Người Tình Trong Gương

Chương 20: Bữa tối của Lam



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Tam Thiên và Lam che chúng một chiếc ô đi vào trong màn mưa.

"Khi cậu nói chỉ có thể che chung một chiếc ô, thực ra tớ có hơi bất ngờ." Lam nói.

Lâm Tam Thiên: "Tớ biết, vì tớ không ngờ rằng mình sẽ làm vậy."

Hành vi gần như tán tỉnh này hoàn toàn là phản ứng bản năng của anh đối với Lam.

Ngoài dự đoán của Lam, ngoài dự đoán của chính anh.

Lam cười: "Ừm, rất đáng yêu."

Lâm Tam Thiên: "..."

Anh mím môi lại khó nhận ra được, Lam thu hết ở trong mắt, biết giáo sư nhà mình có hơi ngượng ngùng.

Sự im lặng nóng bỏng tràn ngập trong màn mưa.

Có lẽ vì mưa to nên sân trường buổi tối so với trước sáng sủa hơn rất nhiều, nhìn cứ như ban ngày.

Lâm Tam Thiên chợt nhận ra rằng có lẽ sự xuất hiện của Lam đã làm bừng sáng thế giới của anh.

Anh cảm thấy hơi khó tin với ý nghĩ thình lình xuất hiện của mình, cùng với hành động mượn ô vừa rồi, những điều này thực sự quá đỗi lãng mạn với anh.

Lâm Tam Thiên trước đây không nghĩ mình có tiềm chất lãng mạn.

Trải nghiệm thời thơ ấu đen tối và sự giáo dục mà anh nhận được khi còn trẻ đã khiến anh lớn lên thành một người lạnh lùng và nhàm chán.

Anh không ngờ rằng có một ngày, thế giới của anh sẽ vì sự xuất hiện của một người mà tràn ngập ánh sáng và hi vọng, anh cũng bởi vậy mà có nhiều chờ mong hơn và... những suy nghĩ lãng mạn ngớ ngẩn.

Có lẽ con người ai cũng có bản chất lãng mạn, bản năng này sẽ được kích thích ra khi họ ở bên người mình thích.

Cả hai nép sát vào nhau để tránh mưa ướt vai.

Mấy sinh viên đang đi về phía anh đều ngạc nhiên nhìn sang, có mấy sinh viên không giỏi quản lý sắc mặt thậm chí còn há hốc mồm vì kinh ngạc, trong miệng tuôn ra mấy câu đệt liên tục.

Dẫu cho đã trải qua đêm vũ hội hóa trang đó, bọn họ vẫn không thể nào chấp nhận ngay sự thật rằng giáo sư Lâm và "cô gái" cùng che chung một chiếc ô đang đi dưới mưa.

Thiết lập cấm dục của giáo sư Lâm đã sụp đổ hoàn toàn.

"Giáo sư Lâm, mấy sinh viên của thầy nhìn thấy tớ như vậy có phiền không?"

Lam có vẻ hơi thích thú trước phản ứng ngạc nhiên của sinh viên.

Lâm Tam Thiên: "Còn cậu thì sao?"

"Như thế này." Lam được một tấc lại muốn tiến một thước nắm tay anh, như những cử chỉ thân mật mà trai gái bình thường vẫn làm.

Thậm chí y còn vẫy tay với một sinh viên không thể dời nổi mắt...

Thái độ vô cùng đắc ý kiêu ngạo, giống như con khổng tước xanh xòe đuôi.

Sau đó sinh viên xui xẻo không thể dời nổi mắt đó đạp chân vào vũng nước, nước bắn tung tóe khắp người...

Khóe môi Lâm Tam Thiên nhếch lên lại lập tức mím chặt: "... Buông tha cho sinh viên của tớ đi."

"Được rồi." Lam cố ý nghe lời buông tay đang nắm Lâm Tam Thiên ra.

Chừng như chưa đến nửa giây, giáo sư lại khẽ khàng chủ động nắm tay y.

Lam nở nụ cười, lần này hoàn toàn nằm trong dự đoán của y.

Hai người cứ như vậy im lặng nắm tay nhau ra khỏi trường học.

Đột nhiên Lâm Tam Thiên ngẩng đầu nhìn lên màn mưa đang rơi, hỏi: "Lam, theo quy tắc cậu chỉ có thể đến gặp tớ vào những ngày mưa như vậy à?"

Anh nhớ tới nụ hôn đầu tiên đêm đó, khi anh bị Lam kéo vào trong gương, khung cảnh xung quanh mềm mại và kín không kẽ hở như được bao bọc trong chất lỏng, có phần giống như mưa bão.

Có lẽ sự xuất hiện của Lam cần nước mưa làm môi giới.

"Quy tắc gặp mặt vẫn chưa ghi vào nhận thức của tớ, nhưng xét theo hai tình huống hai lần này thì có lẽ vậy." Lam thành thật nói: "Có lẽ còn một cơ chế nào đó mà chúng ta chưa kích hoạt, việc này cần một thời gian để tìm hiểu."

"Ừm." Lâm Tam Thiên gật đầu, lông mày không tự chủ nhíu lại.

Lam có thể cảm nhận rõ những thay đổi trong cảm xúc của anh, thậm chí còn nhạy cảm hơn cả chính Lâm Tam Thiên.

Y lắc tay đang nắm với nhau, nói đùa: "Giáo sư Lâm, có muốn đưa tớ đến trường y bên cạnh để giải phẫu hay không, nói không chừng quy tắc sẽ viết trên xương cốt của tớ."

Lông mày Lâm Tam Thiên rốt cục giãn ra: "Giải phẫu bị hỏng có được bồi thường không?"

Lam cười: "Chỉ cần cậu đừng vứt tớ đi là hôm sau sẽ có một cặp mới toanh."

Lâm Tam Thiên: "..."

Hừm, Lam có thể cảm nhận được tất cả nỗi buồn của anh đều đã tan biến.

"Thật ra, ngoài trời mưa, còn có một cách khác để chúng ta gặp nhau." Lam nói: "Thường thì tớ có thể thấy những giấc mơ của cậu, đôi khi tớ còn có thể tham gia vào."

Lâm Tam Thiên nhìn sang, Lam tiếp tục nói: "Ví dụ như đêm ở cô nhi viện, tớ đã xâm nhập vào giấc mơ của cậu."

Lâm Tam Thiên bổ sung cho anh: "Và vào đêm hôm sau khi nhận được bức thư, cậu đã gọi điện thoại đánh thức tớ dậy khỏi cơn ác mộng, còn có cậu đã gửi lại cây bút chì màu xanh mà tớ đã đánh mất trong giấc mơ của mình."

Lam gật đầu: "Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chẳng hạn như đêm qua, tớ không thấy cậu mơ thấy gì."

Bước chân Lâm Tam Thiên hơi ngừng lại, Lam nhíu mày nói tiếp: "Nói chính xác, nửa đoạn đầu giấc mơ của cậu bị chặn lại, tớ không thể nào thấy, nửa đoạn sau tớ đột nhiên bị kéo vào giấc mơ của cậu, hơn nữa mất kiểm soát với giấc mơ."

"Tớ trở thành một đứa trẻ, trong giấc mơ tớ không nhớ mình là ai, cả quy tắc, thậm chí tớ là ai, giống như chơi trốn tìm trong một khu phố sầm uất, nhưng tớ không biết mình đang chơi với ai, tớ chỉ nhớ lúc đó tớ rất lo lắng và bất lực, cho đến khi tớ trông thấy một tấm gương trong tủ kính của cửa hàng, tớ bước đến như bị thôi miên, nhìn chằm chằm vào nó, chạm vào nó, gõ vào nó, sau đó nghe thấy tiếng cậu gọi tớ."

"Khoảnh khắc đó, tớ nhớ ra mình là ai, nhớ mình ở trong giấc mơ của cậu, cùng lúc đó cậu cũng tỉnh dậy."

Lam nhìn Lâm Tam Thiên: "Là ai nhốt cậu vào trong gương?"

Lâm Tam Thiên hạ mi mắt: "Mẹ tớ."

Hiếm khi Lâm Tam Thiên thấy vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt của Lam.

"Tớ không nghe lời bà ấy, thậm chí còn phản bác bà ấy một cách quyết liệt, vì vậy bà ấy trừng phạt tớ." Lâm Tam Thiên nói: "Bà ấy nhốt tớ trong tủ đồ, nhưng sau khi trời tối, chiếc tủ biến thành một dạng trong suốt, có lẽ đó là tấm gương cậu nhìn thấy."

Lâm Tam Thiên nhìn về phía màn mưa màu xám, lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ, khi mẹ còn sống chưa bao giờ dùng cách này để trừng phạt tớ, tớ không biết tại sao mình lại có một giấc mơ như vậy."

Lam: "Mẹ đã nói gì với cậu?"

Theo một nghĩa nào đó, mẹ của Lâm Tam Thiên cũng là mẹ của y.

Cuối cùng Lâm Tam Thiên nhìn lại vào đôi mắt Lam: "Bà ấy nói, bảo tớ tránh xa cậu, nhưng tớ không đồng ý."

Anh nói sự thật, anh không nghĩ giữa anh và Lam phải có bí mật.

Lâm Tam Thiên nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Lam, y cũng nhìn anh.

Lâm Tam Thiên biết Lam muốn hỏi gì, anh nói: "Bà ấy nói rằng cậu sẽ làm tổn thương tớ."

Tiếng mưa rơi nhẹ nhàng bỗng não nề.

Hai người đi trong im lặng một lúc, khoảng cách giữa hai người vẫn không thay đổi, vẫn kề sát vào nhau, tay cũng chưa bao giờ buông ra.

"Nhưng... Lam, cậu biết tớ không quan tâm những thứ này." Lâm Tam Thiên đột nhiên cười phá vỡ im lặng: "Dù những lời bà ấy nói có đúng hay không, tớ bằng lòng chịu đựng vì sự xuất hiện của cậu."

Lam vô thức nắm chặt tay anh: "Tam Thiên, nếu có một ngày tớ thực sự làm cậu bị thương, tớ sẽ tự đánh nát chính mình."

Giọng điệu của y rất nhẹ bẫng, nhưng rất chắc chắn.

Một lát sau y lại thoải mái cười: "Hoặc cậu đến đây đập tớ, đập kính giải tỏa áp lực lắm đấy."

Lâm Tam Thiên ngẩn ra, sau đó thực sự giơ tay lên gõ đầu người này.

Lâm Tam Thiên để ý trời mưa ngoài cửa sổ, Lam biết anh đang lo lắng điều gì, nắm lấy tay anh: "Đừng nhìn nữa, hôm nay trời sẽ mưa đến nửa đêm, cũng đủ để tớ làm bữa tối cho chúng ta rồi."

Đúng như dự đoán, Lâm Tam Thiên mở ứng dụng thời tiết, xác nhận mưa đến hai giờ sáng mới kết thúc thì thở phào nhẹ nhõm.

Anh dự cảm sau này mình phải luôn theo dõi dự báo thời tiết.

Lam đẩy xe, bỏ một đống gia vị và dụng cụ nhà bếp kỳ quái vào trong xe.

"Tối nay chúng ta ăn thịt nướng nhé."

Lam cho nấm, cà tím, ngô và các loại rau khác vào giỏ hàng, rồi đi đến khu tươi sống để chọn sườn và cá tươi.

Nhân viên bán hàng trong siêu thị đang quảng cáo rầm rộ về ớt xanh và bông cải xanh giảm giá đặc biệt, nhưng Lam biết Lâm Tam Thiên ghét nhất hai loại nguyên liệu này, vì năm đó mỗi bữa ăn ở cô nhi viện đều có, giáo viên kỷ luật còn ép bọn trẻ ăn sạch sẽ, vậy nên ớt xanh và bông cải xanh đã bị kéo vào danh sách đen, y cũng chẳng ngó ngàng.

Lâm Tam Thiên không am hiểu nấu ăn nhìn xung quanh, nán lại khu vực tráng miệng và rượu vang.

Anh nhớ khẩu vị mà anh đặt ra cho Lam là rượu và đường.

Đồ ăn nhẹ trong siêu thị không tươi, anh nhìn quanh hai lần rồi quyết định buông tha, cuối cùng chỉ chọn cho Lam hai chai Icewine đậm vị hoa quả.

Khi xếp hàng để tính tiền, Lâm Tam Thiên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Lam, lúc trước cậu gửi chuyển phát nhanh đặt hàng bên ngoài cho tớ, tiền có xuất ra theo quy tắc không?"

Lam gật đầu: "Quy tắc đã sao chép tiền tiết kiệm của cậu, phần sao chép được sử dụng để mua các vật phẩm cần thiết nhằm 'thu hút cậu chủ động hoàn thành khế ước'."

Lâm Tam Thiên cái hiểu cái không gật đầu: "Vậy cũng không tệ lắm, vô hình trung tiền gửi ngân hàng tăng gấp đôi..."

Nhưng anh nhớ tới thiết lập anh đặt cho Lam là thiếu thường thức, nên phải xác nhận một lần nữa: "Cậu xác định là sao chép tiền tiết kiệm chứ không phải thẻ ngân hàng không?"

Vẻ mặt của Lam đông cứng lại bằng mắt thường, Lâm Tam Thiên lập tức mở điện thoại của mình để kiểm tra bảng sao kê ngân hàng.

Cuối cùng, anh nhịn cười ngẩng đầu lên: "Lam à, tiền tiêu tháng này của tớ là bấy nhiêu này."

Xung quanh đông người nên anh nói nhỏ vào tai Lam con số: "Ba mươi ba ngàn."

Anh chưa bao giờ đặt lời nhắc tiêu dùng, đến nỗi khoản tiền gửi năm con số bị xóa theo quy tắc mà không hề hay biết gì.

Lam nhìn anh, anh nhìn Lam, hai người họ chớp mắt nhìn nhau, cuối cùng đều cười ra tiếng.

Hay lắm, ngỗng ông lễ ông. (*)

(*) Kẻ khôn lỏi, lấy của người lại biếu cho người, mình không bị mất mát thua thiệt gì.

Lam gãi đầu, hiếm khi thể hiện ra phiền não: "Chờ tớ giải quyết triệt để quy tắc, có thể 24/24 xuất hiện ở thế giới của cậu, tớ sẽ tìm cách kiếm việc làm."

Tâm trạng của Lâm Tam Thiên tốt hơn trước rất nhiều, vấn đề cần phải lo lắng về chi phí sinh hoạt này khiến cho Lam có vẻ chân thực hơn.

Giống như một vấn đề mà các cặp đôi chung sống cùng nhau sẽ gặp phải, bây giờ anh và Lam cũng phải giải quyết nó, tốt thật.

"Ừm." Lâm Tam Thiên nói: "Nhưng trước đó cậu phải đồng ý với tớ một điều kiện."

Lâm Tam Thiên nhìn Lam nói: "Đừng tiết kiệm tiền của chúng ta, cứ như bây giờ, mỗi lần xuất hiện đều có một chiếc váy mới."

Ngạc nhiên nửa giây, Lam mỉm cười: "Tuân lệnh, tớ sẽ nhanh chóng lấp đầy tủ quần áo của chúng ta."

Tủ quần áo càng nhiều, Lam càng xuất hiện nhiều hơn.

Hơn nữa tiêu tiền cho bản thân, có gì không vui chứ?

Cả hai đi bộ về nhà, mỗi người xách một túi mua hàng, sau khi về đến nhà, Lam bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, Lâm Tam Thiên hỗ trợ rửa sạch dọn dẹp bàn ăn.

Một tiếng rưỡi sau, canh nấm trong chảo bốc khói nghi ngút, sườn và cá trong lò nướng cũng tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Lâm Tam Thiên lấy đá viên rót Icewine vào, hai người ngồi đối diện nhau và bắt đầu thưởng thức bữa tối của họ.

Lam không thể ăn nóng, mỗi lần đều phải thổi thật lâu, chờ thức ăn nguội hoàn toàn mới có thể ăn.

Lâm Tam Thiên thì thích ăn khi còn nóng, cảm giác thức ăn hơi nóng trên lưỡi có thể kích thích sự thèm ăn hơn nữa.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục rơi tí tách tí tách.

Lâm Tam Thiên nghe vậy rất yên tâm.

Khi hai người ăn tối xong và dọn dẹp nhà bếp cũng đã mười giờ tối.

Cả hai nằm sấp trên giường xem bộ phim còn dở dang tối qua của Tam Thiên.

Nhân vật chính trong phim đang ăn kem.

"Tam Thiên, tớ muốn ăn kem."

"Ừm, tớ cũng vậy, nhưng trong nhà không có mua."

"Chúng ta xuống lầu mua đi, lúc về nhà tớ thấy quầy tráng miệng ghi mua cây thứ hai giảm nửa giá."

"Đi, ăn xong rồi tắm."

Hai người lại từ hành lang lối vào đi vào trong màn mưa, chiếc ô xanh của họ đặc biệt nổi bật trong bóng đêm.

Hạt mưa đánh vào mặt ô, bắn lên bọt nước xanh dương, tí tách tí tách.

Lâm Tam Thiên trước đây sẽ không bao giờ mua kem nửa giá, mua một cái cảm thấy lỗ, hai cái lại ăn không hết.

Nhưng sau khi Lam xuất hiện, vấn đề đã được giải quyết.

Lam cầm ô đi sau, cùng anh đi về phía quầy kem.

"Xin chào, xin cho tôi hai cây ốc quế muối biển, cảm ơn."

"Tổng cộng là 6 nhân dân tệ."

Chị bán kem rất thành thật múc cho anh hai cục kem lớn, Lâm Tam Thiên cảm ơn nhận lấy kem.

"Lam, đến lấy của cậu đi..."

Lâm Tam Thiên cầm hai cây ốc quế muối biển ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngay khi anh đang mua kem thì mưa đã im hơi lặng tiếng tạnh rồi.

"Thật là, ăn hai cây kem dễ bị đau bụng lắm..."

Anh nhìn cây kem trong tay, sau đó nhìn tủ kính cách đó không xa, bất đắc dĩ nói với hình ảnh trong gương của mình.

Tiếng rất nhỏ, chỉ có mình anh nghe rõ.

"Dự báo thời tiết không chính xác đáng ghét thật."

Tác giả có lời muốn nói: Hu hu hu bị Lam đánh nhừ tử.

Editor: Ốc quế muối biển