Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 102: Đòn chí mạng



Theo tiếng ngâm nga khe khẽ của Dư Kiều, tâm trạng của Tô Tẩm dần bình tĩnh trở lại, một lát sau, bà đã ngả hẳn vào lòng Dư Kiều rồi ngủ say sưa.

Dư Kiều không dám ngủ, Triệu Cường chỉ bị Tô 'Tẩm dùng cái bát đập vỡ đầu, khéo chỉ một chốc nữa là tỉnh lại.

Huống hồ, đây là nhà họ Dư, là địa bàn của Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu.

Dù thế nào thì hai mẹ con họ mà không đạt được mục đích thì sẽ không chịu dừng lại.

Dư Kiều dựa người lên tường rồi khép hờ mắt, một lát sau, cô chầm chậm mở mắt ra rồi nhìn về phía Triệu Cường đang nằm dưới đất.

Hình như hắn sắp tỉnh lại, Dư Kiều cẩn thận đặt 'Tô Tẩm nằm xuống, sau đó đứng dậy đi tới cạnh Triệu Cường.

“Con... con khốn...”

Triệu Cường mở mắt, nhìn thấy Dư Kiều đứng trước mặt thì không khỏi nổi giận rồi lên tiếng mắng chửi.

Dư Kiều mỉm cười hờ hững, sau đó giơ tay lần theo sống lưng của Triệu Cường đi xuống, tiếp đó cô dừng lại tại một chỗ gồ lên rồi dùng hai ngón tay kẹp chặt chỗ lồi lên đó lại.

Triệu Cường chỉ nghe thấy tiếng xương kêu rất nhỏ, nhưng ngay sau đó, một cảm giác bất lực từ thắt lưng đã lan ra khắp cơ thể hắn.

Hản cảm thấy tay, chân và các bộ phận trên người mình đều dần không thể cử động được, cuối cùng thậm chí đảo tròng mắt còn thấy khó khăn.

Triệu Cường cố há miệng để hét to lên nhưng không phát ra được một tiếng nào.

Bóng đêm đen tối bao trùm người hẳn, cuối cùng hản đã biết sợ, đôi mắt cố mở to rồi nhìn chăm chăm vào Dư Kiều, cổ họng hẳn phát ra tiếng khàn khàn nhưng lưỡi đã cứng đờ và tê liệt nên đến thở cũng khó.

Nhưng hẳn không muốn chết.

Dư Kiều lạnh lùng nhìn hẳn, cô không buông tay. mà dùng một tay khác lấy điện thoại trong túi hän ra rồi gọi cho Dư Tiêu Tiêu.

Khi điện thoại gọi đi, Dư Tiêu Tiêu đang nằm trên giường của Kiều Cảnh Minh, hắn ta nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì bực mình nói: “Tắt máy đi...”

Dư Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không được, để em xem là ai gọi đã...”

Nói rồi, cô ta với lấy điện thoại ở tủ đầu giường, Kiều Cảnh Minh không vui cúi xuống cần vào hõm vai cô ta rồi hỏi: “Ai thế...”

“Triệu Cường?”, Dư Tiêu Tiêu không khỏi nhíu mày, sao Triệu Cường lại gọi cho cô ta vào lúc này?

Lế ra giờ hẳn phải đang chiếm đoạt Dư Kiều chứt

Lòng Dư Tiêu Tiêu trùng xuống, mọi cảm xúc dạt dào đều bay đi mất.

“Tên tài xế này nửa đêm gọi cho em làm gì?”, Kiều Cảnh Minh càng tỏ vẻ không vui hơn, mấy ngày qua, để làm Dư Tiêu Tiêu vui, hẳn ta đã lơ hết mấy người phụ nữ bên cạnh. Chẳng dễ gì mới có cơ hội, nếu đứt gánh giữa đường thì sao mà vui cho nổi.

Dư Tiêu Tiêu giơ tay vỗ vào người Kiều Cảnh Minh, ra hiệu cho hắn ta đừng làm loạn, vì thế hắn †a xị mặt ra rồi nằm sang bên cạnh.

Dư Tiêu Tiêu mặc kệ hăn rồi nghe điện thoại.

“Triệu Cường, có chuyện gì thế?”

Mãi sau, trong điện thoại mới vang lên giọng nói.

Nhưng người nói không phải là Triệu Cường.

“Dư... Tiêu Tiêu”.