Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 179: Ăn socola



“Sao mắt cậu lại to thế, giống vòng tay mã não đen của mẹ tôi...”

“Cô Lý, sao bây giờ bạn ấy mới đến lớp bọn em, sao bạn ấy không ở lớp Mầm?”

“Được rồi, các bạn nhỏ im lặng nào, chúng ta còn phải học nữa, mọi người có vấn đề gì thì tan học lại hỏi bạn Tô Nhất Niệm được không?”

“Vâng...”

“Tô Nhất Niệm, em tạm thời ngồi cùng với bạn Tiêu Dự An nhé”.

Hiện giờ lớp Bưởi có hai mươi mốt bạn nhỏ, chỉ có Tiêu Dự An là ngồi một mình.

Cô Lý dẫn Tô Nhất Niệm đến cạnh bàn Tiêu Dự An, lúc này Tiêu Dự An mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhất Niệm.

Tô Nhất Niệm cũng mở to đôi mắt xinh đẹp của mình tò mò nhìn cậu bé.

Tiêu Dự An nhìn cô bé một cái, sau đó dời mắt đi.

“Tiêu Dự An, đây là bạn mới của lớp chúng ta, em phải giúp đỡ bạn nhiều hơn nhé, được không?”

Tiêu Dự An vấn lạnh lùng không cảm xúc như trước, cô Lý như đã quen với vẻ mặt này của cậu bèn kéo Tô Nhất Niệm ngồi xuống, sau đó dặn dò vài câu rồi rời đi.

Trên bục giảng, giáo viên tiếp tục giảng bài.

Các bạn nhỏ khác đều rất nghiêm túc, đồng thanh trả lời câu hỏi của giáo viên.

Mà Tiêu Dự An lại cầm một cây bút, thi thoảng nghịch ngợm viết vài chữ lên vở tập việt

'Tô Nhất Niệm lặng lẽ lấy viên socola mà hiệu trưởng tặng cho từ trong cặp ra, cô bé khế khàng xé vỏ ngoài, đang định bỏ vào miệng chợt nghĩ đến gì đó, cô bé liếc nhìn bạn cùng bàn xinh như thiên sứ bên cạnh, cuối cùng đau lòng bẻ đôi thanh socola, lén đưa sang cho bạn cùng bàn.

Tiêu Dự An cảm nhận được có người chạm vào cánh tay của mình, cậu bé cực kỳ không thích người khác chạm vào mình, nhất là đám trẻ con trong lớp luôn khiến cho mặt mình giống mặt mèo, tay thì dinh dính, bẩn lắm.

Cậu bé quay mặt lại, cau mày nhìn cái tay mũm mĩm đang cầm socola, lặng lẽ nhích sang một bên.

Bạn nhỏ Tô Nhất Niệm lại không từ bỏ, vươn bàn tay nhỏ nhắn về phía trước.

Tiêu Dự An cau chặt mày, vươn tay cầm lấy một cuốn vở bài tập, hất bàn tay mũm mĩm đó ra.

Nếu là các bạn nữ khác chắc là đã bật khóc hu hu rồi.

Nhưng bạn nhỏ Tô Nhất Niệm từ nhỏ đã giống một hạt đậu hà lan mạnh mẹ có đập cũng không vỡ, có nghiền cũng không nát, chưa bao giờ bỏ cuộc cả.

Cô bé mím môi, vươn tay ra, động tác vừa dứt khoát vừa nhanh, một nửa socola đen đã được nhét thẳng vào miệng Tiêu Dự An.

“Wow.. “Trời ạ..." “Tiêu Dự An mà cũng ăn socola đó..."

“Có khi nào cậu ấy sẽ đánh Tô Nhất Niệm không...”

Lớp học ngay lập tức vang lên vài tiếng cảm thán, bọn trẻ đều rời khỏi chỗ ngồi của mình tụ lại xung quanh, vừa tò mò vừa phấn khích, phấn khích mà cũng lại lo lắng.

Cả đời Tiêu Dự An chưa từng bị sỉ nhục như vậy.

Trong cuộc đời bốn năm “dài đằng đẫng” của cậu bé, chưa có ai dám to gan làm trái ý cậu.

Bây giờ thế mà lại cố chấp nhét món ngọt mà cậu bé ghét nhất vào miệng cậu.