Người Tình Trong Gương

Chương 21: Lam thứ



Lâm Tam Thiên nhặt chiếc ô màu xanh trong vũng nước, cẩn thận giũ sạch nước bùn trên bề mặt ô.

Anh cầm ô đi về nhà, mặt không chút thay đổi cắn ốc quế muối biển trong tay.

Có lẽ vì đột ngột mất khẩu vị, món kem vốn nên ngọt ngào chẳng để lại gì ngoài cảm giác lạnh lẽo nơi đầu lưỡi.

Sau khi về đến nhà, anh lại rửa sạch ô, sau đó bung ra phơi dưới bệ cửa sổ.

Thịt nướng ăn không hết đã để nguội, Lâm Tam Thiên bọc màng thực phẩm rồi cho vào tủ lạnh.

Icewine uống một nửa đã sủi bọt lên, Lâm Tam Thiên lại rót cho mình một ly, sau đó ôm máy tính ngồi ở trên giường.

Tối nay trong phòng trọ đầy dấu vết của Lam.

Động tác của Lâm Tam Thiên thoáng dừng lại, sau đó tắt phim tiếp tục tập trung làm dự án của mình.

Rạng sáng hai giờ, Lâm Tam Thiên rửa mặt xong nằm ở trên giường, tất cả đèn trong phòng trọ đều đã tắt.

Ánh sáng của thành phố chiếu vào, chiếc ô dưới cửa sổ phản chiếu ánh sáng xanh nhạt, trở thành màu sắc duy nhất trong phòng trọ bạc màu này.

Lâm Tam Thiên mở to mắt, ngủ không được.

Vì ăn hai cây kem một lúc, dạ dày có hơi nhói đau, anh lấy thuốc dạ dày ra uống với nước ấm, nghĩ thầm nửa năm nay anh sẽ không bao giờ muốn ăn kem nữa.

Trên bàn cạnh giường còn sót lại mấy viên thuốc ngủ.

Lâm Tam Thiên trở mình, tay cầm thuốc dừng lại giữa không trung.

Thôi, Lâm Tam Thiên rút tay lại.

Anh quyết định ngủ bằng các biện pháp vật lý, chẳng hạn như đếm.

"Một Lam, hai Lam, ba Lam, bốn Lam..."

"Tớ là Lam thứ mấy?"

Trong giấc mơ, Lâm Tam Thiên mở mắt ra liền thấy Lam cầm một cành hoa tú cầu màu xanh mới hái, ngồi bên cửa sổ khẽ cười nhìn anh: "Tam Thiên, xin lỗi vì vừa nãy tớ đột nhiên biến mất, bây giờ chỉ có thể tới tìm cậu trong giấc mơ."

Lâm Tam Thiên nhận lấy hoa tú cầu trong tay Lam, đặt bên gối.

"Thứ ba ngàn." (*)

(*) Tam Thiên nghĩa là ba ngàn.

Anh rất nghiêm túc và thành thật trả lời câu hỏi của Lam.

Trong mơ Lam biến thành một đứa trẻ sáu tuổi.

Y mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông màu xanh dài đến đầu gối, đi chân trần trên thảm.

Vì yết hầu còn chưa phát triển nên choker mang tính biểu tượng trên cổ y đã biến mất, tóc của y cũng ngắn hơn một chút so với khi y lớn lên, chỉ dài đến tai.

Ngoại trừ chiếc váy ngủ và kiểu tóc, y không khác gì Lâm Tam Thiên đang nằm trên giường.

Trong giấc mơ không có ánh trăng, chỉ thỉnh thoảng có vài tia chớp xẹt qua bầu trời, không khí vô cùng ẩm ướt và nóng bức.

Qua cánh cửa, họ nghe thấy một tiếng động lớn từ phòng của mẹ ở cuối hành lang.

Lâm Tam Thiên lập tức hiểu được, chính mình lại rơi vào cơn ác mộng vào ngày người mẹ qua đời khi anh vừa mới sáu tuổi, giống như cơn ác mộng mà anh đã trải qua vô số lần trước đây.

Nhưng khác ở chỗ, tối nay có Lam tham gia vào cơn ác mộng của anh.

"Lần này chúng ta cùng đi xem?"

Lam cầm tay bé Tam Thiên, bàn tay y khô ráo mà lạnh lẽo, trong đêm ẩm ướt oi bức này được y nắm rất thoải mái.

Y vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Tam Thiên như trấn an.

Lam biết Tam Thiên đang sợ hãi, dù đã trải qua vô số lần nhưng sợ hãi là một thứ không thể nào quen được.

Bé Tam Thiên gật đầu, cùng Lam tay trong tay chân trần giẫm lên hành lang.

Khác với trước đây, khi cả hai đến phòng mẹ, tiếng động bên trong đã ngừng hẳn.

Tia chớp không ngừng xuyên qua hành lang, cửa phòng mẹ khép hờ.

Hai đứa nhỏ liếc nhau rồi nhất trí, Lâm Tam Thiên đẩy cửa phòng ra.

Bé Tam Thiên đã trải qua vô số cơn ác mộng, thấy tình hình trong phòng đã biết diễn biến của giấc mơ: "Hiện tại mẹ đang ở trên sân thượng, đang giết chết một bản thân khác..."

Có lẽ vì sét đánh mà sắc mặt anh tái nhợt hơn bao giờ hết, môi cũng run run.

Đây chắc chắn là giấc mơ tồi tệ nhất mà anh từng trải qua.

Nhưng giờ phút này Lam đứng bên cạnh anh, nắm tay anh.

Không phải một mình đối mặt với ác mộng.

Anh phải bình tĩnh lại, anh muốn biết sự thật của giấc mơ này.

"Lam, có thể giúp tớ một chuyện không?"

Bé Tam Thiên nhìn Lam, nỗi sợ hãi trong mắt dần biến mất, thay vào đó là cảm xúc kiên định hơn.

Lam lập tức hiểu được anh đang nghĩ gì: "Cậu muốn tớ lên sân thượng để xác nhận xem người bị đẩy có phải là người mẹ khác đúng không?"

Bé Tam Thiên gật đầu, Lam có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của anh, dẫu sao về bản chất cả hai là cùng một người.

Lam nhìn anh: "Cậu tự lên sân thượng được không?"

Anh biết rõ Tam Thiên nhất định sẽ đưa ra câu trả lời khẳng định, nhưng vì lo lắng nên y vẫn muốn xác nhận một lần.

"Không sao, tớ muốn biết sự thật."

"Được rồi, sau khi xác nhận sự thật tớ sẽ quay lại tìm cậu."

Tiếng sấm càng lúc càng gần, bên ngoài nhà cũng nổi gió, mưa to sắp ập xuống cái đêm bất hạnh này.

Lam vòng qua sân trước, tiến về phía khóm hoa dưới sân thượng.

Đột nhiên một tia sét chiếu sáng bầu trời đêm như ban ngày, cùng lúc đó, một bóng người từ lầu ba rơi xuống như một tờ giấy.

"Ầm" một tiếng vang lên.

Ngay lúc bóng người rơi xuống đất, vô số mảnh thủy tinh vỡ vụn nổ tung dưới chân Lam, bột sáng mịn bay lơ lửng trong không trung.

Lam cũng không bất ngờ, vì chính y cũng rơi từ trên cao xuống cũng sẽ có kết quả tương tự.

Y bình tĩnh nhìn mảnh thủy tinh vỡ giống như khối băng tan chảy thành chất lỏng, những chất lỏng này lại giống như nước mưa chảy vào dòng suối, nhanh chóng dung hợp cùng một chỗ.

Chất lỏng ấy dần thành hình, đông đặc lại và trở nên sống động.

Chẳng mấy chốc, một "người mẹ" khác đã đứng trước mặt y.

Hai người gương nhìn nhau trong bóng đêm, soi xét lẫn nhau.

"Người mẹ" mở miệng trước: "Cậu là ảnh trong gương của Tam Thiên?"

Lam: "Đúng vậy."

Y không thích người khác gọi y như vậy, vì y có tên của mình.

"Mẹ" nhướng mày tò mò: "Đây là nơi nào? Tại sao cậu lại xuất hiện trước mặt tôi?"

Lam nhìn đồng loại bằng ánh mắt bình tĩnh và dò xét: "Tôi trả lời câu hỏi của bà, bà cũng phải trả lời câu hỏi của tôi, đồng ý chứ?"

"Không thành vấn đề."

"Đây là giấc mơ của Tam Thiên." Lam nói.

Hiển nhiên "mẹ" bị câu trả lời này làm cho kinh ngạc, bà thoáng ngẩn ra, sau đó cười nói: "Không ngờ tới chúng ta lại gặp nhau như vậy."

"Làm cách nào để giải quyết những quy tắc hạn chế, để tôi có thể tự do xuất hiện ở thế giới của Tam Thiên?"

Lam cũng lười nói nhảm, vì giấc mơ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, y phải tranh thủ thời gian.

"Cậu cần một bản khế ước sâu sắc hơn." "Mẹ" cũng nhìn Lam bằng ánh mắt dò xét, nhưng sau đó bà lại cười nhún vai: "Nhưng tôi không thể nói cho cậu biết nội dung cụ thể của bản khế ước, vì tôi cũng không biết, cậu phải tự tìm hiểu nó."

Lam lại hỏi: "Nhưng bà biết vì sao chúng ta tồn tại, đúng không?"

"Tôi đã trả lời câu hỏi của cậu." Bà nói.

Lam ngây thơ nghiêng đầu: "Lúc giao dịch, tôi cũng không nói tôi chỉ có một vấn đề."

"Mẹ" hứng thú nhìn y một lát, dường như cảm thấy đồng loại của mình rất thú vị: "Vì chúng ta phải tồn tại, đây là quy tắc."

Lam hỏi: "Phải tồn tại là có ý gì? Vì Tam Thiên cần sự tồn tại của tôi sao?"

Dường như "mẹ" nghe được chuyện gì đó buồn cười, cười thành tiếng: "Đừng ngây thơ nữa, bé đáng yêu, bọn họ mới không cần người gương đâu, bọn họ còn ước gì chúng ta đều biến mất."

Lam biết Tam Thiên không thể nào nghĩ như vậy, nhưng cơ thể y vẫn rõ ràng run lên: "Chúng ta sẽ làm hại họ, phải không?"

"Mẹ" khẽ nheo mắt nhìn y: "Thì ra là thế, xem ra có một số quy tắc cũng không muốn cậu biết."

Lam: "Tại sao?"

"Mẹ" nhún vai: "Tuy rằng không biết quy tắc tại sao lại giấu cậu, nhưng tôi cũng không có ý định làm trái quy tắc, tôi không muốn trả lời câu hỏi này của cậu."

Lam: "..."

"Nhưng tôi có thể nhắc nhở cậu, dù thế nào cũng đừng để Tam Thiên chết, ngay cả khi thằng bé muốn tự sát, cậu cũng phải ngăn cản."

"Tại sao Tam Thiên lại muốn tự sát."

Trái tim Lam bắt đầu đập thình thịch, đây là lần đầu tiên y cảm nhận sâu sắc rằng mình có nhịp tim.

"Mẹ" chỉ cười nhìn về phía tòa nhà: "Cậu có nhiều vấn đề quá, bé đáng yêu, mau đi cứu bé Tam Thiên của cậu đi, nếu không đi thằng bé sẽ bị mẹ giết chết."

Ánh lửa ngút trời nhanh chóng nhấn chìm ngôi nhà, một làn sóng nhiệt quét tới.

Hành lang trở thành một vòng lặp vô tận, ngọn lửa lan lên phía trên, bé Tam Thiên bị ép đến góc tường, làn da bị ánh lửa nướng đến đỏ lên nóng bỏng, đôi mắt màu xanh phản chiếu ngọn lửa đang nhảy múa điên cuồng.

Mẹ bê bết máu cười điên cuồng ở dưới lầu: "Tam Thiên, con cứ vậy thì trốn không thoát đâu, nhất định sẽ bị thiêu sống, nhảy từ trên lầu xuống sẽ ít bị đau khổ hơn."

"Không."

Anh nhớ Lam đã từng nói với anh, đừng nghe lời mẹ trong giấc mơ, đừng nhảy xuống, Lam sẽ xuất hiện kéo anh ra.

Anh không thể nhảy xuống.

Anh thà bị ngọn lửa thiêu thành tro, cũng không nhảy.

"Lam."

Anh nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy trong ánh lửa.

Anh thầm gọi tên Lam như một lời cầu nguyện.

Khoảnh khắc lưỡi lửa lao về phía anh, anh được một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc bao phủ.

Giống như lúc trước rơi vào trong gương, chất lỏng mềm mại bao lấy anh kín không kẽ hở, giống như chìm xuống đáy biển, màu xanh dịu dàng ngăn cách ngọn lửa ngùn ngụt bên ngoài.

Nhiệt độ nóng như thiêu đốt biến mất, một đôi tay lạnh lẽo che mắt anh.

Rất thoải mái, lông mi của anh giống như lông vũ nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay đối phương.

Đối phương cười, anh cũng cười.

"Tam Thiên, cậu có thể mở mắt rồi."

Vừa dứt lời, Lam đã hôn anh.

Tam Thiên nghĩ, Lam lại gạt người, có ai hôn mà mở đâu?

Giấc mơ kết thúc trong tiếng sấm và nụ hôn dài dịu dàng.

Lâm Tam Thiên bị đánh thức bởi nụ hôn của Lam.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Lại một tiếng sấm nổ ngoài cửa sổ, không biết trời bắt đầu mưa từ lúc nào.

Tam Thiên nhìn Lam của anh, Lam nhìn Tam Thiên của y.

Cả hai lại cười lần nữa.

"Dự báo thời tiết không chính xác đáng ghét thật." Lam cũng nói điều tương tự như Tam Thiên.

Lúc này y mặc chiếc váy bằng vải bông xanh cùng kiểu trong giấc mơ, dĩ nhiên biến thành chiếc váy dành cho người lớn.

Vì không đeo choker, yết hầu trên cổ Lam rất dễ thấy.

Lâm Tam Thiên ngẩng đầu hôn nhẹ lên yết hầu của Lam: "Ừm, rất đáng ghét."

Lam ôm anh: "Tam Thiên, trong giấc mơ tớ thấy người rơi xuống là ảnh phản chiếu của mẹ, những gì cậu thấy năm đó cũng không phải ảo giác."

Lâm Tam Thiên khẽ run trong lòng y, một lúc lâu mới nhỏ giọng đáp "ừm" một tiếng.

Không sao cả rồi, anh không có bệnh.

Năm đó mẹ cũng không lừa anh.

"Mẹ không điên, con cũng không điên, mọi thứ con thấy đều là sự thật."

Giọng nói của mẹ hiện lên trong đầu, Lâm Tam Thiên nhắm mắt lại tựa vào vai Lam.

Lam của anh cũng có thật, không có gì quan trọng hơn sự thật này.

"Nhưng, Tam Thiên..."

Hiếm khi giọng điệu của Lam có chút run rẩy, Lâm Tam Thiên cảm giác được Lam đang sợ hãi.

"Sao vậy?" Anh kiên nhẫn chờ Lam lên tiếng.

"Ảnh phản chiếu của mẹ trong giấc mơ nói cho tớ biết, bất kể thế nào cũng không thể để cho cậu chết, ngay cả khi cậu muốn tự sát thì tớ cũng phải ngăn cản." Lam nói thật: "Tớ không rõ vì sao bà ấy lại nói 'cậu muốn tự sát'."

Có một số việc chia sẻ ra là thử thách lớn đối với mối quan hệ của nhau.

Nhưng Lam và Lâm Tam Thiên nghĩ giống nhau, giữa bản thân và bản thân không nên có bí mật.

"Bà ấy nói bậy đó, tớ không thể nào làm được chuyện này." Tam Thiên lại hôn nốt ruồi lệ của Lam, muốn hôn hết nỗi bất an trên mặt y: "Bà ấy chỉ đang dọa cậu với những gì mẹ đã làm năm đó."

Giọng điệu của Lâm Tam Thiên rất chắc chắn: "Nhưng tớ khác mẹ, mẹ sợ ảnh phản chiếu trong gương, nhưng tớ không sợ cậu, bất kể thế nào đi nữa."

Lam thoáng ngẩn ra, nở nụ cười: "Tớ biết."

Sau đó y liếc nhìn đồng hồ, duỗi lưng ôm Tam Thiên tiếp tục ngã trở về trên giường: "Ngủ đi ngủ đi, mới năm giờ sáng, chờ đồng hồ báo thức vang lên lại thức dậy."

Sáng sớm hôm nay, Lam cho Lâm Tam Thiên ăn no chủ động đề nghị muốn chở anh đến trường.

Động tác mang giày của Lâm Tam Thiên hơi dừng lại: "Lái xe? Cậu lại thuê xe rồi?"

Anh hơi lo lắng khi nghĩ đến khoản chi tiêu ba mươi ba ngàn của mình vào tháng sáu.

Lam kháng nghị nhìn anh: "Tớ đã nói tớ rất chăm chỉ tiết kiệm, làm sao có thể."

"Vậy cậu nói lái xe là...?"

"Hì hì, xe đạp đó."

Lâm Tam Thiên: "..."

Thế là sáng nay, Lam mặc váy ngắn đạp xe đưa giáo sư nhà mình đến trường.

Còn giáo sư ngồi ghế sau tay cầm chiếc ô xanh chói lọi từ ngày hôm qua.

Mưa nghiêng theo gió làm ướt tà váy xanh.

Lam ngồi ở phía trước chắn phần lớn nước mưa, giáo sư Lâm khô ráo như lúc ban đầu.

Còn chưa tới trường, Lam đã dừng xe đạp lại: "Phiền giáo sư Lâm chờ một lát, tớ đi mua vài thứ."

Lâm Tam Thiên chưa kịp hỏi y muốn mua gì, Lam đã đi bộ về phía quầy kem.

Là vị khách đầu tiên ghé thăm quầy kem vào buổi sáng, Lam thoáng cái đã mua bốn cây ốc quế muối biển.

Một tay y cầm hay cây kem ốc quế đi về phía Lâm Tam Thiên và chiếc xe đạp.

Lâm Tam Thiên khó tin nhìn y: "Cậu đây là...?"

Lam cắn ống kem, kem dính trên môi có tô son môi xanh: "Xin lỗi vì đêm qua đột nhiên biến mất, để cậu ăn hết hai cây kem một mình."

Lâm Tâm Thiên: "..."

Lam cười: "Bốn cây, xin lỗi gấp đôi."

Lâm Tam Thiên kinh ngạc một lát, cũng cười theo, anh vươn tay đi lấy kem: "Chia cho tớ một cây, tớ muốn ăn nữa."

Rõ ràng tối hôm qua vừa nói, nửa năm tới anh không bao giờ muốn ăn kem nữa.

Anh lại thất hứa với bản thân rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiệm bánh ngọt: Bình thường mười giờ chúng tôi mới mở cửa, vì cốt truyện mà chúng tôi buộc phải mở cửa sớm, giận ghê.