"

Khúc Vận bất ngờ lên tiếng hỏi.

Lâm Quân Dao lục lọi trong túi một lúc, sau đó lấy ra miếng ngọc kia.

Khúc Vận cầm lên,khẽ xoa xoa một chút, dường như vào khoảnh khắc ấy, khuôn mặt người con gái này trở nên thật dịu dàng, thậm chí đôi mắt thường xuyên mang vẻ sắc lạnh kia cũng tràn qua một lớp nhu tình.

“Tôi cũng từng có một người em gái, em gái song sinh.”

“Vậy cô ấy giờ đang ở đâu.” Khúc Vận vào sinh ra tử nhiều năm, giết nhiều mạng người như thế, nhất định sẽ gây không ít oán thù.

Nghe Lâm Quân Dao hỏi, Khúc Vận dường như bị người ta gõ cho quay trở về hiện thực, về thờ ơ hờ hững thường ngày lại xuất hiện, nhanh đến nỗi, Lâm Quân Dạo cứ ngỡ như khoảnh khắc ấm áp vừa rồi chỉ là một thoáng ảo giác.

“.” Đ0.c truyệŋ nhanh nh ất tại Nhayho.č0m

Chết rồi.”

khi tôi bước vào thử thách trở thành sát thủ của Hồng Loan, đứa bé ấy đã chết rồi.”

Trái tim Lâm Quân Dao lại như bóp nghẹt, người thân duy nhất trên đời cũng biến mất, nỗi đau đó lớn từng nào.

Cảm giác trên đời này chỉ cô độc còn lại mỗi bản thân, ngày ngày vẫn sống nhưng không có được hơi ấm đó, lạnh lẽo biết bốo! Khúc Vận mau chóng thoát ra khỏi cuộc trò chuyện, cô mở một cánh cửa, trực tiếp đi vào trong.

***