Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 171: Cô Dư nhảy lầu



Triệu Tấn Tây thở dài rồi nói tiếp: “Nhưng A Kiều bị câm từ nhỏ, người nhà họ Dư đều biết cả, cho nên chắc chúng ta nhầm rồi, họ không phải cùng một người”.

“Tấn Tây, cậu có nghĩ vụ hoả hoạn của nhà họ Dư là chẳng may không?”

Triệu Tấn Tây cau mày đáp: “Hôm đó, gió rất to, trời lại khô hanh nên đúng là rất dễ bùng lửa”.

Tiêu Định Bân gật gù nói: “Đúng vậy, xem ra mọi thứ đều được sắp xếp rất chu toàn”.

“Dạo này, Khang Bảo vẫn khóc suốt à?”

“Ông tôi đã đến chùa Phổ Tê một chuyến rồi, hôm sau còn cho thằng bé đi cùng, đại sư ở đó niệm kinh rồi làm phép cả mấy ngày trời. Nhưng mấy hôm nay, cứ đến tối là nó lại khóc mãi như trước”.

“Lạ thật đấy!", tuy Triệu Tấn Tây sống rất tuỳ hứng, không tin vào chuyện ma quỷ, cũng không muốn lấy vợ sinh con, nhưng anh ấy lại rất thương yêu Khang Bảo đáng yêu.

“Cũng không biết làm sao nữa, mỗi lần thằng bé khóc thì ai nghe cũng xót, nói khó nghe thì bảo nó giống đứa nhỏ không có mẹ trên tỉ vi...”

Tiêu Định Bân cười khổ nói: “Tiêu Tiêu cũng bị hành đến khổ, giờ bọn tôi không biết phải làm sao nữa”.

“Còn một tháng nữa là đến lễ cưới của cậu rồi, cậu vẫn định lấy Dư Tiêu Tiêu à?”

“Tấn Tây, thật lòng mà nói thì tôi đang rất mâu thuẫn”.

Tiêu Định Bân vừa nói xong thì người làm đầy bàng hoàng chạy tới báo: “Cậu chủ, cậu chủ, bên nhà họ Dư xảy ra chuyện rồi...”

“Chuyện gì?”

“Cô Dư nhảy lầu, bà Dư đã ngất xỉu tại chỗ, sau khi tỉnh lại cũng đòi nhảy lầu theo nhưng đã bị người khác cản lại. Giờ nhà bên đó đang loạn lắm ạ.. “Định Bân...”

Triệu Tấn Tây lo lắng nhìn anh, Tiêu Định Bân chầm chậm đứng dậy, sắc mắt biến đổi liên tục, cuối cùng anh vẫn căn răng nói: “Tôi biết rồi, Tiêu Tiêu đang ở đâu?”

“Ở viện ạ...”

Bệnh viện.

Triệu Như khóc đến chết đi sống lại trước phòng phẫu thuật, còn Dư Văn Xương trông cũng tiều tuy, hốc hác.

Khi thấy Tiêu Định Bân và ông cụ Tiêu đến, Triệu Như như vớ được cái phao cứu sinh, vội vàng bổ nhào tới ôm chân anh: “Định Bân... hãy cứu Tiêu Tiêu đi, nhất định phải cứu con bé. Con bé nghe mấy lời đàm tếu xấu xa bên ngoài nên bế tắc, suốt ngày lén khóc thầm một mình. Hôm nay, vốn nó định ra ngoài đi chơi với bạn, nhưng không ngờ lại gặp người nhà họ Khương. Không biết bà Khương đã nói gì mà lúc về, nó cứ khang khác, trong lúc mọi người không để ý, nó đã nhảy lầu... . Truyện Cổ Đại

Triệu Như khóc đến đau lòng: “Bác chỉ có mỗi mình nó thôi, nó mà chết thì bác cũng không sống nữa...

“Được rồi, Tiêu Tiêu đang phẫu thuật ở trong, bà cứ khóc lóc thế này, làm phiền tới bác sĩ thì sao”.

Dư Văn Xương nói rồi thì kéo Triệu Như lại, nhưng bà ta lại đẩy ông ta sang một bên: “Ông cút đi! Tất cả là tại ông, tại ông bảo cùng lắm thì huỷ hôn với nhà họ Tiêu nên Tiêu Tiêu mới tuyệt vọng nhảy lầu...

“Ông bà Dư...”

Ông cụ Tiêu trầm giọng nói: “Tiêu Tiêu đã cứu mạng Định Bân và sinh ra Khang Bảo, con bé là ân nhân của gia đình chúng tôi, cũng là mẹ của chắt đích tôn nhà tôi. Lễ cưới đã được định ngày rồi, chúng tôi không hề nghĩ đến chuyện huỷ hôn, còn mấy tin đồn ở ngoài thì chúng tôi cũng không bận tâm đâu. Tiêu Tiêu là một cô gái tốt, tôi biết rất rõ điều này”.