Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 170: Hôm đó ông ấy cũng bị chuốc say



Tô Tẩm đi theo Thời Viễn Sơn đến cổng biệt thự, ngắm nhìn mọi thứ trong mơ xuất hiện trước mắt, viền mắt bà đỏ lên.

“Tiểu Tẩm, bà còn nhớ những gì từng nói với tôi không...”

Thời Viễn Sơn nói nhỏ bên tai Tô Tẩm, cuối cùng bà đã rơi lệ: “Viễn Sơn...”

Dư Kiều bế em bé đang khua múa tay trong lòng, sau đó đi cùng người làm vào phòng mình, để hai người kia ở lại nói chuyện riêng với nhau.

Theo Dư Kiều thấy, dù bất kỳ mặt nào, Thời Viễn Sơn cũng tốt hơn Dư Văn Xương rất nhiều lần, ông ấy cũng có tính cách phù hợp với mẹ cô.

Cô rất muốn Tô Tẩm đồng ý lời tỏ tình của Thời Viễn Sơn, dẫu sao bà cũng đã phải chịu khổ nhiều năm, phận làm con như cô cũng muốn bà có một cuộc sống hạnh phúc.

Tối đến, Tô Tẩm vẫn chạy đến ngủ cùng phòng với Dư Kiều.

Dư Kiều dỗ em bé ngủ xong thì nói nhỏ với mẹ mình.

“Mẹ, thật ra con luôn thấy lạ vì sao năm xưa mẹ với chú Thời yêu nhau như vậy mà sau mẹ lại lấy người đó...”

Tô Tẩm không muốn nhắc lại những chuyện đã qua, đó là nỗi đau cũng là điều tiếc nuối trong lòng bà.

Nếu trong bữa tiệc sinh nhật năm đó, bà không bị bạn bè chuốc say thì đã chẳng hồ đồ xảy ra quan hệ với Dư Văn Xương.

Năm đó, Dư Văn Xương điên cuồng theo đuổi bà, nhưng người bà thích là Thời Viễn Sơn.

Về sau, do phát sinh quan hệ với Dư Văn Xương nên không lâu sau bà đã có thai, vì vậy bà mới lấy ông ta.

Lúc đó, bố mẹ Tô Tẩm đều không đồng ý, thậm chí họ còn định bắt Tô Tẩm phá thai. Nhưng Dư Văn Xương đã quỳ bên ngoài nhà họ một ngày một đêm, điều này khiến bố mẹ Tô Tẩm cảm động nên mới gả cô con gái duy nhất của mình cho ông ta.

Dư Kiều nghe mẹ mình thổn thức kể xong thì lại có thêm vài nghi vấn: “Mẹ, nếu đó là sinh nhật mẹ thì chú Thời cũng phải đến chứ, mà sao mẹ lại mời người đó?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày
2. Tạm Biệt Hoàng Hôn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
=====================================

Tô Tẩm lắc đầu: “Không, mẹ có mời ông ta đâu. Nhưng ông ta nghe được nơi mẹ tổ chức tiệc từ người khác nên tự đến, mẹ cũng ngại không muốn đuổi...”

“Thế sao mẹ uống say xong, chú Thời lại không đưa mẹ về?”

“Hôm đó ông ấy cũng bị chuốc say, cuối cùng còn đứng không vững...”

“Mẹ để người kia đưa về à?”

Tô Tẩm lại lắc đầu: “Làm gì có, vì mẹ cũng uống hơi nhiều nên đã đặt phòng nghỉ lại đó luôn. Nhưng khi tỉnh lại thì đã nhìn thấy ông ta...”

Tô Tẩm che mặt nói: “Mẹ không hề biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ông ta bảo chính mẹ đã giữ ông ta lại...”

Dư Kiều bịt chặt miệng, trong lòng cô vô cùng hi vọng mình không có chút quan hệ máu mủ gì với Dư Văn Xương cả.

Nhưng theo những gì Tô Tẩm kể lại thì có lẽ đêm đó Dư Văn Xương đã giở trò nên mới được như ý nguyện.

Giờ có nói gì cũng đã muộn, hiện tại đã có Thời Viễn Sơn, Dư Kiều thật sự mong Tô Tẩm có thể bước ra khỏi nỗi đau trong quá khử để tái hợp với ông ấy.

“Định Bân, tôi hỏi vị phu nhân kia rồi, bà ấy bảo con gái của Dư Văn Xương và vợ cả tên là Dư Kiều, nhưng cô gái ấy không bị câm...”