Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 103: Tức tối



Dư Kiều chậm rãi gọi tên cô ta, Dư Tiêu Tiêu đang năm trên giường ngay lập tức bật dậy: “Dư Kiều? Sao lại là mày? Triệu Cường đâu...”

Điện thoại đã bị cúp.

Dư Tiêu Tiêu hoảng hốt gọi lại, nhưng vẫn bị cúp máy.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!", Dư Tiêu Tiêu tức giận rống lên, ném thẳng điện thoại lên giường.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục nào..”, Kiều Cảnh Minh xoay người đè lên, Dư Tiêu Tiêu trong lòng đang bất an, không tránh hỏi có chút mất hứng.

Nhưng nghĩ tới kế hoạch lần này là ở nhà họ Dư, ả Dư Kiều đó có mọc thêm cánh cũng không thể thoát ra được, vả lại Triệu Cường thân hình to lớn vạm vỡ, xử lí một con ranh như Dư Kiều chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Bản thân cô ta cùng với Kiều Cảnh Minh lén lút gặp nhau cũng không dễ, qua đêm nay, không biết tới khi nào mới lại có thể hẹn lần nữa, đương nhiên cũng không muốn lãng phí cơ hội này.

Nhưng rất nhanh, điện thoại lại reo lên, là một tin nhắn.

“Em tắt máy không được sao?”, Kiều Cảnh Minh cũng bắt đầu thấy khó chịu, Dư Tiêu Tiêu trầm mặt vươn tay cầm lấy điện thoại, chuẩn bị tắt nguồn thì phát hiện là số của Triệu Cường gửi tin nhắn tới.

Cô ta suy nghĩ, mặc kệ sự khó chịu của Kiều Cảnh Minh, mở ra hòm thư.

Chỉ là vừa mới đọc qua, sắc mặt Dư Tiêu Tiêu bỗng chốc chuyển sang trắng bệch.

Cô ta đẩy Kiều Cảnh Minh ra, nhặt vội quần áo mặc vào: “Em phải đi đây, ngày khác hãy gặp!”

“Xảy ra chuyện gì?”, Kiều Cảnh Minh trông sắc mặt trắng đến dọa người của cô ta thì cũng không khỏi có chút hoảng loạn.

Kể ra thì dù hắn cảm thấy việc vụng trộm với Dư Tiêu Tiêu rất kích thích, nếu có thể căm một cặp sừng dài ở trên đầu cậu Tiêu thì cũng là một chiến tích ghê gớm, nhưng trên thực tế, hắn chưa bao giờ dám nói ra, nhà họ Tiêu vốn không phải là đối tượng mà hắn có thể dễ dàng đắc tội, sợ là dù có mười nhà họ Kiều cũng không đấu lại nhà họ Tiêu.

“Anh đừng quan tâm, là chuyện trong nhà em”.

Dư Tiêu Tiêu mặc xong quần áo, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.

Kiều Cảnh Minh cũng xuống giường: “Có cần anh đưa em về không? Trông sắc mặt em không được tốt lắm”.

Dư Tiêu Tiêu lập tức từ chối: “Tốt nhất hai người chúng ta nên hạn chế xuất hiện cùng nhau ở bên ngoài, nếu bị người khác thấy thì coi như xong, anh ở đây, chờ điện thoại của em”.

Kiều Cảnh Minh nhìn cô ta đeo khẩu trang, đội mũ vội vã đi ra khỏi phòng rồi ung dung nằm lại trên giường.

Đang sung sướng như vậy mà lại bị quấy rầy, Kiều Cảnh Minh không khỏi cảm thấy ủy khuất.

Kiều Cảnh Minh lấy điện thoại bấm gọi. “Cục cưng à, bây giờ em có rảnh không...”

Dư Tiêu Tiêu ở trong thang máy, gọi cho Triệu Cường mấy lần nhưng bên kia đều không nghe máy

Cô ta lại mở tin nhän, cẩn thận xem lại một lượt, càng xem càng sợ hãi.

Rốt cuộc thì con khốn Dư Kiều đó thoát được bằng cách nào, tên Triệu Cường này đúng là đồ vô dụng, ngay cả một con đàn bà cũng không xử lí được!

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là cô ta không được để cho Dư Kiều nói ra chân tướng, nếu đúng như lời Dư Kiều nói, cô đã đem toàn bộ chỉ tiết sự việc viết ra, còn có bí mật dưới tầng hầm, lỡ như con nhỏ đó xảy ra chuyện, email đó sẽ được phát tán trong vòng 24 giờ.

Dư Tiêu Tiêu càng nghĩ càng tức, lúc lên xe, cô ta đã không kìm nén được mà đá vào cửa xe.

Cô ta cũng không cách nào chuyển toàn bộ máu trên người Dư Kiều sang cho mình, nếu nhà họ Tiêu nhận được email đó, chỉ cần xét nghiệm nhóm máu là sẽ phát hiện ra, đến khi ấy, cô ta chắc chắn sẽ tiêu đời.

Con đ* hèn hạ này, đáng lẽ cô ta nên đề phòng sự gian xảo của Dư Kiều, loại người này thì phải đánh gãy hai chân mới được.

Dư Tiêu Tiêu ôm một bụng tức, nhịn tới mức sắp nổ tung, xe chạy như bay suốt quãng đường.