Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 160: Dữ An



“Ôi, đáng yêu quá, nhìn đôi lông mày với sống mũi kìa, giống Đinh Bân lúc mới sinh ra y như đúc”.

Ông Tiêu ôm đứa bé trẳng trẻo, non nớt đang ngoan ngoan ngủ say trong bọc tã, âu yếm cưng nựng cậu bé.

Ông cụ Tiêu cũng không giấu được sự vui mừng hiện lên trên mặt, nghĩ lại mà thấy thực sự sợ hãi, sau khi Tiêu Tiêu đi thắp hương ở chùa Phổ Tế về thì cô ta đã hạ sinh trên đường, may mắn là ở hiền gặp lành, hai mẹ con đều bình an vô sự, đúng là được ông trời phù hộ.

Điều đáng tiếc duy nhất cũng chỉ là Tiêu Tiêu sợ hãi quá vẫn chưa về được sữa, khiến đứa chắt trai quý giá của ông từ lúc sinh ra vẫn chưa được uống một ngụm sữa mẹ nào, chỉ có thể uống sữa công thức.

Trong ánh mắt Tiêu Định Bân cũng lộ ra một niềm vui phảng phất, ông Tiêu giao đứa bé lại cho anh, anh có phần bối rối, cận thận ôm lấy đứa nhỏ vẫn còn mong manh yếu ớt, anh vuốt ve, nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con.

“Lông mi vừa dài vừa dày, mí mắt cũng dài, sau này nhất định sẽ có một đôi mắt vừa to vừa đẹp, nước da cũng trắng, tay chân cũng dài, nhất định sau này sẽ rất cao...”

Ông Tiêu nhìn đứa cháu trai cả này, nhìn như nào cũng thấy thích.

Dư Tiêu Tiêu dựa vào thành giường, nhưng cô lại cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, mắt của cô ta không to như vậy, da cũng không được tính là trắng, những ưu điểm này đều là do con ả tiện nhân kia di truyền cho.

Có điều nghĩ một lúc, trong lòng cô ta lại thấy vui vẻ trở lại, dù thế nào đi nữa, đứa trẻ này cũng từ bụng cô sinh ra, từ nay về sau, trên đời này sẽ không ai biết mẹ ruột thật sự của nó là ai.

“Ông nội, ông hãy đặt cho chắt một cái tên đi

Tiêu Định Bân cẩn thận giao đứa trẻ cho bảo mẫu, bây giờ mắt vẫn chưa nhìn thấy, anh luôn sợ rằng mình sẽ vô tình làm tổn thương đứa trẻ.

“Đối với một gia đình như chúng ta, tất cả những gì mong muốn cũng chỉ là đứa trẻ được an toàn khỏe mạnh mà thôi. Theo ta thấy, tên cúng cơm gọi là Khang Bảo, còn tên thật thì lấy tên Tiêu Dữ An đi”.

“Dữ An...”. Tiêu Định Bân lẩm bẩm đọc cái tên: “Cũng được, hy vọng duy nhất của con bây giờ chính là đứa trẻ có thể lớn lên một cách bình an vô sự”.

Đừng giống như anh, sống gần ba mươi năm, chưa từng được hưởng thụ niềm vui giản dị như người bình thường khác dù chỉ vài ngày.

“Khang Bảo.... Con có thích cái tên mà ông nội đặt cho con không?”. Vẻ mặt Dư Tiêu Tiêu tràn đầy vui mừng, cô ta nhìn đứa bé đang ngủ say, thầm nghĩ lại chuyện sau khi biết mình hạ sinh an toàn, mẹ tròn con vuông, ông cụ đã vui mừng khôn xiết, tặng cho cô ta căn nhà cao cấp, xe hơi hạng sang cùng rất nhiều trang sức quý giá, thậm chí còn mua cả một chiếc du thuyền, còn trực tiếp chia cho cô và đứa nhỏ 5% cổ phần của Tiêu Thị.

Đây là cổ phần của nhà họ Tiêu đó, chỉ cần một phần trăm thôi cũng đủ sống thoải mái mấy đời rồi.

Dư Tiêu Tiêu không nghĩ lại có niềm vui bất ngờ này, Triệu Như và Dư Văn Xương cũng chẳng thể ngờ được, có thể thấy đứa cháu trai này đối với gia đình thưa con cháu như nhà họ Tiêu quý giá biết chừng nào.

Dư Tiêu Tiêu không kìm được mà ôm chặt Tiểu Khang Bảo vào trong lòng, vinh hoa phú quý nửa đời sau của cô ta đều phụ thuộc vào đứa trẻ này.

Còn về phần Dư Kiều và Tô Tẩm, thi thể hài cốt của họ đã bị đốt thành than rồi, từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn ai nhắc đến họ nữa, nhanh thôi, bọn họ sẽ hoàn toàn bị lãng quên.

Giống như thể chưa từng có hai người Dư Kiều và Tô Tẩm tồn tại trên thế giới này vậy.

Gia đình nhà họ Tiêu tràn ngập niềm vui, ông cụ Tiêu đã bắt đầu thảo luận với ông Tiêu về việc chuẩn bị cho hôn lễ, và Tiêu Định Bân cũng đang ngồi bên giường của Dư Tiêu Tiêu với niềm vui thấp thoáng hiện trong đáy mắt.

Anh không ngờ rằng, thậm chí anh còn yêu thương đứa trẻ này nhiều hơn mình từng nghĩ.

Lần đầu tiên ôm cậu bé, ngửi thấy hương sữa thơm trên người cậu, trái tim anh hoàn toàn tan chảy, mềm nhũn, anh hoàn toàn tiếp nhận đứa trẻ này.

Đây là cốt nhục của Tiêu Định Bân anh, cậu bé có dòng máu của nhà họ Tiêu chảy trong người, và trong tương lai, mọi thứ thuộc về nhà họ Tiêu sẽ được truyền lại cho cậu bé.

Chỉ có điều, phía sau căn phòng tràn ngập niềm vui này, Tiêu Đinh Bân lại cảm thấy một góc nào đó trong trái tim mình dường như bỗng trở nên trống rỗng.