Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 18: Bí mật bại lộ



Dư Tiêu Tiêu nhíu mày nhìn đống đồ lộn xộn chất đầy trong nhà kho, đồ mang Dư Kiều mang đến không nhiều, gộp hết lại cũng chỉ một cái va li nhỏ mà thôi.

Thứ cô ta cần tím khả năng cao là ở trong chiếc va li đó.

Dư Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ, sau đó gọi điện cho tài xế của mình đến.

Đây là tài xế mà Triệu Như sắp xếp cho cô ta, nhà người tài xế này mang ơn của Triệu Như nên rất trung thành với mẹ. con cô ta

Đương nhiên Dư Tiêu Tiêu không thể sai khiến người làm của nhà họ Tiêu nên mới nghĩ ngay đến tên tài xế này.

Cuốn nhật kỹ đã cũ, bên trong còn có một trang kẹp thứ gì đó, đương nhiên Dư Tiêu Tiêu sẽ giở luôn đến trang đó.

Tấm danh thiếp mạ vàng dính máu đập vào mắt cô ta, Dư Tiêu Tiêu dùng hai ngón tay kẹp nó lên với vẻ ghét bỏ.

Nhưng đến khi cô ta nhìn thấy rõ ba con chữ bị máu che mất thì đã suýt nữa hoảng đến mức hét lên.

Đây là danh thiếp của Tô Định Bân, sao Dư Kiều lại có danh thiếp của anh?

Cô ta hoảng loạn lật giở nhật ký, sau đó càng đọc càng không khỏi trợn tròn mắt.

Tô Định Bân từng suýt mất mạng ở thôn Khê La, nhưng đã được một cô gái trong thôn cứu sống..

Trước đó chỉ là suy đoán của Dư Tiêu Tiêu thôi, nhưng bây giờ sự thật đã phơi bày ra trước mắt.

Con khốn Dư Kiều đã che giấu đòn sát thủ này.

Ân nhân cứu mạng của Tô Định Bân ư? Ân nhân cứu mạng của cậu chủ lớn duy nhất, kiêm người thừa kế của nhà họ Tiêu ư? Không cần nghĩ cũng biết ông cụ nhà họ Tiê sẽ báo đáp Dư Kiều thế nào rồi.

Nếu Dư Kiều lại tiết lộ chuyện dùng máu của mình để cứu Tô Định Bân thì Dư Tiêu Tiêu coi như xong.

Tất cả mọi thứ hiện giờ của cô ta sẽ bị Dư Kiều cướp hết, nhà họ Tiêu sẽ cung phụng Dư Kiều như bồ tát sống.

Còn Dư Tiêu Tiêu cô ta sẽ bị tống cổ ra khỏi cửa và trở thành trò cười cho thiên hạ.

Không! Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, nhất định là không!

Dư Tiêu Tiêu bắt mình phải bình tĩnh lại, sau đó kẹp lại tấm danh thiếp vào trong cuốn nhật ký rồi để lại vào trong va. lí.

“Anh xử lý chỗ này cho cẩn thận, nhớ đừng thay đổi vị trí sắp xếp của đồ vật”.

Dư Tiêu Tiêu dặn dò tay tài xế một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Cô ta phải gọi cho Triệu Như để bàn tính kế sách, cô ta cần cät con đường lui này của Dư Kiều, để cô mãi mãi không thể trở mình được nữa.

Bốn giờ chiều, Dư Kiều vừa bước ra khỏi lớp học thì đã nhìn thấy có mấy cô gái nhìn mình băng ánh mät không mấy thiện cảm.

Cô vờ như không nhìn thấy rồi ôm sách vở đi tiếp. “Dư Kiều, chờ anh chút được không?”, một giọng nói trong trẻo của đàn ông vang lên, Dư Kiều khựng lại nhưng vẫn không dừng bước.

“Trông cái bộ dạng kiểu lạt mềm buộc chặt của nó có tởm không kìa!”

“Công nhận, sao học trưởng Tống Vấn lại thích loại người này cơ chứ. Sợ nhất là cái loại không thích người ta nhưng cũng không chịu nói rõ ra này”.

“Nhưng nó cũng đâu thể nói rõ được, ai chẳng biết nó bị câm dở”.

Mấy cô gái bàn tán rồi cười ồ lên.

Dư Kiều chỉ coi như không nghe thấy, từ nhỏ đến lớn cô đã nghe đến quen tai mấy lời này

“Nói đủ chưa hả?”, Tống Vấn chợt lạnh mặt nhìn mấy cô nữ sinh kia: “Nếu nói xong rồi thì im đi!”