Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 193: Hôm nay con sẽ uống ba bát



'Tô Nhất Niệm đã nổi giận, cô bé đứng dậy rồi bực tức nói với Tiêu Dự An: “Này, sao cậu lại bơ tớ thế hả?”

Tiêu Dự An chỉ vào album ảnh: “Tớ xem cái này được không?”

Tô Nhất Niệm lập tức quên ngay chuyện đồ chơi, sau đó chạy tới ôm album ảnh rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Dự An: “Toàn ảnh của tớ đấy, còn của mẹ tớ, bà ngoại và ông ngoại nữa... còn có dì Gia Nam...”

Tiêu Dự An đột nhiên giữ tay Tô Nhất Niệm lại, cậu bé nhìn bức ảnh bé gái chảy nước rãi ở ngay trang đầu đến thất thần.

Không biết tại sao, trông của Tô Nhất Niệm lúc này rất giống cậu bé.

“Sao, có phải trông tớ đáng yêu lắm không?”, Tô Nhất Niệm nghiêng đầu nhìn Tiêu Dự An bằng cặp. mắt long lanh, trông vừa đắc ý, vừa tinh nghịch.

Tiêu Dự An chỉ thấy trái tim mình mềm mại, cậu bé gật đầu rồi lần đầu tiên lên tiếng khen: “Rất đáng yêu!”

“Còn có bức yêu hơn cơ, cậu nhìn này, đây là ảnh tớ chụp lúc một trăm ngày, còn đây là ảnh hồi một tuổi, hai tuổi...”

Tiêu Dự An xem từng bức một, em bé trông không rõ giới tính dần lớn lên, tóc mọc dài ra, khi cười trông rất đáng yêu với đôi mắt cong cong.

Còn có rất nhiều ảnh chụp chung của Tô Nhất Niệm với mẹ, nhưng Tiêu Dự An hầu như chỉ nhìn Tô Tô.

Cậu bé phát hiện khi Tô Nhất Niệm còn nhỏ, Tô Tô trong ảnh trông không được vui, nhưng về sau khi cô bé được hai tuổi, ba tuổi thì rõ ràng trông cô đã rực rỡ hơn rất nhiều.

Xem hết album, Tiêu Dự An đã nhìn thấy hết người thân bên cạnh Tô Nhất Niệm, duy chỉ không thấy bố của cô bé đâu.

Nhưng cậu bé không hỏi Tô Nhất Niệm, như thể đã biết không nên hỏi một đứa trẻ chỉ có mẹ là tại sao không thấy bố cậu đâu.

“Ăn cơm thôi”, Dư Kiều gõ cửa rồi gọi từ bên ngoài. Hai đứa trẻ đều đứng dậy, sau đó ra ngoài rửa tay rồi ngoan ngoãn ngồi trên bàn chờ ăn cơm.

Tiêu Dự An đã ngửi thấy mùi thơm, nhất là mùi của món canh cá, có vẻ rất tươi ngon, lần đầu tiên cậu bé thấy mình thèm đến nuốt nước miếng.

Lâm Gia Nam đã chờ đến mức sốt ruột, cô ấy thích nhất là món canh cá của Dư Kiều, gần một năm không được ăn làm cô ấy thèm lắm rồi.

“Dự An có ăn canh cá không?”

Dư Kiều mỉm cười nhìn cậu bé ngồi bên cạnh Tô Nhất Niệm, thoạt nhìn trông hai đứa cứ như là sinh đôi.

Tiêu Dự An rất mong chờ gật đầu: “Cháu chỉ ăn nửa bát thôi ạ”.

Dư Kiều mỉm cười rồi vẫn múc một bát cho cậu bé.

“Mẹ ơi, hôm nay con sẽ uống ba bát”.

“Không sợ tè dầm à?”, Lâm Gia Nam véo má Tô Nhất Niệm, cô bé thoáng thẹn thùng rồi liếc nhanh nhìn Tiêu Dự An rồi ưỡn ngực nói: “Cháu không tè dầm từ hồi ba tuổi rồi...”

Tiêu Dự An không nhịn được cười, Tô Nhất Niệm lập tức lườm cậu bé: “Tiêu Dự An, cậu cười gì thế hả?”

“Không có gì”, Tiêu Dự An không có biểu cảm gì, Tô Nhất Niệm càng tức nói: “Không thèm để ý đến cậu nữa”.

“Được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa, mau ăn đi”, Dư Kiều véo má hai bạn nhỏ rồi khuyên nhủ.

Tiêu Dự An cầm thìa lên rồi nếm thử món canh cá, cậu bé vốn không thích mấy món kiểu này, nhất là những món tanh như cá tôm, nhưng mà...

Món canh cá mà Tô Tô làm khác hẳn với người khác, cậu bé gần như không khống chế được tay của mình, chưa kịp hoàn hồn thì đã ăn hết bay một bát rồi.