Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 19



Từ trước đến này, anh ấy luôn nổi tiếng là người hiền hoà, đây là lần đầu tiên mà mọi người thấy anh ấy nổi giận như vậy.

Mấy cô gái lúng túng: “Xin lỗi học trưởng Tống Vấn..”

“Người các em cần xin lỗi là Dư Kiều”.

Mấy cô gái nhìn nhau, cuối cùng đành nói xin lỗi với Dư Kiều: “Xin lỗi Dư Kiều nhé!”

Dư Kiều dừng bước, sau đó quay lại nhìn họ rồi khế lắc đầu.

Cô ăn mặc rất giản dị, chỉ một chiếc áo hoodie phối với quần bò, gương mắt thì không bao giờ trang điểm, duy chỉ có đôi mắt đen sâu thắm như có thể nhìn thấu lòng người khác.

Mấy cô gái tuy ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trong lòng không phục chút nào.

Dựa vào đâu mà họ phải xin lỗi một đứa câm dở chứ, cô không xứng!

“A Kiều, nói chuyện với anh một lúc được không?”, Tống Vấn chậm rãi đi tới cạnh Dư Kiều rồi nhẹ nhàng hỏi.

Anh ấy có gương mặt mà ai nhìn cũng thấy gần gũi, khi anh ấy cười lên thì còn rạng rỡ hơn nữa.

Không biết có bao nhiêu nữ sinh trong trường thâm thương trộm nhớ anh ấy, nhưng bốn năm qua, anh ấy chưa yêu đương với ai.

Hai năm trước, Tống Vấn tình cờ gặp Dư Kiều, anh ấy đã giải vây giúp cô, sau đó đã nảy sinh cảm tình.

Anh ấy sắp tốt nghiệp ra trường rồi mà Dư Kiều vẫn né tránh và không chấp nhận anh ấy.

Từ nhỏ đến lớn, Tống Vấn làm gì cũng thuận lợi, có thể gọi là con nhà người ta, có thể nói đây là lần đầu tiên, anh ấy nếm trải cảm giác buồn phiền vì tương tư.

Dư Kiều nhìn Tống Vấn, sự chân thành trong mắt anh ấy rất cảm động lòng người, nhưng tiếc là trong lòng cô đã có người khác.

Dư Kiều thở dài một hơi rồi gật đầu.

Tống Vấn cùng bước ra khỏi trường với cô, bên ngoài trường có một con đường nhỏ quanh co mọc đầy cây hoa ngọc lan, ngày thường có rất nhiều cặp đôi đi tản bộ ở đây.

“A Kiều, còn nửa tháng nữa là anh tốt nghiệp rồi”, Tống Vấn đứng dưới bóng cây nhìn Dư Kiều rồi nói: “Hai năm trước, anh đã thành lập một văn phòng làm việc, đến nay vẫn hoạt động tốt. A Kiều, em có muốn đến chỗ anh thực tập không?”

Dư Kiều trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.

*A Kiều, anh thật lòng với em..”, Tống Vấn cuống lên, không kìm được mà nằm tay Dư Kiều.

Dư Kiều giật mình rồi vội giật tay ra.

'Tống Vấn có vẻ bi thương: “A Kiều, em không thích anh thật ư?”

“Anh, rất tốt..”, Dư Kiều chất vật lên tiếng, nhưng cô càng cuống thì lại càng không nói được, sau đó Tống Vấn đã đưa điện thoại của mình cho cô.

Dư Kiều cầm lấy rồi ấn mấy dòng chữ, sau đó trả lại cho anh ấy: “Học trưởng Tống Vấn, anh thật sự rất tốt, nhưng em rất xin lỗi, em không thích anh, em xin lỗi!”

Trong lòng Dư Kiều thấy hơi ay náy, cô không quên chính Tống Vấn đã giúp mình khi cô bị người khác bắt nạt.

Hai năm qua, anh ấy luôn bảo vệ cô, thậm chí còn âm thầm giúp cô rất nhiều.

Nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, không thích thì vẫn là không thích.

“Hai năm qua chắc anh gây nhiều phiền toái cho em lắm nhỉ?", Tống Vấn cười trừ, thấy có chiếc lá rơi xuống tóc Dư Kiều, anh ấy định giơ tay gỡ giúp cô.

Nhưng Dư Kiều lại vô thức lùi lại né tránh.

Vẻ đau buồn càng rõ hơn trong mắt Tống Vấn, anh ấy đang định nói gì đó.

Bỗng có một giọng nói đàn ông vang lên ở cách đó không xa, giọng nói này gọi đích danh tên của Dư Kiều: “A Kiều?”

Dư Kiều sững người, sau đó quay thật nhanh người lại.