Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 178: Tô Nhất Niệm



Cuộc sống của cô tuy bận rộn nhưng khá sung túc, hai năm gần đây, cô càng ngày càng ít nghĩ tới anh.

Chỉ là thỉnh thoảng đêm nằm mơ, sẽ ở trong mơ bật khóc mà tỉnh lại.

Dư Kiều không ngờ mới về nước được ba ngày, theo lời gợi ý nhiệt tình của chú Thời, cô chọn ngôi trường này cho Bé Con, mà lại gặp được Tiêu Định Bân, dù chỉ là một tấm ảnh, nhưng nhiêu đó cũng không khỏi khiến cô thất thần trong giây lát.

“Cô Tô phải không?”

Hiệu trưởng tươi cười, thấy cô nhìn tấm ảnh đến thẫn thờ thì nói: “Rất nhiều người đến văn phòng của tôi đều có phản ứng giống như cô, cậu Tiêu quả thực rất khôi ngô”.

Dư Kiều mỉm cười gật đầu: “Phải, cậu Tiêu này trông rất soái”.

“Chẳng những gia thế tốt mà còn rất thích làm từ thiện, mấy tòa nhà của trường mẫu giáo chúng tôi đều do cậu Tiêu quyên góp tiền xây dựng”.

“Cậu Tiêu quả là một người tốt”.

“Có tiền có đức có vẻ ngoài, chỉ tiếc là đã có vợ con rồi, nếu không tôi cũng muốn đem con gái gả cho cậu ấy”. Hiệu trưởng nói rồi cười thành tiếng, Dư Kiều cũng vô thức cười theo.

Đúng vậy, trước đây, khi Tiêu Định Bân bị bệnh đã có biết bao người phụ nữ muốn gả cho anh, nay bệnh đã khỏi, không còn cần ở ẩn như trước, anh đã trở lại làm một Tiêu Định Bân xuất chúng, càng khiến cho vô số phụ nữ si mê.

“Đây chắc hẳn là con gái của cô - Tô Nhất Niệm?”. Hiệu trưởng ngồi xổm xuống, nhìn cô bé xinh như búp bê này, hiền hoà nói.

“Chào thầy hiệu trưởng, cháu là Tô Nhất Niệm, mọi người thường gọi cháu là Bé Con, năm nay cháu bốn tuổi ạ”.

Bé Con đột nhiên tiến lên trước một bước, khom lưng cúi đầu, trả lời rất rõ ràng.

Tính cách cô bé vui vẻ hoạt bát, có lẽ là do môi trường ở nước ngoài khá cởi mở, cũng có thể do chú Thời và mẹ cô quá nuông chiều, nên đứa bé này từ nhỏ đã không biết sợ người lạ, rất giỏi giao lưu, khá là dạn dĩ

Kì thực Dư Kiều cũng có chút nuông chiều con gái nên mới thành ra như vậy, theo cô nghĩ, nếu như con gái quá ngoan ngoãn rụt rè thì sẽ luôn bị người khác bắt nạt.

Giống như Tô Tẩm và Dư Kiều trước đây.

“Bé Con giỏi quá, tới đây, ông thưởng cho cháu một miếng sô cô lal” Hiệu trưởng cười sảng khoái: “Không sợ người lạ, rất dạn dĩ, bạn nhỏ Tô Nhất Niệm giỏi quá nha!”

Đứa trẻ nào cũng thích được khen ngợi, Bé Con cũng không ngoại lệ, vui vẻ nhận sô cô la, còn không quên nói cảm ơn.

Dư Kiều lại cùng hiệu trưởng trao đổi thêm một vài vấn đề, điền thông tin, sau đó hiệu trưởng gọi một vị giáo viên họ Lý tới, Dư Kiều và vị giáo viên trao đổi cách thức liên lạc, sau đó nhìn cô giáo dẫn Bé Con đi vào lớp học.

Mắt Dư Kiều luôn dõi theo con gái, Bé Con cũng quay đầu mấy lần nói tạm biệt với cô, sau đó nhảy chân sáo theo cô giáo Lý vào lớp.

“Cô Tô đừng lo, cô nhìn khả năng thích ứng của Tô Nhất Niệm đi, chẳng phải rất tốt sao!”. Hiệu trưởng thấy cô có chút lo lắng, bèn an ủi.

Dư Kiều bật cười: “Từ nhỏ, con bé đã khiến người khác yên tâm”.

Thấy Bé Con đã vào lớp, Dư Kiều mới nói chào tạm biệt thầy hiệu trưởng.

Thật ra thì tính cách của con gái rất giống cô hồi nhỏ, chỉ là về sau, cô bé Dư Kiều vốn tinh nghịch hoạt bát, ngây thơ hồn nhiên đã bị Dư Văn Xương và Triệu Như hủy hoại từng chút một.

Cô hy vọng con gái có thể mãi mãi vui vẻ như hiện tại, vô lo vô nghĩ, không cần phải nhận lấy chút đau đớn nào từ thế giới này.

Cô giáo Lý đưa Bé Con vào phòng học, lớp của bọn họ là lớp Chồi, trên khung cửa có dán hình ảnh rất dễ thương: Lớp học Quả Bưởi chào đón bạn.

“Các em hãy trật tự... lớp chúng ta đã có thêm một bạn mới, cùng nhau mau vỗ tay chào mừng nào”. Cô giáo Lý tươi cười nói với các bạn nhỏ trong lớp.

“Chào... Mừng... Bạn... Học... Mới”, hai mươi khuôn mặt nhỏ nhăn dễ thương ngước lên, tò mò nhìn Bé Con đang đứng bên cạnh cô giáo Lý.

Bé Con cười ngọt ngào bước lên phía trước, cúi đầu chào: “Xin chào các bạn, mình tên là Tô Nhất Niệm, mọi người thường hay gọi mình là Bé Con,

Bọn trẻ chắp tay sau lưng rì rầm bàn tán, vài giọng nói non nớt lần lượt vang lên trong lớp: “Cậu trắng quá à, giống như búp bê vậy...”